Cửa Tiệm Trường Sinh Truyện Full

Chương 114: Nhận làm con nuôi

hông quá ba tháng, Sử Tiền Trì liền đi đời nhà ma, việc này khiến cho mọi người càng thêm thấp thỏm lo âu. Vào lúc này, Từ Phúc lại tuyên bố đóng cửa nghiên cứu thuốc trường sinh bất tử, vì thế cả một hòn đảo to như vậy, anh em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch liền trở thành quản sự chân chính.

Hai anh em đã mười sáu tuổi, dung mạo mặc dù không tuấn tú hơn người, nhưng cũng có dáng vẻ trên mức trung bình. Kỳ Tễ ít nói ít cười, nhìn qua có chút lạnh lùng, không dễ đến gần, nhưng ở trong mắt các cô nương lại có một sự hấp dẫn khác biệt. Kỳ Trạch lại bình dị gần gũi, tính tình cởi mở, còn mang theo chút ngây thơ, các cô gái ngược lại đối xử với cậu giống như em trai vậy.

Hai anh em làm quản sự, dân chúng thì vui tay vui mắt, có điều một vài tướng sĩ lại không hẳn như vậy.

Vì vậy, hai người vừa nhậm chức đã bị một vài binh lính càn quấy khiêu khích quyền uy, Kỳ Tễ cũng không nói gì, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía các binh lính càn quấy, tiếp đó đánh bọn họ đến nỗi bò lăn bò lốc dưới đất, từ đó về sau thế giới mới thanh tịnh.

Nực cười, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch từ khi vào phủ đệ của Từ Phúc đã bắt đầu luyện võ, bảy tám năm qua đi, thực lực đã sớm nâng cao từng tí một, đối phó với mấy binh lính càn quấy thật sự chẳng là gì.

Nhưng hai anh em không biết, lần này bọn họ làm quản sự lại làm những ba năm.

Ba năm này, không ít nam nữ trẻ tuổi trên đảo đều đã kết hôn, sinh con, số người trên đảo gia tăng không ít, trẻ mới sinh cũng mang đến cho hòn đảo đơn độc này sự mới mẻ và sức sống. Ba ngàn bé trai, bé gái, người còn chưa kết hôn, sinh con không tới ba trăm, nhưng tuổi cũng đều mười bảy, mười tám, chỉ chờ gặp được người thích hợp.

Các ngành sản xuất đều đi vào quỹ đạo, nơi này nghiễm nhiên thật sự trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên.

Nỗi đau chín mươi chín bé trai, bé gái vô cớ hy sinh cũng gần như phai nhòa rồi.

Ngay vào lúc này, cuối cùng Từ Phúc cũng tìm ra cách tinh lọc máu độc!

Việc Từ Phúc xuất quan lập tức gây ra chấn động, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch tiến lên nghênh đón trước tiên, chúc mừng sư phụ. Dân chúng cũng muốn biết lần này ông ta lại nghiên cứu ra cái gì, có thật sự cải thiện được thuốc trường sinh bất tử hay không.

Từ Phúc lại triệu tập những cô gái độc thân chưa kết hôn, hơn một ngàn người chỉ còn lại hơn một trăm, điều này khiến cho ông ta rất không hài lòng, nhưng hiện giờ chuyện đã rồi thì cũng chỉ có thể chấp nhận.

“Sư phụ, tất cả cô nương độc thân đều đã được triệu tập đến rồi, không biết sư phụ muốn bọn họ ấy làm gì?” Kỳ Tễ đã tròn mười chín tuổi, thân thể đã phát triển hoàn toàn, mặt mày sáng láng, có một khí chất tuấn tú khác biệt.

Những cô gái này sở dĩ độc thân đến hiện giờ, không ít người đều vì thích anh em Kỳ Tễ, không muốn gả cho người khác. Kỳ Tễ và Kỳ Trạch biết điều này, nhưng hôn nhân phải nghe lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, chưa được phép của sư phụ, hai anh em bọn họ không thể tự tiện kết hôn.

Cho nên, hai người đã chờ đợi tới bây giờ.

Kỳ Tễ và Kỳ Trạch nghĩ đến lần này Từ Phúc muốn chọn vợ cho bọn họ, cho nên tỏng lòng vừa thấp thỏm không yên lại có chút kích động.

“Tốt, các con đi ra ngoài trước đi.” Không ngờ Từ Phúc lại bảo hai anh em bọn họ đi ra ngoài.

Kỳ Tễ và Kỳ Trạch nhìn nhau một cái, sư phụ không muốn chọn trước mặt bọn họ sao?

“Vâng, sư phụ.” Hai người luôn cảm thấy dường như chuyện này có gì đó là lạ.

Ra tới ngoài cửa, Kỳ Trạch mới nhỏ giọng nói: “Không phải là sư phụ muốn tự mình chọn sư nương chứ? Tuổi của sư phụ cũng không nhỏ nữa, nhưng lại chưa kết hôn, nhiều năm như vậy một lòng chuyên tâm vào luyện chế đan dược. Nhưng những cô gái này đều mới mười bảy, mười tám tuổi, chênh lệch tuổi tác so với ông ta thì có vẻ hơi lớn.”

“Chồng già vợ trẻ cũng rất bình thường.” Kỳ Tễ vỗ vỗ vai em trai, cười hỏi: “Sao thế, sợ sư phụ chọn cô gái đệ thích hả?”

Gương mặt tuấn tú của Kỳ Trạch đỏ lên, trừng mắt nhìn Kỳ Tễ, nói: “Làm gì có, đệ cơ bản là chưa có người thích, ca, ca đừng trêu chọc đệ.”

“Thật sự không có?” Kỳ Tễ không nhịn được cười, nói: “Lần trước ta còn nhìn thấy đệ và cô bé Thủy Yên ở…”

“Thủy Yên nói thích đệ, nhưng đệ không đồng ý! Ca, ca là đại ca, muốn kết hôn dĩ nhiên cũng nên là ca kết hôn trước, đệ đệ sao có thể vượt trước ca ca chứ? Tốt nhất nhân cơ hội này, ca chọn một người đi, rất nhiều cô gái đều thích ca đấy.” Kỳ Trạch cắt ngang lời Kỳ Tễ, sắc mặt hơi đỏ lên.

Kỳ Tễ nói: “Đệ vậy mà lại quan tâm đến ta, việc này cứ để đó đi, chúng ta xem xem hiện giờ sư phụ có ý gì trước đã.”

Trong phòng, cả trăm cô gái xếp thành mấy hàng, mỗi người đều rủ mắt cúi đầu đứng tại chỗ, để mặc Từ Phúc đánh giá. Trong lòng mọi người không yên, không biết Từ Phúc triệu tập bọn họ đến đây làm gì, hay là muốn chọn vợ cho Kỳ Tễ và Kỳ Trạch trong số bọn họ?

Nghĩ đến đây, từng người xấu hổ đến hai má ửng đỏ.

Ánh mắt Từ Phúc lần lượt đảo qua mỗi một người, phát hiện bộ dạng những cô gái này đều không có khiếm khuyết, có mấy người trong đó lại có dáng vẻ thượng đẳng, lập tức vô cùng hài lòng.

“Hôm nay gọi các ngươi tới đây là có một việc rất quan trọng nói với các ngươi. Từ Phúc ta không vợ không con, cho nên dự định lựa chọn ba người nhận làm con nuôi, đến lúc đó ba người này sẽ theo họ Từ của ta, hơn nữa đều có thể nhận được một viên thuốc trường sinh bất tử đã được cải thiện.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Từ Phúc.

Nhận làm con nuôi, cái này đối với bọn họ mà nói chính là vinh quang trời ban! Trong mắt bọn họ, Từ Phúc mặc dù không phải thần tiên, nhưng cũng coi như là nhân vật lợi hại ngang với thần tiên. Huống hồ còn có thể nhận được một viên thuốc trường sinh bất tử đã được cải thiện!

Ba người… Vô số cô nương đều động lòng rồi, nhưng cũng có người suy nghĩ rất sâu xa, cảm thấy trong đây có thể ẩn giấu âm mưu gì đó.

“Ai bằng lòng để ta nhận làm con nuôi thì bước ra, ai không muốn thì đứng yên tại chỗ.” Từ Phúc hơi hếch cằm lên, ông ta cũng không tin có lợi lộc lại không ai mắc câu.

Quả nhiên, lập tức có hơn mười cô gái bước ra, những người còn lại thấy bọn họ di chuyển thì cũng đều chen lên, cuối cùng có tới bốn mươi, năm mươi người tỏ ý bằng lòng.

Từ Phúc vừa lòng gật gật đầu, nói: “Số người hơi nhiều, nếu đã như vậy, ta sẽ chọn ba người trong số các ngươi. Sau khi được lựa chọn, ta sẽ nhận các ngươi làm con nuôi ngay trước mặt mọi người, hơn nữa cũng ban đan dược cho các ngươi.”

Ông ta chọn ba cô gái xinh đẹp nhất, ưu tú nhất trong số họ, ba người được lựa chọn lập tức vui mừng như điên, những người không được chọn lại tràn đầy tiếc nuối, rơi lệ, thở dài.

Khi tin tức này truyền khắp cả đảo, tất cả mọi người đều bị kinh động, ai nấy đều cảm thấy Từ Phúc quả thật là điên rồi!

Cho dù không có đời sau, muốn nhận con nuôi thì nhận một người cũng đủ rồi, vì sao một lúc lại nhận hẳn ba người. Quan trọng là, vì sao muốn đưa thuốc trường sinh bất tử cho ba người con nuôi, mà không phải đồ đệ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ông ta?

Ánh nhìn của dân chúng đối với Kỳ Tễ và Kỳ Trạch đều là ánh mắt đồng cảm, trong lòng hai anh em cũng không rõ là cảm nhận gì, nhưng trên mặt có vẻ rất bình tĩnh, tỏ vẻ tôn trọng và ủng hộ quyết định của sư phụ.

“Trước giờ, sư phụ đều không phải là người ngẫu hứng, ông ta làm vậy chắc chắn có lý do của ông ta, về phần đan dược kia, cho dù cho ta, ta cũng không dám dùng, ai biết có thật sự đã thay đổi hay không?” Kỳ Tễ an ủi Kỳ Trạch, Kỳ Trạch gật gật đầu, nhưng vẫn rất chán nản.

Cảm giác này giống như, hai anh em bọn họ bị sư phụ vứt bỏ, đã không phải là người gần gũi nhất của sư phụ nữa.