Trong màn đêm đen, ánh trăng chiếu nghiêng xuống, soi sáng một mảnh trời đất mờ ảo.
Cửa căn biệt thự ở ngoại ô Thanh Thành, Triển Tiểu Liên im lặng bước xuống xe, Yến Hồi thì xuống ở phía bên kia rồi liếc nhìn bà nói, “Có thể đừng bày ra vẻ mặt đau khổ đó được không? Ai không biết1còn tưởng là bà ăn mướp đắng mà lớn lên nữa, không phải nói chút tiến triển rồi sao?”
Triển Tiểu Liên không nói gì, đi thẳng vào biệt thự, Yến Hồi đi theo ở phía sau, vào nhà liền gọi lớn: “Yến Đại Bảo!”
Nghe nói Yến Đại Bảo trở về rồi, ông ta vội vàng hướng lên tầng: “Yến Đại Bảo,8để cho ông đây nhìn xem con có đen đi không! A… ”
Rồi ông ta lại kéo Yến Đại Bảo đen sì khóc thương cho khuôn mặt của cô.
Triển Tiểu Liên đi thẳng về phòng ngủ, treo túi lên, cởi áo khoác ra, ngồi trên sofa.
Ngồi một lúc bà lại đứng lên, đi đến chỗ két sắt vặn mật mã mở2két lấy một cái hộp từ bên trong ra. Cái hộp này còn có khóa. Bà mở khóa xong lấy ra một tờ giấy khô vàng được dán kín, phía trên chi chít toàn tiếng Anh.
Bà quỳ xuống cạnh giường, điều chỉnh ánh sáng đèn ở đầu giường, ngón tay lần từng chút từng chút một tìm được mấy câu quan4trọng trên tờ giấy kia: Ghi chép về quá trình phát bệnh căn bệnh di truyền của gia tộc Công tước Edward sớm nhất là vào năm hai mươi lăm tuổi, muộn nhất là sau ba mươi lăm tuổi. Chứng bệnh này y học không có cách nào giải thích, thời gian từ lúc phát bệnh đến lúc qua đời có dài có ngắn, lại có lựa chọn di truyền, chỉ có thành viên nam giới của gia tộc Edward...”
Triển Tiểu Liên ôm lấy đầu, nhắm hai mắt lại. Qua một lúc lâu, bà thở dài một tiếng, lại nhanh chóng cất tờ giấy kia đi, lần nữa đặt vào trong cái hộp khóa, cuối cùng đóng cửa két sắt lại.
Bà đi đến bên cạnh giá treo quần áo, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ấn một số gọi đi: “Layla, là tôi.”
“Phu nhân, bà nói đi.”
Triển Tiểu Liên hít sâu một hơi, nói: “Tôi đồng ý với nghiên cứu của bà và bác sĩ Harmony, cũng đồng ý hai người kết hợp thành quả nghiên cứu của riêng mình với nhau. Nhưng tôi hy vọng kết quả có cải thiện, chứ không phải là mỗi người đều nói cho dù dùng thuốc cũng sẽ để lại di chứng khác nhau... Tôi muốn nó sống, tôi cũng muốn nó không đau khổ, nếu không nó sống há chẳng phải càng đau khổ hơn à?”
Bác sĩ Layla nói: “Vâng phu nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức nghiên cứu, tôi và bác sĩ Harmony sẽ kết hợp với nhau, xin bà tin tưởng, đây là sự nghiệp cả đời của gia tộc tôi, không dễ dàng gì đời chúng tôi mới có chút tiến triển, nhưng mà...”
“Tôi hiểu…” Triển Tiểu Liên trả lời: “Tôi đều hiểu cả, tôi chỉ sợ là nó không đợi nổi...”
Cúp điện thoại, bà ngồi thẫn thờ, Tiểu Bảo đã hai mươi bốn tuổi rồi, hết năm nay là hai mươi lăm tuổi... hai mươi lăm tuổi!
Bà nhìn đồng hồ, bảy giờ, không biết lúc này đi thăm mẹ Tiểu Ngũ có đường đột quá không, Nhạc Mỹ Giảo còn có con nhỏ, thôi đi, để ngày mai rồi đi vậy.