Ca…” Kỳ Trạch gọi nhỏ một tiếng.
“Hửm?” Kỳ Tễ phát hiện tay trái của mình bị nắm chặt, hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Sao vậy?”
“Đệ cảm thấy có chút ghê tởm, chín mươi chín mạng người đấy.” Kỳ Trạch nhìn viên đan dược kia giống như nhìn thấy linh hồn của chín mươi chín người lượn lờ bên cạnh, sắc mặt khó chịu trở nên trắng bệch.
Kỳ Tễ nói: “Suỵt… Chúng ta im lặng nhìn là được rồi.”
Khóe mắt cậu quét đến Từ Phúc, cứ cảm thấy có chút kỳ quái, có thật là hôm nay sư phụ mới thu đan ư? Sư phụ thật sự chỉ luyện chế ra sáu viên đan dược sao? Có thật là sư phụ chưa dùng thuốc trường sinh bất tử? Sao cậu cảm thấy đây đều là âm mưu của sư phụ… Hay là cậu nghĩ sư phụ quá xấu rồi sao?
Bên kia, người hầu đã mang nước ấm tới cho Sử Tiền Trì, Sử Tiền Trì giống như gấp gáp không chờ kịp nuốt lấy viên đan dược kia, lại uống mấy ngụm nước, sắc mặt tươi cười hớn hở.
“Cảm thấy thế nào?” Từ Phúc thân thiết hỏi han, những người còn lại cũng không dời mắt nhìn chằm chằm Sử Tiền Trì, thế này đã trường sinh bất tử rồi sao?
Sử Tiền Trì sờ sờ ngực, cảm nhận trong chốc lát mới nói: “Hình như hơi nóng.”
“Hơi nóng là đúng rồi, thuốc trường sinh bất tử có máu rồng và phượng, sau khi dùng sẽ tẩy rửa gân cốt, kinh mạch của ngươi, khiến cho chúng trở nên càng thêm vững chắc, kéo dài tuổi thọ.” Từ Phúc vuốt râu giải thích một câu, lập tức ánh mắt mọi người càng thêm nóng rực.
Sử Tiền Trì cũng vô cùng kích động, ông ta là người đầu tiên dùng thuốc trường sinh bất tử đấy!
“Vậy tiên sinh, tôi, tôi thật sự có thể trường sinh bất tử rồi sao?”
Từ Phúc nói: “Còn phải quan sát thêm một thời gian, nếu không xuất hiện bệnh trạng khác thì có thể chứng minh là đã thành công rồi.”
“Vậy sẽ có thể xuất hiện bệnh trạng khác gì?” Sử Tiền Trì lại có chút lo lắng, thì ra thuốc này còn có thể có di chứng? Ông ta khẽ nhíu mày, chẳng trách Từ Phúc không dùng trước, muốn để ông ta dùng trước.
“Dựa vào thể chất khác nhau của mỗi người có thể sẽ có bệnh trạng khác nhau, có điều cũng không nghiêm trọng, qua vài năm sẽ hoàn toàn biến mất.” Từ Phúc vỗ vỗ vai Sử Tiền Trì, cười nói, “Chúc mừng ngươi trở thành người đầu tiên từ trước tới nay trường sinh bất tử.”
“Đây đều là công lao của ngài! Tiên sinh, tiểu nhân về sau sẽ vì ngài tận tụy hết mình, lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!”
“Tiên sinh, có phải ngài thiếu máu phượng hoàng hay không? Chúng tôi cũng có thể giúp ngài đi tìm phượng hoàng, lấy được máu phượng hoàng, đến lúc đó có phải là ngài có thể luyện chế thêm một ít thuốc trường sinh bất tử hay không?” Lập tức có tướng sĩ tâm tư linh hoạt chen lên, mắt thấy Sử Tiền Trì đã dùng đan dược, có thể trường sinh bất tử, nói bọn họ không hâm mộ, ghen tỵ là không có khả năng.
Nhưng bọn họ không dám đi trộm đi cướp đồ trong tay Từ Phúc, Từ Phúc này thoạt nhìn thì không biết võ công, nhưng trên người lại mang theo một vài thứ linh tinh, người bình thường cơ bản không thể đến gần. Huống chi nơi này nhiều người như vậy, đan dược lại chỉ còn có năm viên, rất có thể sẽ tạo thành hỗn loạn lớn.
Cách tốt nhất chính là tìm kiếm dược liệu để Từ Phúc luyện chế ra nhiều thuốc trường sinh bất tử hơn nữa.
Từ Phúc nói: “Ta thiếu máu phượng hoàng, nhưng phượng hoàng thường ở trong núi sâu, rồng mới ở trên biển, ở đây không có khả năng tìm được phượng hoàng. Việc này còn cần cơ duyên.”
Nhất thời, vẻ mặt mọi người đầy thất vọng, nhưng cũng không hoàn toàn đánh mất niềm tin, bọn họ vẫn còn trẻ, về sau chắc chắn có cơ hội lại tìm được phượng hoàng.
Từ khi Sử Tiền Trì dùng thuốc trường sinh bất tử, đi trên đường thôi cũng tung tăng hí hửng, ở trước mặt mọi người đều vênh váo tự đắc, giống như nếu không làm thế thì sẽ không thể biểu hiện ra sự khác biệt không bình thường của ông ta vậy. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, ông ta đều vô cùng vui vẻ, hưởng thụ cảm giác thích thú thỏa mãn.
Cách mỗi ba ngày, Từ Phúc sẽ giúp ông ta kiểm tra thân thể một lần, xem xem có sinh ra phản ứng không tốt hay không. Mấy lần đầu kiểm tra, gân cốt, kinh mạch của Sử Tiền Trì đều càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng hơn nửa tháng sau, Từ Phúc từ từ phát hiện điều kỳ lạ.
Mãi đến khi máu Sử Tiền Trì biến thành màu đen nâu, trên đầu sinh ra tóc bạc, da cũng thô ráp không ít.
“Tiên sinh, tiên sinh, thế này là sao? Đây không phải thuốc trường sinh bất tử sao? Sao ta giống như già đi nhanh hơn vậy? Còn máu của ta, sao lại biến thành màu này?” Sử Tiền Trì trông thấy bản thân từ từ già đi thì hoảng loạn vô cùng, hận không thể nhổ sạch tóc bạc trên đầu!
Ông ta nhìn chằm chằm Từ Phúc với vẻ không thể tin nổi, trên mặt chậm rãi hiện ra một tia dữ tợn. Nếu không phải là Từ Phúc, sao ông ta lại biến thành như vậy?!
Từ Phúc đang kiểm tra máu của ông ta, sắc mặt so với Sử Tiền Trì còn khó coi hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Việc này không thể nào, vì sao lại biến thành như vậy… Máu của rồng và phượng rõ ràng có hiệu quả trường sinh, sao hiệu quả giống như đều bị ngăn chặn cả rồi…”
“Xin ngài, ngài cứu ta, ngài cứu ta với! Ta muốn trường sinh bất tử, không muốn già đi nhanh như vậy, ngài xem mặt của ta, nhìn xem tóc của ta, xin ngài, ngài cứu ta với!” Sử Tiền Trì hung hăng lay cánh tay Từ Phúc, trên trán hiện lên gân xanh, không thể không nói ra lời cầu cứu.
Từ Phúc lắc lắc đầu, nói: “Thân thể của ngươi đang già đi nhanh chóng, chỉ sợ thời gian không nhiều nữa, ta cũng không thể làm gì.”
“Nhưng đây là đan dược do ngươi luyện chế! Từ Phúc, là ngươi hại ta! Là ngươi bảo ta dùng trước!” Sử Tiền Trì biến sắc, một đấm liền vung lên ngực Từ Phúc, lại không biết Từ Phúc đột nhiên làm gì và làm thế nào mà Sử Tiền Trì lại bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu đen.
Từ Phúc phủi phủi tay áo, cười lạnh nói: “Đồ không biết tốt xấu, lúc trước không phải là ngươi giành lấy đầu tiên sao, hiện giờ xảy ra chuyện lại trách ta? Ngươi muốn là người đầu tiên được trường sinh bất tử, vậy thì phải gánh vác sự mạo hiểm của trường sinh bất tử.”
Ông ta bước đi đến bên cạnh Sử Tiền Trì, cúi người vỗ vỗ cằm Sử Tiền Trì, không quan tâm ánh mắt sợ hãi đầy căm giận của đối phương: “Có điều ta thật sự phải cảm ơn ngươi, giúp ta thử ra kết quả, xem ra loại thuốc này hiện giờ vẫn chưa hoàn chỉnh, còn cần tiếp tục cải tiến.”
“Ngươi!” Sử Tiền Trì giận dữ, muốn ra tay với Từ Phúc, lại bị Từ Phúc dễ dàng đạp ngã dưới đất.
“Vừa rồi ta đã kiểm tra qua, trong máu của ngươi sinh ra một loại máu độc, loại máu độc này sẽ thúc đẩy ngươi nhanh chóng già đi, chỉ sợ ngươi chỉ còn lại mấy tháng để sống nữa thôi, nên hưởng thụ thật tốt những ngày còn lại đi.” Từ Phúc vỗ vỗ tay, lập tức có mấy binh sĩ đi vào, kéo Sử Tiền Trì ra ngoài.
Từ Phúc thở dài một tiếng, thật ra người không muốn nhìn thấy kết quả này nhất chính là ông ta, bởi vì như vậy đồng nghĩa với ông ta còn phải tiếp tục nghiên cứu, cải tiến thuốc trường sinh bất tử. Thế nhưng loại máu độc này khá đặc biệt, hơn nữa là độc tố trước nay chưa từng thấy, muốn cải tiến, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Từ Phúc lại nghiên cứu hơn mười ngày mới biết rõ máu độc này rốt cuộc được hình thành như thế nào, thì ra vì máu của chín mươi chín bé trai, bé gái trộn lẫn cùng nhau, phản ứng với các dược liệu khác mà sinh ra thứ không tinh khiết. Hơn nữa, máu rồng và phượng quá mạnh mẽ nên mới biến kẻ dùng thuốc biến thành bộ dạng này. Máu độc còn ngăn chặn hiệu quả trường sinh bất tử của máu rồng và phượng, chỉ có hoàn toàn tinh lọc máu độc này đi mới có thể luyện chế thành thuốc trường sinh bất tử thật sự.
Không bao lâu sau, việc Sử Tiền Trì già đi nhanh chóng liền truyền khắp cả hòn đảo, nhất thời, có người châm biếm, có người tiếc nuối, cũng có người hoài nghi.
Không ít người đều vô cùng thất vọng, bởi vì việc này đồng nghĩa với thuốc trường sinh bất tử đã luyện chế thất bại.