Giữa trưa, ông Eugene tìm người khắp nơi, sao tiễn người đến sân bay mà giờ còn chưa trở lại? Có phải là quên mất có tiết rồi không?
Cho đến lúc có người lén lén lút lút nói cho ông ta biết, ngài Edward mới vừa1ôm Ngũ tiểu thư vào phòng ngủ rồi, một chốc một lát không ra ngoài được đâu, ông Eugene mới dừng tìm người, cuối cùng nhìn thời gian, ông ta tháo kính xuống lau, quay người đi vào phòng đọc sách, quả thật một chốc một8lát sẽ không ra ngoài. Ông ta hài lòng gật đầu, thân thể ngài Edward tốt như vậy, làm sao có thể nhanh như vậy đã ra được?
Hai người trong phòng căn bản không biết bên ngoài còn có ông Eugene đang YY trong đầu, lúc2này đang đắm chìm trong vui vẻ cực hạn, kéo dài đến tận trước bữa trưa mới ngừng.
Bữa trưa, hai người xuất hiện đúng giờ ở trước bàn ăn, một người lim dim tinh thần uể oải, một người tinh thần thoải mái dồi dào tinh4lực.
Lúc ăn cơm Công tước đại nhân chủ động gắp thức ăn cho Cung Ngũ, Cung Ngũ uể oải ăn vài miếng, nói: “Hình như em không đói lắm.”
Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, trả lời: “Có thể là thể lực tiêu hao vẫn chưa đủ.”
Cung Ngũ: “…”
Ở trên bàn ăn nói cái chuyện xấu hổ này, như vậy thật sự ổn hả?
Cô liếc mắt, quyết định không lên tiếng, ăn nhiều chút vẫn hơn.
Việc đến thăm của Gloria và Cung Ngôn Thanh hình như không mang đến cho bọn họ ảnh hưởng gì quá lớn, có điều Cung Ngũ vẫn có chút lo lắng.
Bởi vì cô biết Cung Ngôn Thanh biết tất cả tin tức có liên quan đến cô ở Thanh Thành, cô không sợ mình bị người ta vạch trần, nhưng cô sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh Tiểu Bảo.
Sau một buổi tối suy nghĩ, cô quyết định chủ động gặp Cung Ngôn Thanh một lần thì hơn, dù sao Cung Ngôn Thanh đột nhiên tới Gaddles nhất định là có nguyên nhân, vô duyên vô cớ tại sao cô ta phải tới? Còn cùng Gloria làm rối lên? Đương nhiên là bởi vì cô ở Gaddles, hai người bọn họ muốn làm gì khiến cô mất mặt.
Cô không còn ghét Cung Ngôn Thanh như vậy nữa, lẽ nào hận thù của cô ta không phải càng ngày càng nhạt đi sao?
Cô biết Gloria thích Công tước đại nhân. Nhưng loại sinh vật như phụ nữ, ở trong quan hệ nam nữ, gần như tất cả bản năng đầu tiên đều là căm ghét người cùng giới. Cung Ngũ nghĩ trước khi chưa hóa giải chuyện không tốt này thì phải hòa giải với Cung Ngôn Thanh đã.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Cung Ngũ cảm thấy mình cũng không có gì có lỗi với Cung Ngôn Thanh. Rõ ràng là Cung Ngôn Thanh cướp Bộ Sinh với cô, cũng cướp được rồi, thế nhưng cô ta vẫn không thỏa mãn.
Cung Ngũ cảm thấy con người rồi sẽ phải trưởng thành, phải thành thục, giống như cô, trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ cô quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện trước kia mình làm rất ấu trĩ. Cô cảm thấy cô đã trưởng thành rồi, Yến Đại Bảo cũng vậy, huống hồ là Cung Ngôn Thanh còn lớn tuổi hơn cô và Yến Đại Bảo?
Bọn họ đều nên trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cũng nên biết dùng trạng thái tâm lý thế nào để đối mặt với những chuyện đã từng xảy ra mới đúng.
Cô không dám khẳng định mục đích của Cung Ngôn Thanh, nhưng cô hy vọng mình có thể khống chế một số chuyện không cần phải xảy ra trước khi nó xảy ra.
Buổi tối lúc ngủ, sau khi triền miên thân mật xong, Cung Ngũ mệt mỏi nhắm hai mắt lại, vùi vào trong lòng Công tước đại nhân, mở miệng thì thầm, giọng nói như nhuốm mật: “Anh Tiểu Bảo...”
“Ừm? Sao thế?” Anh hỏi.
“Ngày mai em muốn đi tìm Gloria...” Cô nói: “Em muốn đi thăm chị Ba của em.”
“Tại sao? Không phải Tiểu Ngũ không thích cô ta à?”
Cung Ngũ cười, “Đúng thế, em không thích chị ta một chút nào, thế nhưng dù sao chị ta vẫn là chị Ba của em. Hơn nữa, em luôn cảm thấy chị ta đến đây là có mục đích gì đó, em muốn phòng bị trước. Em không muốn vì em mà làm cho anh và gia tộc của anh gánh một số danh tiếng không tốt...”
Công tước đại nhân từ từ mở mắt ra, anh phát ra tiếng cười khẽ, lồng ngực rung nhẹ, giọng nói mang theo một tia lười biếng, nói: “Như vậy sao, cũng được.” Anh hôn cô một cái, giơ tay vén sợi tóc dán lên mặt cô lên, sờ mặt cô, “Tiểu Ngũ muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần nói với anh một tiếng là được. Còn những thứ như danh tiếng của anh và gia tộc anh, Tiểu Ngũ hoàn toàn không cần lo lắng, không nên vì suy nghĩ những thứ này mà để cho mình bị ấm ức, em hiểu không?”
Cung Ngũ mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối mang theo ý cười dịu dàng như nước, cô khẽ gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Vậy thì tốt, sáng mai anh sai người đưa thiếp mời qua, sau đó sai người đưa em qua đó.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em cũng chưa từng đến nhà Gloria, nếu như chị Ba em ở đó, em qua đó thăm cũng là chuyện đương nhiên giống như Gloria nói cô ta dẫn chị Ba em tới phủ Công tước thăm hỏi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, gật đầu: “Tiểu Ngũ nói vô cùng đúng.”
Cung Ngũ nhìn anh, sau đó chủ động hôn lên môi anh một cái, nói: “Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy em có vị hôn phu như anh thật là hạnh phúc!”
Công tước đại nhân lại cười khẽ: “Anh cũng vậy, anh cũng rất hạnh phúc.”