Nếu nói về vận may của gia đình La Tiểu Cảnh, phải bắt đầu nói từ lúc Cung Ngũ dẫn Yến Đại Bảo đến nhà
La Tiểu Cảnh dùng cơm.
Sự thay đổi lớn này, từ đầu đến cuối ba mẹ La Tiểu Cảnh đều cảm thấy là do hai cô gái này mang tới, ba1La có thể tạo ra một thế giới riêng ở cái chỗ tốt xấu lẫn lộn này, thật sự là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Ai có thể ngờ được ba La thật thà chất phác này, đột nhiên có một ngày trở thành đối tượng được những kẻ lưu manh8gần xa tôn kính. Ban đầu tòa nhà còn bị gây rối ba lần bốn lượt, sau cùng cũng chính đám người gây rối đó quay trở lại giúp đỡ, quá trình đó làm cho biết bao người kinh ngạc. Lúc đó những người xung quanh ai không trông ngóng xem truyện cười.
Kết quả2thì sao?
Chi phí nhanh chóng được phê duyệt, các loại thủ tục đều được tiến hành rất thuận lợi. Vốn dĩ chỉ muốn xây ba tầng, nhưng sau khi quy hoạch thì lại tăng thêm hai tầng, thủ tục cũng nhanh chóng được phê duyệt, tòa nhà cuối cùng cũng xây xong.
Theo kế hoạch4của ba La thì lợi nhuận thu được trong ba năm sẽ có thể trả hết số tiền vay phải trả trong năm năm, vậy mà hiện giờ sau nửa năm thì tiền thuê cửa hàng thu lại cũng đã đủ trả một phần khoản tiền đó.
Lúc này khi gọi một tiếng ông chủ La thì người ta đã không còn gọi một cái mỉa mai như lúc ba La còn bán tạp hóa nữa, mà gọi một cách rất nghiêm túc. La Tiểu Cảnh thật sự trở thành con trai ngốc nhà giàu.
Ba La và mẹ La không biết nhiều chữ, nên gần đây ba La thường suy nghĩ, đợi đến khi điều kiện kinh tế gia đình chuyển biến tốt hơn một chút thì sẽ cho La Tiểu Cảnh ra nước ngoài du học, đến lúc đó người ta sẽ không nói nhà bọn họ là nhà giàu mới nổi nữa.
Đương nhiên, bản thân La Tiểu Cảnh vẫn giống như lúc trước, việc ăn mặc không có gì thay đổi, đến cả chi phí sinh hoạt cũng giống như lúc trước. Ba La và mẹ La sợ điều kiện trong nhà tốt hơn thì La Tiểu Cảnh sẽ hư hỏng. Hoàn cảnh gia đình họ đã tốt hơn trước nhưng vẫn còn nợ ngân hàng một khoảng tiền, không thể so với những gia đình giàu có khác.
Chi phí sinh hoạt của La Tiểu Cảnh hiện giờ ngoài chuyện ăn uống ở trường thì chủ yếu đều tiêu cho An Hổ Phách. La Tiểu Cảnh thật sự là một người thật thà, giống như lúc cậu ta thích nữ thần trong trường, thật sự rất thích, nhưng lại tự ti và ngại ngùng, kết quả nữ thần đó liền đánh phủ đầu cậu ta, cậu ta lập tức nản lòng. Khó khăn lắm mới gặp được một người không chán ghét cậu ta là An Hổ Phách, ba mẹ trong nhà đều là cán bộ viên chức, ông ngoại bà ngoại là cán bộ đã về hưu, hoàn cảnh gia đình như vậy lại thêm tính cách như An Hổ Phách, La Tiểu Cảnh liền cảm thấy khó mà tìm được, cậu ta liền tiến tới.
Ba cậu ta từng nói đến chuyện ra nước ngoài, cậu ta vẫn chưa đồng ý, chủ yếu là sợ chia cách thời gian dài, cậu ta và An Hổ Phách sẽ xảy ra chuyện.
Thân phận con trai ngốc nhà giàu được người trong trường biết tới, lúc này mới có nhiều người biết thì ra điều kiện gia đình La Tiểu Cảnh lại tốt như vậy, còn về lúc trước ra sao, cũng không có ai cố ý nhắc tới. Chàng trai ngốc La Tiểu Cảnh còn thu hút được không ít cô gái xinh đẹp, đến cả nữ thần trước kia tỏ ra lạnh lùng với cậu ta cũng quay trở lại tỏ ý.
Đối với chuyện này, La Tiểu Cảnh không nói nên lời, rốt cuộc là do cậu ta trở nên đẹp trai, hay là do cảm thấy cậu ta có tiền vậy? Trời đất chứng giám, cậu ta vẫn nghèo giống như lúc trước, chỉ có An Hổ Phách không che cậu ta nghèo, những cô gái khác thật sự thích cậu ta sao? La Tiểu Cảnh tỏ ra rất hoài nghi.
Yến Đại Bảo nói với Cung Ngũ về chuyện con trai ngốc nhà giàu một hồi, cuối cùng tổng kết lại: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem tớ có cần vào trường tìm một bạn nam trông vừa nghèo vừa thật thà, sau đó biến cậu ta thành người có tiền không?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Yến Đại Bảo, cậu rảnh rỗi quá đúng không?”
Yến Đại Bảo chu môi: “Tớ cảm thấy chơi vui mà!”
“Chơi vui cũng không được. Cậu vẫn nên chuyên tâm với anh Bánh Bao nhà cậu đi... À, đúng rồi, anh Dung của cậu đâu? Người anh tên Dung Trần đấy? Hai người có hòa thuận không?” Cung Ngũ hiếu kỳ.
Yến Đại Bảo lắc lư chân, trả lời: “Anh Bánh Bao rất có tiền, không có cách nào làm cho anh ấy nghèo. Anh Dung nói mà không giữ lấy lời, lần trước nói đến tìm tớ, còn gọi điện thoại bảo sẽ đến Thanh Thành, nhưng không biết vì sao, sau đó lại không đến, tớ giận anh ấy rồi”
Cung Ngũ: “Vậy à? Yến Đại Bảo này, tớ cảm thấy anh Dung đó không thể nào giống như anh Bánh Bao, có thể sẽ không sống sót để nhìn thấy mặt trời của ngày kia. Cậu xác định anh Dung đó còn sống sao?”
Cô là con gái, chủ Yến còn uy hiếp không cho cô chơi với Yến Đại Bảo, huống hồ là một người con trai khác.
Yến Đại Bảo tiếp tục lắc lư chân: “Còn sống, sau đó anh ấy có gọi cho tớ, nói xảy ra chút chuyện, bị gãy chân, đang dưỡng thương, đợi khi nào vết thương khỏi thì sẽ đến tìm tớ. Nhưng tớ vẫn thấy không vui...”
Cung Ngũ lại hỏi: “Vậy anh Bánh Bao thì sao? Anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Anh Bánh Bao vẫn bình thường. Anh Bánh Bao nói xe bị cài bom, nhưng anh ấy có thói quen kiểm tra xe thường xuyên nên không có chuyện gì xảy ra cả. Anh Bánh Bao nói có rất nhiều người đố kỵ tớ và anh ấy nên thường ám toán anh ấy, nhưng anh ấy sẽ rất cẩn thận, không để tớ lo lắng.
Cung Ngũ: “.”
Thật đáng sợ, làm bạn với Yến Đại Bảo thật nguy hiểm, làm bạn trai thì sự nguy hiểm càng tăng cao. Sau này có người muốn làm chồng của Yến Đại Bảo, có phải sẽ cần trả giá bằng cả tính mạng không?
Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy thật may mắn. Cô là con gái, hơn nữa vị hôn phu của cô là anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo lại không phải là con trai của chủ Yến, nếu là con trai của ông ta, Cung Ngủ không dám tin chuyện làm con dâu của chủ Yến sẽ là trải nghiệm ra sao. Liệu một hôm nào đó cãi nhau, lưỡi có bị dao “rẹt rẹt” một phát cắt mất hay không?
Nói chuyện với Yến Đại Bảo một lúc, Yến Đại Bảo cuối cùng cũng nói xong những chuyện xung quanh mình, cúp máy, vô cùng hài lòng nói với An Hổ Phách: “Vợ ngốc của con trai ngốc nhà giàu, nếu con trai ngốc ra nước ngoài học, có phải cậu cũng đi cùng không?”
An Hổ Phách thở một hơi thật dài, nói: “Tớ không biết nên nói với mẹ tớ thế nào. Tớ sợ mẹ tớ không đồng ý... nhưng tớ lại không muốn làm lỡ việc học của Tiểu Cảnh. Dù sao thì học lực hiện tại của anh ấy cũng không tốt lắm, tớ cảm thấy quyết định của ba mẹ anh ấy rất đúng, nhưng tớ rất lo lắng.”
Ở bên nhau càng lâu thì tình cảm càng nhiều, càng sợ mất đi đối phương, đặc biệt là cả hai vẫn còn trẻ tuổi, bên ngoài có nhiều cám dỗ như vậy, sao có thể không lo lắng?
Yến Đại Bảo trở mình, nằm trên gối nhìn cô, “Nếu mẹ cậu không cho cậu đi thì cũng hết cách, giống như ba tới không cho tớ đi, tớ cũng đành bó tay... Cậu có thể tìm ba cậu bàn bạc, nói không chừng ba cậu có thể thuyết phục được mẹ cậu”
An Hổ Phách nhìn Yến Đại Bảo, định nói gì đó nhưng ngừng lại, một hồi sau mới nói: “Tớ sẽ đợi Tiểu Cảnh quyết định học ở trường nào rồi trở về nói thử xem sao. Nếu thật sự không được, tớ sẽ đi tìm ông ngoại bà ngoại cầu cứu hai người họ, nói không chừng sẽ được... Ôi, vừa nghĩ tới tớ đã thấy rất áp lực. Tiểu Cảnh nói anh ấy học rất kém, đến lúc đó sẽ học rất vất vả, nói không chừng tớ có thể dạy kèm cho anh ấy”
Yến Đại Bảo đột nhiên có chút không vui. Tại sao hàng ngày cô chẳng có phiền não gì cả, còn người khác lại quá nhiều phiền não, chuyện gì cũng thuận lợi sẽ rất là buồn chán!
Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lý Nhất Địch, phải lập tức nói với anh cô không vui, anh phải mau đến dỗ cho cô vui mới được.