“Cô rất may mắn, nhà họ Viên vậy mà có thể cảm nhận được hướng đi của tôi, phái Viên Chỉ Hề xuống núi để bảo vệ cô. Đám cưới của bạn cô, tôi thật sự cố ý tới, nhưng hoàn toàn không phải vì xem người đàn ông tham lam kia chết như thế nào mà là muốn gặp Viên Chỉ Hề một lần. Kết quả ngoài dự đoán, Viên Chỉ Hề tuy rằng kém xa so với tổ tiên Viên Thiên Cương của cậu ta, nhưng ở thời đại này quả thật là nổi bật rồi. Võ công của cậu ta không bằng tôi, nhưng tôi cũng không tự tin dễ dàng thoát khỏi cậu ta. Chính vào buổi tối hôm tôi kéo dài tuổi thọ cho Ngu Nhất Minh thì tôi đã xác minh được điều này.”
Kỳ Tễ nhớ lại từng việc, từng việc đã qua, chậm rãi nói rõ những điều mà Từ Du không biết.
Từ Du lại không hề kinh ngạc, dù sao những nội tình này so với việc trước đó cũng chẳng là gì.
“Tối hôm đó tôi không ngờ tới các người sẽ tìm ra, còn nhìn thấy tôi kéo dài tuổi thọ cho Ngu Nhất Minh, sau đó lại từ chỗ Ngu Nhất Minh biết được tên và một vài tin tức của tôi. Các người gửi thư muốn dụ tôi ra, nhưng bị tôi nhìn thấu, cho nên khi các người vô tình biết được Mân Nghi Giai cũng liên hệ với tôi liền cố ý tiếp cận cô ta, đúng không?”
Từ Du hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi quả thật là cố ý tiếp cận Mân Nghi Giai, nhưng tôi thật sự là người hâm mộ trung thành của chị ấy. Tối ngày hôm đó vì sao anh không cứu chị ấy? Hai người tốt xấu gì cũng quen biết nhiều năm như vậy…”
“Tôi cho rằng cô sẽ hiểu.” Kỳ Tễ nói, giọng mang theo ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm Từ Du, cười lạnh một tiếng: “Cô thật sự là hâm mộ trung thành tới mức có thể trả giá mạng sống của chính mình sao? Cô không quý trọng mạng sống của mình như vậy, thế thì cho tôi cũng như nhau.”
“Ai nói tôi không quý trọng mạng sống?! Ý của tôi là, gia đình chị ấy không đến mức không mua nổi một năm tuổi thọ, vì sao anh không kéo dài tuổi thọ cho chị ấy?” Từ Du vô cùng tức giận, hiện giờ nghĩ đến cái chết của Mân Nghi Giai, trái tim cô còn thấy đau âm ỉ, dù sao cũng là minh tinh đã thích nhiều năm, “Anh biết rất rõ tuổi thọ của chị ấy khi nào thì kết thúc, vậy mà cũng không nói trước với chị ấy.”
Kỳ Tễ có chút bất ngờ, hai tròng mắt tối đen lại lóe lên một tia sáng lạnh: “Tôi biết rất rõ tuổi thọ của cô ta khi nào thì kết thúc, vốn tôi cũng định giúp cô ta việc này, nhưng đến lúc biết cô ta tìm cô làm người chết thay, tôi liền từ bỏ kế hoạch này. Sao cô có thể chết vào lúc đó, tại địa điểm đó chứ? Tuổi thọ của cô phải là do tôi xử lý. Cho nên tôi bảo cô ta hẹn với cô vào tám giờ tối, như vậy chờ lúc cô đến, cô ta vừa vặn tắt thở. Từ Du, tôi làm vậy là đang giúp cô.”
Bị người khác vạch trần tâm tư hiểm ác của Mân Nghi Giai thẳng mặt, Từ Du vừa bi ai lại tức giận, Mân Nghi Giai làm tổn thương trái tim của cô, nếu cô nói không hận là không có khả năng. Nhưng Mân Nghi Giai đã chết rồi, đã chịu sự trừng phạt lớn nhất, trong lòng cô dù có hận nhiều hơn nữa cũng đã sớm tiêu tan.
“Anh làm vậy không phải đang giúp tôi, chỉ là vì ham muốn cá nhân của bản thân anh mà thôi.” Từ Du cười nhạo, nếu không phải Kỳ Tễ muốn dùng máu của cô cứu sống Kỳ Trạch thì kế hoặc của Mân Nghi Giai tối hôm đó chắc chắn đã thật sự thành công rồi.
Suy cho cùng, anh ta và Mân Nghi Giai cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Kỳ Tễ cũng không tỏ ý kiến gì, hơi hơi nhướng mày, nói: “Nhưng tôi vẫn rơi vào bẫy của các người, không ngờ tới các người lại cải trang thành phú hào để bẫy tôi, còn liên kết với cảnh sát. Hôm đó nếu không phải tôi thay đổi nhân cách này rồi đánh các người trọng thương, nói không chừng thật sự rơi vào tay các người rồi.”
“Sớm biết thì bọn tôi đã gọi thêm một đội cảnh sát rồi, lần đó không thể bắt được anh, thật sự đáng tiếc.” Từ Du không chỉ một lần nghĩ tới, nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt biết mấy. Có điều trên đời không có thuốc hối hận, bọn họ không thể bắt lấy Kỳ Tễ nữa, trái lại hiện tại cô còn rơi vào tay Kỳ Tễ.
“Ha ha… Cho dù các người bắt tôi, cũng sẽ phải nhanh chóng thả tôi ra thôi. Từ Du, cô sẽ không khờ dại cho rằng tôi bị rồi bắt sẽ để mặc các người tùy ý xử lý chứ?” Kỳ Tễ khẽ cười, nâng chén trà lên từ từ nhấp một ngụm, còn hài lòng nheo mắt lại.
Từ Du lạnh lùng theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, biết lời này của anh ta là thật lòng. Dựa vào bản lĩnh của Kỳ Tễ, thật sự là có biện pháp trong thời gian ngắn khiến cho cục cảnh sát thả người. Dù gì thì bao nhiêu năm qua, người này không chỉ tích góp được một lượng lớn tài sản mà còn có quan hệ rất rộng.
“Thời điểm chúng ta ở chung hòa hợp nhất đại có lẽ là tiệc sinh nhật của Phúc Thuần, khi đó cô trách tôi, vậy hiện giờ thì sao?”
Từ Du không trả lời, cô chỉ là một người ngoài, không có lý do gì trách cứ ai.
Kỳ Tễ dường như biết được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói: “Cho dù được lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
“Vậy chuyện thuốc trường sinh thì anh nói như thế nào? Từ Sướng Giác mở rộng sản xuất thuốc trường sinh có phải do anh giật dây hay không?” Trong tất cả mọi việc, chuyện không thể tha thứ chính là chuyện này, bởi vì sự kiện này gây ra án mạng, hại chết một người, còn làm cho vô số người bị lừa mất tiền tài, thậm chí nguy hại đến sức khỏe.
Đến giờ, Từ Du nhớ tới cảnh Đậu Đậu nói muốn báo thù là lại nhịn không được liền run sợ trong lòng. Một đứa trẻ, nếu không kịp thời làm thay đổi suy nghĩ của nó thì có lẽ về sau đứa bé đó sẽ thật sự trở nên xấu xa.
“Không đúng, không đúng, việc này không liên quan gì tới tôi. Tôi nghe nói tới thứ thuốc trường sinh này mới cảm thấy hứng thú đi điều tra một chút, tuy rằng kết quả khiến tôi thất vọng, nhưng mà không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Ít nhất, tôi đã biết được nhà họ Từ các cô có được phương thuốc trường sinh bất tử.” Đối với chuyện này, Kỳ Tễ đối thề thốt phủ nhận, nhìn vẻ mặt anh ta, thật sự không giống là nói dối.
Lúc này anh ta cũng không cần phải nói dối, Từ Du liền miễn cưỡng tin anh ta.
“Nhưng tôi không dự đoán được việc thuốc trường sinh lại khiến cho người của Sở mật vụ cũng hành động, hơn nữa còn liên thủ với các người để điều tra tôi.”
“Thế nên anh liền sắp xếp tai nạn giao thông, muốn giết chết bọn tôi?” Trước đó, Từ Du còn cảm thấy người như Kỳ Tễ sẽ không dùng thủ đoạn lỗ mãng như vậy, nhưng từ khi biết bà cố ngoại bị người của anh ta bắt cóc đi, ấn tượng lúc đầu đối với anh ta liền hoàn toàn sụp đổ.
Vì đạt được mục đích mà người này vì có thể không từ thủ đoạn!
Kỳ Tễ không chút liêm sỉ, cười nói: “Đó chỉ là cho các người một vài bài học mà thôi, nhưng tôi tin các người chắc chắn không làm sao cả. Đồng thời, làm vậy cũng là tranh thủ một chút thời gian cho kế hoạch của tôi. Nếu tôi thật muốn giết chết các người thì còn thiếu gì cách, cô thấy có đúng không?”
“Không biết xấu hổ.” Từ Du cắn răng, nói gằn từng chữ một. Nếu lúc đó không phải vì đi cùng Viên Chỉ Yên, có lẽ cô đã đi gặp Diêm Vương rồi. Ấy thế mà tới miệng người đàn ông này lại chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ một câu “cho vài bài học, tranh thủ thời gian”.
Cô sớm nên hiểu rõ người này cơ bản không coi mạng người ra gì mời phải. Lão yêu quái sống hơn hai ngàn năm, tim gan đã sớm lạnh lẽo, trở thành một kẻ máu lạnh rồi.
“Từ Đạo Tử cũng là do anh dặn dò?”
“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông ta một chút mà thôi, nếu không lần sau sẽ không kéo dài tuổi thọ cho ông ta nữa.” Kỳ Tễ vừa nói còn vừa hài lòng gật đầu, khen ngợi, nói: “Không ngờ biểu hiện của lão già kia lại vượt xa dự kiến, quả nhiên là xuất thân gian thương.”
Từ Du nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, nhưng lửa giận trong lòng đã cuộn trào sôi sục rồi. Cô đã nói mà, sao Từ Đạo Tử lại trước sau thay đổi lớn như vậy, bảo bọn họ quay lại, bản chất là muốn kéo dài thời gian.
“Vậy hiện giờ thì sao? Anh sẽ giết tôi để cứu em trai anh?”