Công tước đại nhân ngồi đối diện nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên mặt cô.
Cung Ngũ vẫn ra sức ăn. Một hồi sau, cô1đột nhiên ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh có biết Chiêm Húc ra sao rồi không?”
Công tước đại nhân sững sờ, dường như không ngờ8rằng cô sẽ nhắc đến Chiêm Húc. Anh rũ mắt xuống, sau khi suy nghĩ thì ngẩng đầu, nói: “Tạm thời đang bị nhốt trong nhà tù của quân đội.”
Cung Ngũ2chu môi, cô hỏi: “Sẽ bị ở tù sao? Em nghe nói, người ở đây đều làm chuyện phạm pháp, nếu sự thật là vậy thì không còn phân biệt chuyện4tốt hay xấu nữa rồi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, trả lời: “Trên đời này chuyện gì cũng có hai mặt, huống hồ gì Chiêm Húc còn là người đứng đầu của thế lực mạnh nhất ở đây.”
Cung Ngũ gật đầu: “Nói cũng đúng, người làm chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt.” Cô trầm ngâm một hồi thì thở dài, nói: “Thật vô vị.”
Công tước đại nhân ngước mắt, “Đúng, thật vô vị. Nhưng cuộc đời con người là vậy.”
Cung Ngũ bỏ thìa xuống, uống hai ngụm nước, “Em ăn xong rồi.”
Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ cảm thấy không hợp khẩu vị sao?”
Cung Ngũ gật đầu: “Tạm được, không ngon lắm. Ngon nhất vẫn là thức ăn mẹ em nấu.”
Cô không hỏi tin tức của Chiêm Húc nữa, nếu đã làm chuyện phạm pháp thì bị bắt giam vào tù là chuyện rất bình thường.
Tuy Chiêm Húc không làm hại cô nhưng ai biết được hắn ta có từng làm hại những con tin khác hay không? Người khác thì không nói, chỉ mỗi chuyện bắt cóc cô cũng đã là chuyện phạm pháp rồi.
Ăn xong thì cô lững thững trở về nhà khách chính phủ, tìm thấy điện thoại của mình đã được sạc đầy pin. Cô cầm lên gọi cho mẹ cô, điện thoại chỉ reo một tiếng thì bà bắt máy: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ lên tiếng: “Mẹ!”
Nhạc Mỹ Giảo vẫn bình thường, chứng tỏ bà không hề biết chuyện đã xảy ra với Cung Ngũ ở nước ngoài trong thời gian này, “Chơi đến phát điên rồi à? Sau lâu như vậy mà không gọi điện thoại cho mẹ?”
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười: “Ôi, không phải con đang gọi đây sao? Mẹ xinh đẹp của con, đừng nổi giận mà.”
“Mẹ có gì mà phải giận? Ai bảo mẹ có đứa con gái vô lương tâm chứ?” Thật sự mà nói, Nhạc Mỹ Giảo cũng chẳng có nhiều thời gian để nhớ đến Cung Ngũ mỗi ngày. Trong nhà còn có một Bộ Tiểu Bát nghịch ngợm, bà chuẩn bị tích cực đi làm, chỉ mỗi Bộ Tiểu Bát cũng đã ầm ĩ khiến bà không được yên, đừng nói là chuyện khác.
Nhưng suốt thời gian dài Cung Ngũ không gọi điện bà cũng rất sốt ruột. Trước đó bà gọi qua thì không ai bắt máy, sau đó Triển Tiểu Liên có đến một lần, bà nói bọn họ đi đến châu Phi nên không bắt được tín hiệu, Nhạc Mỹ Giảo mới hơi yên tâm.
Hiện giờ gọi điện thoại đến, Nhạc Mỹ Giảo cũng không cảm thấy có gì, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cô đã trở về từ chỗ không có tín hiệu.
Cung Ngũ hỏi: “Mẹ, Tiểu Bát đâu? Chụp vài tấm ảnh gửi con xem đi nào.”
Đối với chuyện Cung Ngũ vẫn nhớ tới Bộ Tiểu Bát, Nhạc Mỹ Giảo thật sự rất hài lòng, chứng tỏ trong lòng Tiểu Ngũ có Tiểu Bát, xem Tiểu Bát như em trai của mình.
Bà cúi đầu nhìn Bộ Tiểu Bát đang bò tung tăng dưới đất, nhỏ xíu như một quả bóng da, nói: “Tiểu Bát vẫn khỏe, trắng trẻo mập mạp... À, đúng rồi, Yến Đại Bảo có đến một lần. Ôi, Tiểu Ngũ này, có phải con cũng phơi nắng đen như Yến Đại Bảo rồi không? Con nói xem một đứa con gái, như vậy thì sao được?”
Yến Đại Bảo lần đầu đến đã dọa Bộ Tiểu Bát khóc “hu hu”, Yến Đại Bảo còn không dám bước vào nhà.
Gương mặt nhỏ đó... thật là, có cô gái nào ra ngoài chơi lại đi phơi nắng thành như vậy chứ? Đúng thật là có bản lĩnh, lúc đó Nhạc Mỹ Giảo liền bối rối, không lẽ Tiểu Ngũ cũng đen nhẻm luôn rồi?
Cung Ngũ hắng giọng: “Con tốt hơn Yến Đại Bảo nhiều, con có thoa kem chống nắng, tuy cũng đen một chút nhưng trắng hơn Yến Đại Bảo nhiều, thật đấy.”
Nhạc Mỹ Giảo có chút yên tâm, Yến Đại Bảo nhìn không ra nữa đúng là làm mới lại suy nghĩ về làn da của phụ nữ trong đầu Nhạc Mỹ Giảo.
Bộ Tiểu Bát tung tăng bò qua, rất tức giận vì mẹ không quan tâm mình. Cậu giơ cánh tay mập nhỏ đầy thịt ra, ôm lấy chân Nhạc Mỹ Giảo, nhoẻn miệng mỉm cười chảy nước bọt.
Nhạc Mỹ Giảo giơ tay ôm lấy cậu: “Tiểu Bát đến đây, nói chuyện với chị này.”
Bộ Tiểu Bát bĩu môi, phun ra hai cái bong bóng.
Cung Ngũ nghe thấy, trừng mắt: “Bộ Tiểu Bát, đợi chị về chị sẽ đánh vào mông em, dám phun nước bọt với chị, to gan lắm đấy!”
Bộ Tiểu Bát nghe không hiểu, cười khanh khách, gò má phúng phính rung rinh theo tiếng cười.
Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu hôn vào trán cậu một cái, rồi bỏ cậu xuống đất, “Tự chơi đi nào.”
Bộ Sinh sửa một nửa phòng khách của biệt thự thành chỗ vui chơi của trẻ con. Bộ Tiểu Bát ngày nào cũng chơi điên cuồng ở đây, không chỉ mình cậu chơi mà những đứa trẻ ở các biệt thự khác cũng đến chơi cùng. Lâu dần, mọi người đều quen biết nên cũng hay đến nhà chơi. Người khác không nói thì không ai biết Nhạc Mỹ Giảo lớn hơn Bộ Sinh mười một tuổi, dùng mắt thường nhìn sẽ cảm thấy bọn họ là một gia đình trai tài gái sắc và một đứa con trai đáng yêu.
Cung Ngũ và Nhạc Mỹ Giảo nói chuyện một hồi, từ lúc cô nghe thấy giọng của mẹ cô, cô mới cảm thấy triệt để thoải mái. Cô đã thật sự an toàn rồi, cô có thể nói chuyện với mẹ cô được rồi.