Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, về sớm một tháng. Được không?”
Biểu cảm của Công tước đại nhân không đổi: “Em nói xem?”
Cung Ngũ mím môi: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh không được vui không?”
Công tước đại nhân: “Trong nước nghỉ hè hai tháng, em về sớm một tháng, chẳng qua là vì Thanh Thành không có ai chơi với em. Em là vì anh sao?”
Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, vậy phải làm sao?”
Công tước đại nhân:1“Anh trở về cùng em, một tuần.”
Cung Ngũ trừng to mắt: “Một tuần sao? Anh Tiểu Bảo, thời gian có phải hơi ngắn rồi không?”
Công tước đại nhân nhìn cô, “Đại Bảo sẽ qua đây một tháng.”
Mắt Cung Ngũ sáng lên, “Thật không?”
Công tước đại nhân nhíu mày: “Đại Bảo đã nói rồi, không cho anh nói với em, nói muốn cho em bất ngờ.”
Vì tin tức Yến Đại Bảo sắp sang, Cung Ngũ lập tức quên đi8sự bất bình vì anh chỉ cho cô về một tuần, cô nhảy nhót: “Anh Tiểu Bảo anh thật là tốt!” Rồi cô lại nhíu mày: “Vậy thời gian một tháng rưỡi còn lại em sẽ làm gì?”
Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Anh dẫn Tiểu Ngũ và Đại Bảo đi du lịch.”
Cung Ngũ lập tức sà vào lòng anh: “Anh Tiểu Bảo, em yêu anh nhất!”
Công tước đại nhân nhíu mày, “Em là yêu anh hay2là muốn ra ngoài chơi?”
Cung Ngũ cắn răng: “Cả hai!”
Cô không thèm dọn dẹp đồ đạc nữa, cả buổi tối nịnh nọt anh, sợ anh nổi giận thì sẽ đổi ý.
Yến Đại Bảo ở Thanh Thành sắp phải thi, cô nằm trên giường với tư thế giống một con “gấu trúc nằm nghỉ”, trên bàn để đầy sách các môn. Yến Hồi đang ngồi trên ghế, nghiêm nghị lật sách của Yến Đại Bảo, nhìn vào mục lục4trọng điểm được ghi trong một quyển sổ nhỏ, giúp Yến Đại Bảo đánh dấu nội dung trọng điểm.
“Ba...” Yến Đại Bảo bực bội hỏi: “Ba đừng đánh dấu sai đấy.”
“Dòng ba, hàng ba, trang bảy mươi sáu... đến đây...” Yến Hồi tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời: “Bảo đảm không sai!”
Đánh dấu tất cả xong, ông ta còn nghiêm túc kiểm tra lại một lượt, rồi chạy đi hỏi Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, đánh dấu xong rồi! Không phải trong vòng một tuần con không được phép gặp tên nhóc con của Lý Nhất Địch sao?”
Yến Đại Bảo lắc lư đầu: “Anh Bánh Bao hả? Vâng!”
Yến Hồi hài lòng, tiếp tục giúp Yến Đại Bảo đánh dấu nội dung quan trọng, ra khỏi phòng thì chạy đi lấy súng bazooka, “Hôm nay ông đây nhất định phải cho nổ hết Tuyệt Địa của lão già Lý Tấn Dương kia!”
Tối hôm đó, trên mạng lan truyền tin tức, cửa của Tuyệt Địa - kiến trúc biểu tượng của thành phố Thiết Yến bị một vũ khí nguy hiểm không rõ nguồn gốc làm nổ tung một góc, hiện đang tiến hành tu sửa.
Lúc ăn cơm, Triển Tiểu Liên hỏi Yến Hồi: “Tối hôm qua ông làm gì thế?”
Yến Hồi trả lời: “Giúp Yến Đại Bảo đánh dấu nội dung thi.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng rồi, ba giúp con đánh dấu bài.”
Triển Tiểu Liên nghi ngờ nhìn hai cha con họ một cái, tỏ ra không tin nhưng chẳng có chứng cứ, bà gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi cứ nghĩ ông ăn no xong lại chạy đi làm chuyện xấu.”
Yến Hồi lời lẽ đanh thép: “Sao có thể? Ông đây là hạng người đó sao? Yến Đại Bảo con nói đi!”
“Ba không phải là người xấu, mami đừng hiểu lầm ba!” Yến Đại Bảo vội vàng lấy điện thoại ra: “Tuyệt Địa bị người ta làm nổ rồi sao? Con phải gọi ngay cho anh Bánh Bao để an ủi anh ấy.”
Yến Hồi: “...”
Triển Tiểu Liên không kìm được nhìn hai cha con họ một cái, “Tối nay tôi có việc phải ra ngoài, hai người ở nhà đừng chạy lung tung đấy.”
Yến Hồi cảnh giác ngẩng đầu: “Bà muốn đi đâu?”
Triển Tiểu Liên nói: “Đi gặp bạn cũ, ông không quen đâu.”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu, nhe răng mỉm cười với Triển Tiểu Liên: “Con biết!”
Triển Tiểu Liên sững sờ: “Con biết?”
Yến Đại Bảo: “Lúc con còn rất nhỏ mami có dẫn con qua đó! Phòng thí nghiệm có rất nhiều máy móc và chuột bạch! Có một bà lão mặt đầy nếp nhăn là bác sĩ, ngày ngày mặc đồ trắng cầm ống nghiệm lắc lắc.”
Triển Tiểu Liên nhìn cô một cái, “Đúng vậy, bà bác dĩ đó là bạn tốt của mami, một mình bà ấy là người nước ngoài ở Thanh Thành đáng thương biết chừng nào. Mami phải đến thăm.”
Yến Hồi cười lạnh: “Ha ha...”
Triển Tiểu Liên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn ông ta, cúi đầu dùng bữa.
Yến Đại Bảo nhìn Triển Tiểu Liên, lại nhìn Yến Hồi, không hiểu gì nên cúi đầu tiếp tục ăn: “Ba, con đã nói với anh rồi, đợi sau khi Tiểu Ngũ về Thanh Thành, con sẽ cùng Tiểu Ngũ đến Gaddles, anh sẽ dẫn bọn con đi chơi.”
Yến Hồi đập tay lên bàn: “Chuyện này quyết định khi nào thế? Tại sao ba lại không biết? Sao có thể chứ? Yến Đại Bảo, con muốn bỏ rơi ba đúng không?”
Yến Đại Bảo: “Nhưng ba phải làm việc nuôi cả nhà mà, hơn nữa, lúc đó bọn con được nghỉ hè nên ra ngoài chơi, ở nhà sẽ rất buồn chán!”
Hai cha con họ bắt đầu bàn bạc chuyện đến lúc nghỉ hè sẽ ở nhà hay là ra ngoài chơi. Triển Tiểu Liên nhìn bọn họ, ăn xong thì để thìa đũa xuống, thu dọn một chút rồi xách túi đi ra ngoài.