“Nhà họ Từ chúng tôi đến nay nhiều đời đều là dân chúng bình thường, chẳng có cái gì có thể giúp được anh cả.” Từ Du đâm một câu, nghe kìa, cái gì mà mời tới? Rõ ràng là bắt cóc và uy hiếp!
“Không, việc này quả thật chỉ có cô có thể giúp được, tôi nghĩ, bà cố ngoại của cô hiểu rất rõ về chuyện này.” Kỳ Tễ thoải mái ngồi trên xô pha, gác một chân lên, ánh mắt sâu xa. “Nói thật, có thể tìm được các người ở thời đại này, thật sự rất may mắn, cũng coi như ông trời đối với tôi không tệ.”
Từ Du hơi mở to hai mắt, nắm lấy hai tay gầy của Từ Vân Tưởng, nghi hoặc nói: “Bà cố ngoại, lời anh ta nói có thật không?”
Từ Vân Tưởng nhìn Kỳ Tễ, im lặng thật lâu… Có lẽ, nhà họ Từ bọn họ đến đây thật sự đã đến hồi kết rồi. Truyền thuyết qua nhiều thế hệ, thật ra bà chưa bao giờ tin, nhưng mà vào khoảnh khắc khi bị bắt đi kia thì tất cả niềm tin của bà đều hoàn toàn sụp đổ.
Bí mật mà nhà họ Từ lưu truyền một trăm đời cuối cùng ứng nghiệm rồi!
Có lẽ, bà không nên tiếp tục che giấu, đặc biệt là với Từ Du.
Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt, Từ Vân Tưởng mê mang nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đau thương. Tại sao nhà họ Từ bọn họ lại gặp chuyện như vậy, tại sao phải chấp nhận vận mệnh như vậy?!
“Bà cố ngoại, bà làm sao vậy?” Trong lòng Từ Du hoảng hốt, sao đột nhiên bà cô ngoại lại khóc? Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể khiến cho bà cố ngoại đột nhiên có thái độ như vậy?
Trong trí nhớ của Từ Du, cho tới nay bà cố ngoại vẫn rất đoan trang tao nhã, rất ít khi nổi giận, nói chuyện cũng ôn hòa lễ độ. Tuy rằng năm đó bà cưới một người đàn ông hiền lành nhút nhát, nhưng từ nhỏ đã có tri thức, hiểu lễ nghĩa, con cháu giáo dục ra cũng đều rất ưu tú.
Bình thường, không thể nói bà cố ngoại là người có tính cách quá vui vẻ, nhưng phiền não u sầu thật sự ít vô cùng. Con cháu đầy nhà, hơn nữa đều rất hiếu thuận, cho nên từ nhỏ đến lớn, Từ Du chưa bao giờ thấy bà khóc, đây là lần đầu tiên.
Từ Vân Tưởng lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Du Du, có lẽ sự xuất hiện của cháu… là một sai lầm.”
“Tại, tại sao?” Từ Du kinh ngạc không hiểu, sự xuất hiện của cô đã cản trở ai? Bố mẹ cô cũng chưa bao giờ nói cô không tốt hay ghét bỏ cô, thậm chí vẫn luôn rất cưng chiều cô, yêu thương cô, cho dù cô không đi làm cũng cảm thấy không sao cả.
Điều đáng trách duy nhất chính là bố mẹ quanh năm không ở nhà, bỏ cô lại một mình, nhưng mà cô cũng hiểu chuyện, suy cho cùng thì bố mẹ bận công việc.
“Bà cố ngoại, chẳng lẽ bố mẹ cháu hoàn toàn không muốn có cháu?” Cô không muốn đưa ra kết luận này, nhưng dường như cũng không có lời giải thích khác.
“Đương nhiên không phải, bố mẹ cháu đều rất yêu cháu, lời ta nói cũng không phải cái này, mà là vận mệnh mà nhà họ Từ chúng ta phải gánh chịu.” Từ Vân Tưởng liếc nhìn Kỳ Tễ một cái, thở dài nói: “Hiện giờ cũng không còn gì phải giấu giếm nữa, dù gì cũng đã bị tìm tới cửa rồi.”
Ánh mắt Từ Du quét tới quét lui trên người hai người, nỗi nghi hoặc càng lúc càng lớn, chợt nghe Từ Vân Tưởng nói tiếp: “Thật ra, nhà họ Từ chúng ta nhiều thế hệ đều bảo vệ một bí mật - tinh lọc máu độc. Theo lời đồn, vào thời nhà Tần, phương sĩ Từ Phúc bí mật luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử, nhưng mà loại thuốc này có chỗ thiếu sót, đó là sẽ sinh ra máu độc. Vì vậy mà Từ Phúc đã nghiên cứu nhiều năm, cuối cùng phát hiện ra một phương pháp, chính là dùng bé gái của mỗi một thế hệ để tinh lọc. Phụ nữ nhà họ Từ chúng ta qua nhiều thế hệ đều sinh được đứa con đầu lòng là bé gái, điều này cũng chứng minh cho điều trên. Mỗi khi truyền thêm một thế hệ, dược tính của máu độc sẽ giảm đi một phần, đợi đến đời thứ một trăm sẽ có thể có được loại máu hoàn toàn tinh khiết. Mà trong máu của người này vẫn có trọn vẹn dược tính của thuốc trường sinh bất tử.”
Từ Vân Tưởng lẳng lặng nhìn Từ Du, người nọ đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Mà cháu, chính là bé gái đời thứ một trăm của nhà họ Từ chúng ta.”
Từ Du há miệng, lại phát hiện không nói được gì, chuyện này, chuyện này thật sự là quá sức tưởng tượng. Trong máu của cô có dược tính của thuốc trường sinh bất tử? Vậy… cô cũng có thể trường sinh bất tử? Nếu thuốc của Từ Phúc có chỗ thiếu sót, vì sao Kỳ Tễ vẫn sống rất tốt?
Trong đầu cô lúc này đầy nghi vấn, nhưng mà cô không biết ai có thể giải đáp cho cô.
“Đây chỉ là truyền thuyết, cháu không tin. Bà cố ngoại, bà cũng không tin đúng không?”
Từ Vân Tưởng sắc mặt bi ai, chậm rãi lắc đầu, nói: “Ta vốn không tin, nhưng mà nhà họ Từ chúng ta qua một trăm đời, đứa trẻ đầu tiên đều là bé gái đã không phải việc mà lẽ thường có thể giải thích. Hơn nữa cháu không biết, theo thời gian trôi qua thì tuổi thọ của tổ tiên nhà họ Từ chúng ta càng ngày càng dài. Nghe nói, hơn mười thế hệ ban đầu đều không sống quá hai mươi tuổi. Đây là vì độc tính của máu độc quá mạnh, sau khi sinh con xong thì độc tính phát tác càng mạnh mẽ, cho nên không sống được lâu. Nhưng mà nếu anh ta không xuất hiện, nhà họ Từ chúng ta sẽ truyền lại bí mật này qua từng thế hệ, sau đó đem theo xuống mồ, làm như không biết gì cả. Thế nhưng, người này xuất hiện rồi…
Bà liếc nhìn Kỳ Tễ, nhà họ Từ bọn họ qua nhiều đời như vậy, thật ra đều là sống vì người này.
Nhưng mà Từ Du không rõ có liên quan gì với Kỳ Tễ này. Dường như anh ta đã trường sinh bất tử rồi, vậy còn cần tìm bọn họ làm gì?
“Anh cũng đã dùng thuốc trường sinh bất tử, vì sao không chết?”
Kỳ Tễ lẩm bẩm: “Đúng vậy, vì sao tôi không chết chứ? Có lẽ là ông trời không chấp nhận được chuyện Từ Phúc làm nhiều việc ác, cho nên để tôi còn sống, để vạch trần sự đáng ghê tởm của ông ta cho mọi người biết.”
Nói đến đây, không biết nghĩ tới cái gì mà anh che mặt cười ha ha, cười mãi, cười đến nỗi có nước mắt chảy xuống từ kẽ tay, giống như sắp suy sụp đến nơi vậy.
Chờ anh ta buông hai tay xuống, Từ Du nhạy bén cảm thấy có gì đó thay đổi, ánh mắt sâu thẳm phức tạp của Kỳ Tễ như bị một cái gạt tay thay thế, tính cách cũng hoàn toàn thay đổi.
“Xem đi, đây là cái giá của việc sống mãi không chết, tôi bị phân liệt nhân cách. Tôi biết, cô chắc chắn cảm thấy tôi là một người bệnh thần kinh. Tôi không phủ nhận, tôi chính là một người bệnh thần kinh, nhưng mà người biến tôi ra nông nỗi này chính là Từ Phúc, tôi hận ông ta!”
Từ Du hít vào một hơi, hận Từ Phúc? Hận đến nỗi ngay cả con cháu một trăm đời của Từ Phúc cũng không bằng lòng buông tha?
“Từ tối ngày hôm đó tôi bước vào tiệm Trường Sinh, anh đã biết tôi là ai đúng không? Tôi nhớ rõ, khi đó trong chai đựng máu của tôi xuất hiện một dãy số: 198. Khi đó tôi không rõ con số này có nghĩa là gì, nhưng hiện giờ đã rõ rồi. Đó là tuổi thọ của tôi, đúng không?”
Người bình thường sao có thể sống đến một trăm chín mươi tám tuổi? Chỉ có một cách giải thích, đó chính là máu của cô khác với người bình thường.
Cô cười nhạo một tiếng: “Đáng tiếc là thuốc trường sinh bất tử trải qua trăm đời tinh lọc trong dòng máu người phụ nữ nhà họ Từ, hiệu quả thuốc đã rất yếu, tôi không thể trường sinh bất tử, chỉ có thể sống lâu hơn người bình thường mấy chục năm. Cho nên, Kỳ Tễ, anh tìm tôi còn có tác dụng gì chứ? Cứu sống em trai anh?”
Xâu chuỗi lại tất cả manh mối, đầu óc Từ Du lúc này vô cùng tỉnh táo và nhanh nhạy. Cô không biết vì sao Kỳ Tễ dùng thuốc xong mà không chết, nhưng trong máu của Kỳ Tễ chắc chắn cũng có máu độc, bởi vậy không thể dùng máu của mình để cứu Kỳ Trạch. Nhưng vì sao Kỳ Tễ cảm thấy máu trải qua tinh lọc sẽ có thể cứu được em trai anh ta? Có lẽ trong này còn có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết.
Nghe thấy hai chữ em trai, sắc mặt Kỳ Tễ hơi thay đổi, khen ngợi, cười nói: “Cô nói không sai. Lúc đó tôi đã biết là cô, nhưng tôi không dám chắc, bởi vì tuổi thọ của cô vẫn quá ngắn. Cho nên sau đó tôi vẫn luôn điều tra, muốn xem xem cuối cùng chuyện là như thế nào.”