Cô cúp máy, nằm lên giường, nhắm mắt không cử động.
Có người đi vào phòng, Cung Ngũ chậm rãi xoay người, mở mắt, nhìn Công tước đại nhân đang đứng bên cạnh giường.
Cô thích anh Tiểu Bảo nhất, hiện giờ cô cũng đã an toàn, nhưng không biết vì sao, khi cô biết những bảo vẽ bảo bối của anh quan trọng hơn tính mạng của mình, thái độ của cô liền1thay đổi. Không phải không thích, không phải không muốn nhìn thấy anh, mà là... tâm trạng không vui vẫn ảnh hưởng đến cô.
Cung Ngũ vẫn cảm thấy, nếu cô yêu một người con trai, khi ở bên nhau không vui vẻ thì người con trai đó không xứng đáng.
Nếu nói chuyện gì đáng để cô hạnh phúc, có lẽ là trong lòng Cung Ngũ vẫn có chút cảm giác, cô vẫn8cảm thấy cô và Công tước đại nhân ở bên nhau là cô trèo cao, nên nếu chia tay thì cô cũng chẳng có gì hối tiếc.
Công tước đại nhân đứng yên không cử động, cô cũng nằm yên trên giường không cử động, hai người nhìn nhau.
Một hồi sau, Công tước đại nhân ngồi xuống bên giường, tầm mắt lướt qua người cô, sau đó anh nằm xuống cạnh cô, ôm2cô vào lòng.
Anh nói: “Rõ ràng Tiểu Ngũ ở trong lòng anh, nhưng anh đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngũ cách anh rất xa...”
Cung Ngũ mím môi không nói gì.
Anh lại nói: “Xin lỗi... Anh đến quá muộn... Thật sự xin lỗi em...”
Cung Ngũ vẫn mím môi, nước mắt tuôn trào.
Cô không hề để tâm chuyện anh đến muộn, chuyện cô thật sự đau lòng là cô hoàn toàn không có hi4vọng, cô ở đó một mình, không có cách nào cả, chỉ có thể trông chờ Chiêm Húc tha cho cô.
Cô khóc thút thít nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy ra, sao anh có thể đối với cô như vậy?
Ngón tay anh nhẹ nhàng cử động, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh vẫn không đủ mạnh nên không thế cứu Tiểu Ngũ trong thời gian ngắn nhất. Anh để Tiểu Ngũ đau lòng, đó là lỗi của anh...”
Cung Ngũ nhíu mày, chỉ khóc thút thít, không nói gì.
Công tước đại nhân cúi đầu, cẩn thận hôn lên môi cô: “Anh bảo đảm sẽ không có lần sau, anh lấy mạng sống của mình ra đảm bảo, Tiểu Ngũ có thể tha thứ cho anh không?”
Cung Ngũ không nói một lời nào.
Công tước đại nhân nỗ lực mỉm cười, ôm lấy người cô, nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta về nhà. Về nhà rồi...”
Chuyến thăm viếng của Công tước Gaddles kết thúc, mọi người chuẩn bị từ liên bang Shava trở về.
Hộ chiếu của Cung Ngũ đã sớm chuẩn bị xong. Một ngày trước khi đi Cung Ngũ đã nhận được hộ chiếu, cô nhìn hộ chiếu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, nếu Chiêm Húc phải ngồi tù, em có thể đến gặp anh ta được không?”
Đây là lần thứ hai anh nghe cô nhắc đến Chiêm Húc, thậm chí còn nói thẳng là muốn đến thăm Chiêm Húc.
Công tước đại nhân nhìn cô, trả lời: “Anh sẽ đi hỏi xem có thể để Tiểu Ngũ gặp anh ta trước khi đi được không.”
Cung Ngũ suy nghĩ, lại lắc đầu: “Nếu phiền phức thì thôi đi, em chỉ muốn gặp để cảm ơn anh ta.”
Tuy đến muộn một bước nhưng tình cảm này cô vẫn nhận.
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, để anh hỏi xem, nếu không được thì thôi.”
Khi xoay người đi, nụ cười sau cùng trên mặt anh liền lạnh lùng, Chiêm Húc, haha.
Không còn gì để nói, trong lúc anh không biết, Chiêm Húc hình như đã thu hút được sự chú ý của Tiểu Ngũ.
Anh rời khỏi khách sạn, xuất hiện trước mặt Chiêm Húc.
Mấu chốt của mọi chuyện đều ở đây, ở chỗ Chiêm Húc.
Chiêm Húc vẫn bị đeo còng, nhốt trong tầng tầng lớp lớp canh phòng nghiêm ngặt.
Mặt hắn ta không biểu cảm nhìn về phía trước, dường như đã sớm đoán được mình sẽ gặp phải tình huống này.
Lúc đến có nghĩ tới, dù sao Công tước của Gaddles cũng đã đến Tam Giác Vàng, anh đến vì chuyện gì, Chiêm Húc hiểu rất rõ, anh đến là vì Tiểu Ngũ. Xin lỗi, e rằng anh sẽ không được như ý nguyện.
Hắn ta chậm rãi ngước mắt nhìn Công tước đại nhân đứng trước cửa, cười nhạo: “Anh đến đây Tiểu Ngũ có biết không? Hay là nói, anh lén cô ấy đến đây?”
Công tước đại nhân trầm ngâm nghe hắn ta nói, đợi hắn ta nói xong thì anh mới mở miệng: “Tôi đến đây là để chuyển lời thay Tiểu Ngũ, cô ấy bảo tôi cảm ơn anh, vì sự giúp đỡ của anh nên cô ấy mới có thể sống đến bây giờ.”
Mặt Chiêm Húc dần dần trở lại bình thường, hắn ta nghiến răng, một hồi sau mới nói: “Bảo cô ấy tự đến đây mà nói.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không cảm thấy phải để cô ấy đến chỗ thế này.”
Chiêm Húc đột nhiên cử động, tiếng xiềng xích trên người hắn ta cũng vang lên theo. Cảnh sát liền xông vào trong, nhìn thấy hắn ta vẫn còn bị xích lại nên trở về vị trí.
“Bảo cô ấy đích thân đến đây nói với tôi...” Chiêm Húc nghiến răng, “Bảo cô ấy đích thân đến!”
Công tước đại nhân mỉa mai cong môi, “Anh Chiêm đang muốn nói với tôi, anh đã yêu vị hôn thê của tôi rồi?”
Chiêm Húc lại lần nữa vùng vẫy cơ thể: “Bảo Tiểu Ngũ đến gặp tôi!”
Công tước đại nhân cúi đầu, bàn tay nắm chặt lại, “Chuyện này e rằng không phải anh Chiêm muốn là được.”
Chiêm Húc cắn răng, trừng mắt nhìn chằm chằm anh, “Dù anh không cho cô ấy đến thì đã sao? Tôi đợi tin tức của các người, nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Vì vậy, thái độ của Tiểu Ngũ không phải vô duyên vô cớ mà là vì anh đã nói gì đó hoặc đã làm gì đó.” Anh đứng thẳng người, nói: “Nếu không phải là chuyện của bản thân Tiểu Ngũ, đối với tôi không phải là chuyện khó, dù bây giờ tôi không rõ nguyên nhân thì sau này tôi cũng sẽ hiểu. Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, còn về anh Chiêm…” Anh mỉm cười, “Anh Chiêm nên đợi tin vui của chúng tôi, chỉ sợ là đến lúc đó anh không thể tham dự hôn lễ được rồi.”
Chiêm Húc vùng vẫy thật mạnh, trừng mắt nhìn anh chằm chằm, nhưng sau khi nhìn vào mắt anh thì ánh mắt hung hăng của hắn ta dần dần bình thản lại, hắn từ từ rời mắt đi, nói: “Anh nói đúng, tôi sợ rằng mình không thể tham dự được hôn lễ của hai người...”
Người như hắn ta, dù có tức giận với Edward thì có thể làm gì? Chẳng qua chỉ càng khiến cô cảm thấy đau lòng hơn mà thôi. Có lợi lộc gì cho hắn ta chứ?
Hắn ta nói: “Đừng để cô ấy đến gặp tôi, tôi cũng không muốn để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của tôi...”
Người thất hứa là hắn ta, hắn ta hứa đưa cô trở về nhưng lại chậm một bước.
Công tước đại nhân hỏi: “Anh đã nói gì với Tiểu Ngũ?”
Chiêm Húc cúi đầu, trầm ngâm, một hồi sau mới nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh tự đi tìm hiểu đi. Vừa vặn để tôi xem tình cảm giữa anh và Tiểu Ngũ rốt cuộc kiên định bao nhiêu, hoặc là căn bản chẳng chịu nổi một đòn đả kích.” Hắn ta ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân nói: “Nếu là như vậy, phải để Tiểu Ngũ đổi người đàn ông khác, đổi lấy người vượt qua được thử thách, cũng không tệ.”
Công tước đại nhân nhìn hắn ta, gật đầu: “Vậy tôi sẽ làm theo lời khuyên chân thành của anh Chiêm. Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”
Rồi anh xoay người bỏ đi.