Đã qua thời gian nghỉ trưa, Cung Ngủ không đến phòng sách làm phiền Công tước đại nhân mà chạy đến
trường đua ngựa cưỡi ngựa. Vì tay vẫn đang bị thương nên có không1dám cưỡi ngựa quá nhanh. Khi cô đi | đến một chỗ có hàng rào trước mặt, đột nhiên có một ông lão gầy ốm mặc quần áo lam lũ nhảy ra từ bụi8cây. Ông ta cảnh giác nhìn hai bên, xác định người vòng đến chỗ này chỉ có mỗi mình Cung Ngũ, ông ta liền nhanh chóng trèo qua hàng rào, xông qua nắm chặt2lấy dây cương: “Cô gái, cho tôi một ít tiền, tôi chỉ cần một ít thì sẽ rời khỏi...”
Cung Ngũ ngẩn ra, cô nhìn cách ăn mặc của người này, ngồi trên ngựa không4cử động, chỉ bình tĩnh mở miệng: “Xin lỗi, vì tôi đang cưỡi ngựa, đã thay quần áo ra, nên tôi không mang theo tiền...”
“Không, tôi biết những người đến đây nhất định có tiền!” Ánh mắt của ông lão gầy ốm liền nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Khi ông ta phát hiện đã có ba người đang chạy về phía này, ông ta đột nhiên trở nên căng thẳng: “Tôi không muốn làm cô bị thương... Tôi chỉ cần tiền...” Nhìn thấy những người đó sắp chạy đến gần, ông ta đây thù hận rút ra một khẩu súng từ sau lưng, giơ tay chĩa súng vào bụng Cung Ngũ: “Tôi xin thể tôi sẽ không làm hại cô, tôi chỉ muốn một chút tiền để rời khỏi nơi này...”
Tay Cung Ngũ vẫn cầm dây cương, ngồi trên ngựa không cử động, có nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đang đến gần: “Ngũ tiểu thư? Xin hỏi có chuyện gì?”
Trong mắt ông lão gầy ốm kia đầy vẻ hoảng sợ, nhưng sủng trên tay vẫn chĩa vào người cô.
Cung Ngũ trả lời: “Không có gì cả, tôi vừa gặp một người bạn cũ”
Người đứng sau lưng bán tín bán nghi, cuối cùng, một người trong số đó nói: “Tôi thấy cô cứ đứng yên ở đó, tôi cứ nghĩ cố gặp phiền phức”
Sau đó bọn họ từ từ bỏ đi.
Cung Ngũ nhìn ông lão kia: “Bọn họ đi rồi, giờ tôi phải làm gì?”
“Tôi cần tiền!” Ông lão nhấn mạnh, “Cô chỉ cần đưa tôi tiền, tôi sẽ rời khỏi”
Cung Ngũ khó xử: “Tôi có thể trở về lấy được không?”
Ông lão vẫn nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác bất an: “Không, tôi không thể để cô đi. Cô bảo bạn có mang tiền đến. Nhớ kĩ, bảo phụ nữ mang tới, đúng rồi, bảo người hầu nữ của nhà cô mang đến.”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, vậy tôi gọi điện thoại được không?” Cô lấy điện thoại ra, mở màn hình đưa cho ông ta xem: “Đây là điện thoại của tôi, tôi có thể dùng không?”
Ông lão do dự, cầm lấy điện thoại của cô, hỏi: “Số điện thoại nào?”
Cung Ngũ chỉ vào một tên tiếng Trung: “Cái này”
Ông lão hỏi: “Bên trên viết chữ gì?”
Cung Ngũ: “Bên trên viết là Mina, cô ấy là người hầu của tôi”
Ông lão nhìn cô, bấm gọi, khi điện thoại vừa được bắt máy, Cung Ngũ đã dùng ngữ điệu vui vẻ mở miệng nói: “Mina, cô có thể giúp tôi mang năm nghìn Euro đến trường đua ngựa được không? Tôi cần dùng gấp”
Đầu kia của điện thoại liền im lặng, sau đó Cung Ngũ nghe thấy tiếng của bà Sandy vang lên: “Vâng. Có chuyện gì gấp thế? Tôi sẽ chuẩn bị ngay, có cần báo với ngài ấy không?”
Cung Ngũ trả lời: “Đương nhiên không cẩn, tôi dùng của hồi môn của mình, không liên quan đến anh ấy”
Bà Sandy trả lời: “Vâng”
Ông lão cúp điện thoại, “Cô bước xuống, trước khi tiến chưa đến tay, tôi không thể để cổ rời khỏi”
Cung Ngũ bước xuống ngựa, ông lão dắt ngựa, tay kia vẫn chĩa súng vào người cổ. Được ngựa che phủ, Cung Ngũ giống như đang chậm rãi đi dạo hướng về phía hàng rào.
Cô bắt đầu hỏi: “Tôi có thể cảm nhận được ông không phải là người xấu, nhưng tại sao ông phải làm chuyện này? Ông có nỗi khổ bất đắc dĩ sao?”
“Tôi bị ép buộc, tôi làm việc thay cho hắn ta, nhưng hắn ta còn đánh tôi, thậm chí còn uy hiếp sẽ khiến tôi thân bại danh liệt, để tất cả các quý tộc không ai thuê tôi nữa, còn đuổi tôi ra khỏi nhà... Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải trốn khỏi chỗ này...”.
Cung Ngũ hỏi: “Gia tộc nào?”
“Gia tộc Hal, chỉ là một gia tộc suy tàn. Bọn họ muốn thể hiện chút uy phong sau cùng, cũng chỉ có thể tỏ ra uy phong với chúng tôi. Tôi biết cậu chủ nhỏ của nhà Hal sẽ không trở nên tốt hơn được. Từ lúc cậu ta còn nhỏ tôi đã biết, tôi kề cận chăm sóc cậu ta trưởng thành, nhưng cậu ta lại đối xử với tôi như vậy. Cậu ta ở bên ngoài bị gia tộc khác xúc phạm, cậu ta liền trở về xúc phạm chúng tôi. Tôi biết Gloria không thể nào thích cậu ta, sau này cậu ta chỉ có thể cưới con gái của một quý tộc suy tàn, những quý tộc giàu có sẽ không thể nào nhìn tới nhà bọn họ... Tôi chịu đủ rồi, tôi chịu đủ rồi! Tôi phải rời khỏi cái chỗ suy tàn này.”
“Nhưng ở Gaddles, người giúp việc bỏ trốn sẽ bị trừng phạt rất nặng, ông thật sự sẽ không sao chứ? Tôi cho ông tiền, ông thật sự có thể an toàn rời khỏi đây không? Nếu ông bị người của nhà Hal bắt được, ông chắc chắn sẽ chết đúng không?” Cung Ngũ hỏi, sau đó thuận theo ý ông ta vòng qua hàng rào, ông ta để cô dắt ngựa, cũng đi vòng qua. Cung Ngũ buộc ngựa lên lan can, cùng ông lão đi xuyên qua bụi cây rời khỏi bãi cưỡi ngựa.