Trong căn phòng dưới lòng đất bệnh viện tư nhân nổi tiếng của Thiết Yến, nhiều máy móc thiết bị tiên tiến được đặt ở các vị trí khác nhau, hồ sơ bệnh1án được để trong tủ, trước màn hình lớn là một nữ bác sĩ gầy gò tóc hoa râm đang đứng cùng một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bà ta quan8sát sinh vật dưới kính hiển vi, sau đó đứng dậy bảo bọn quan sát.
“Bác sĩ Layla, cô Triển đến rồi!” Một cô gái trẻ tuổi vào thông báo.
Triển Tiểu Liên cầm túi2xách, mỉm cười với Layla: “Tôi có làm phiền bà không?”
Layla tháo mắt kính xuống, để những người khác tiếp tục quan sát.
“Đến phòng phòng làm việc của tôi đi.”
Bàn làm việc đơn4giản, không gian cũng không rộng, ở góc tường bày các mô hình cơ thể người, trong tủ sách phía sau bàn làm việc có rất nhiều sách.
Triển Tiểu Liên ngồi xuống ghế sofa, Layla ngồi đối diện bà, hai người không nói gì.
Sau một hồi, Triển Tiểu Liên mở miệng: “Tiểu Bảo năm nay đã hai mươi tư rồi. Một khi qua tuổi hai mươi lăm, chứng bệnh kia rất có khả năng sẽ bùng phát ra. Tôi không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào…”
“Tôi có thể hiểu ý phu nhân. Gia tộc của tôi và các trưởng bối bao gồm con trai, con gái tôi đều tham gia vào nhóm của tôi. Bà cố tôi, ông nội tôi và ba tôi đến chết vẫn không từ bỏ, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
Bà ta đi theo Triển Tiểu Liên từ thị trấn Enjoy đến đây, từ đầu đến cuối đều chỉ làm một chuyện.
Đàn ông của gia tộc Edward có một bệnh di truyền mà y học hiện đại rất khó khắc phục, nguyên nhân của bệnh đó đến nay vẫn là một câu đố bí ẩn.
Gia tộc của Layla đã là bác sĩ riêng của gia tộc Edward từ rất lâu về trước, mãi cho đến khi đời Công tước đầu tiên phát bệnh mới bắt đầu tìm cách điều trị. Nhưng đàn ông kế thừa của gia tộc Edward vẫn lần lượt chết đi vì căn bệnh thần bí đó.
Triển Tiểu Liên nhắm mắt: “Tiểu Bảo thích một cô bé… Tôi không biết nên nói thế nào với con bé…”
Mãi cho đến giờ, Triển Tiểu Liên vẫn giấu giếm chuyện bệnh tật của gia tộc Edward. Để Công Tước đại nhân không phát hiện căn bệnh đó, bà đã không tiếc gì xé đi gia phả của gia tộc. Sau đó, bà cho người phi tang hết mọi chứng cứ, không để cho Công Tước đại nhân phát hiện bất cứ manh mối gì.
Bà muốn có một người con trai có trách nhiệm, biết nhìn xa trông rộng, nhưng lại lo lắng đứa con đặc biệt không giống người thường của mình phát hiện ra bí mật. Vì thế, bà chỉ có thể cố gắng để mọi thứ trông rất hoàn mĩ, hi vọng trước năm anh hai mươi lăm tuổi sẽ tìm ra được cách điều trị, tuy xác suất của chuyện này rất thấp khiến người ta tuyệt vọng.
“Phu nhân, bà phải cho ngài Edward biết…” Layla thăm dò nói: “Tôi biết bà không muốn cho ngài ấy biết. Vì muốn giấu bí mật này mà bà đã tốn không ít công sức, nhưng mà phu nhân cũng không thể giấu được bao lâu nữa. Lúc nãy bà cũng nói, sau năm hai mươi lăm tuổi thì bệnh đó sẽ bắt đầu bùng phát, chúng ta lại không thể xác định được khi nào phát bệnh…”
“Nếu bây giờ nó biết được, tất cả hi vọng của nó sẽ bị vụt tắt. Những gì nó hi vọng đều sẽ biến thành ảo tưởng, vợ, con cái, tất cả mọi người nó yêu thương…” Triển Tiểu Liên lắc đầu: “Tôi hiểu nó hơn bà. Nó trầm ngâm ít nói nhưng biết bản thân mình làm gì, sau khi nó biết được tình hình sức khỏe của bản thân thì…”
“Phu nhân, ngài Edward không còn là một cậu bé mười mấy tuổi nữa. Tôi có thể hiểu tâm trạng của người làm mẹ như bà, chính vì vậy bà luôn đứng ở góc độ của ngài ấy mà suy nghĩ. Nhưng mà phu nhân, là người ngoài tôi càng tin tưởng ngài Edward sẽ không bị đánh gục.” Layla nghiêm túc nhìn bà: “Phu nhân, bà phải tin tưởng ngài Edward sẽ không mềm yếu như bà nghĩ. Tin tôi đi, ngài Edward sẽ không vì bản thân mắc một chứng bệnh không rõ nguồn gốc mà mà từ bỏ hi vọng… Ba của ngài ấy năm mười tám tuổi được thông báo đã mắc chứng bệnh này nhưng ông ấy vẫn kiên cường tiếp tục sống. Vì thế mà ông ấy có cơ hội gặp phu nhân. Đó là việc mà chúng tôi chưa từng gặp qua, mỗi ngày ông ấy đều sống rất vui vẻ…”