“ Giao Long Giác này do đích thân ta lấy từ trong bảo khố ra, luôn để bên mình, thiên hạ có ai có thể lấy trộm đồ trên người ta? Dĩ nhiên thứ ở trong bảo khố là giả! “
Ngọc Hoàn Điền cắn răng biểu tình cùng Ngọc Khanh Hồng cực kỳ giống nhau, chỉ hơn một chút thành thục cùng quyến rũ.
Ngọc lâu chủ nằm trong bài danh mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, ai có thể trộm đồ từ trên người nàng? Mà hoàng cung Đại Lữ, đừng nhìn Cố Thường Y cùng Ngọc lâu chủ qua lại như gió, như đi trên đất bằng, đó là bởi vì bọn họ đều là siêu cấp cao thủ, đổi thành hai người khác, như Cố Nguyệt Mẫn cùng Ngọc Khanh Hồng cũng không nhất định có thể sống trở ra.
Cố Thường Y tâm tình thật ra không có chán nản, tiêu sái vỗ vỗ bột phấn trong tay, nói: “ Trên người tiểu tử Lữ Chấn Hải kia nhất định có giữ hàng. “
Ngọc Hoàn Điền nhìn nàng: “ Hắn đem Giao Long Giác giấu trong người vì phòng bị ngươi. “
Cố Thường Y nói: “ Để hắn cam tâm tình nguyện tặng ta không phải tốt hơn sao? “
Ngọc Hoàn Điền nhìn bộ dáng lòng tin tràn đầy của nàng, hỏi: “ Ngươi có thứ gì tốt có thể khiến hắn cam lòng đổi lấy? “
Cố Thường Y thấp giọng nói: “ Tần Hoàng bảo tàng. “
“ Tần Hoàng bảo tàng ở trong tay ngươi? “ Hoàn Điền chấn động, “ Sao ta chưa từng nghe nói qua? “
Cố Thường Y nói: “ Ta sao có Tần Hoàng bảo tàng? Chỉ là Mẫn nhi ở Bắc cương tìm được manh mối về Tần Hoàng bảo tàng, ta đã có đầu mối, tin tưởng không bao lâu có thể điều tra ra. “ Nàng còn chưa nói, một trong ba đại kỳ bảo của Tần Hoàng bảo tàng - Thiên thiền y đang ở trên người Nguyên Thương!
Ngọc Hoàn Điền biểu hiện hứng nồng hậu: “ Tốt! Ta cũng muốn nhìn thấy bảo tàng trong truyền thuyết! “
Lời còn chưa dứt, từ xa xa trên bầu trời bỗng nhiên có ánh sáng đỏ chói mắt, giống như đạn tín hiệu đời sau. Ngọc Hoàn Điền sắc mặt nghiêm túc, “ Ta chỉ rời đi hơn một tháng, thế nhưng có người không sợ chết tìm Thiên Ngọc Lâu gây phiền toái! “
Tổ chức sát thủ Thiên Ngọc Lâu, tuy rằng cường đại, nhưng cường địch cũng không ít.
Cố Thường Y nhíu mày, nói: “ Ta cùng ngươi trở về! Nhìn xem ai có gan lớn như vậy?! “Ngọc Hoàn Điền liếc nàng một cái, nói: “ Ngươi là vì muốn lấy đồ của nàng ta đi? “
Cố Thường Y cười cười không nói chuyện. Y theo tính tình của nàng, lúc này sẽ nói Sao như vậy được? Ta đương nhiên là là vì muốn cùng ngươi trở về , lời nói trêu đùa, nhưng đối tượng là Ngọc Hoàn Điền, nàng cũng không dám nói lung tung.
Cố Thường Y tiêu sái đi theo Ngọc Hoàn Điền lấy quà sinh nhật, không chịu trách nhiệm chuyện Giao Long Giác để cho Nguyên Thương trước hết nghĩ biện pháp từ miệng hổ Lữ Chấn Hải đoạt lấy, nếu thực sự không được thì đợi khi nàng tìm được Tần Hoàng bảo tàng sẽ trao đổi sau.
Trước khi đi, Cố Thường Y dặn dò Nguyên Thương đi Hồ Châu, tự nhiên sẽ có người của Mạc thị thương hành dẫn nàng đến đại hội võ lâm. “ Ở phương diện khác ta đã vì Thiên tài như ngươi tạo thanh thế, bí quyết của Thiên Cơ Môn cũng đã giao cho ngươi, đừng quên, lần sau gặp mặt ít nhất phải đến Hậu thiên đỉnh! Cố gắng biểu hiện, tiểu Thiên tài ! “
Ngọc Lâu chủ có thâm ý khác nói: “ Ta nhìn thủ pháp ám khí của ngươi cũng là nhất lưu, sao không đến Thiên Ngọc Lâu của ta? “
Nguyên Thương cự tuyệt, sau đó nàng như trước dứt khoát bỏ lại nữ nhi của mình, còn nói: “ Nếu đều muốn đi đại hội võ lâm, không bằng cùng nhau đi, các ngươi coi như sư tỷ - muội đi! “
Hai chữ tỷ muội khiến Ngọc Khanh Hồng thiếu chút nữa há hốc mồm. Phò mã gia - người từng khinh bạc mình, kẻ đáng ghét này lại là nữ?
------------
Ba ngày sau, hai người ngồi trong một tửu lâu ở ngoại ô Hồ Châu.
Từ Hàng Châu đến Gia Hưng vốn đi về phái Đông Bắc sẽ gần hơn, nhưng Cố Thường Y muốn Nguyên Thương cùng thuộc hạ ở Hồ Châu gặp nhau, chỉ đành đi hướng Bắc, đến Hồ Châu rồi lại đi về phía Đông.
Nguyên Thương cùng Ngọc Khanh Hồng ngồi ở tửu quán vùng hoang dã uống trà, trong chốc lát, một đột binh mã gần đó xông vào, người cầm đầu hướng tửu lâu nhìn lướt qua.
Tiểu nhị khách điếm ân cần cười bước tới, nói: “ Quan gia, thỉnh qua bên này... “
Tên quan trừng mắt hừ lạnh một tiếng, quát: “ Ta thấy chỗ ngươi có gian tế, bắt lại cho ta! “
Nguyên Thương nhảy dựng lên, không đợi nàng xuất thủ, Ngọc Khanh Hồng đã rút kiếm xuất thủ, giải quyết nhóm tiểu lâu la này xong, vẻ mặt ngạo khí nhìn chung quanh một vòng.
Đều là cao thủ Hậu thiên đỉnh. Nguyên Thương đem nàng so sánh với Cố Nguyệt Mẫn một chút, phát hiện chênh lệch không lớn. Nếu không phải nàng từng trải ít, cũng sẽ không dễ dàng bị mình chế trụ.
Ngọc Khanh Hồng mười phần phong phạm cao thủ, dùng ánh mắt dò xét chung quanh, một chiếc roi ngựa ném tới trước mặt nàng. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy người vừa ném roi là Nguyên Thương đã ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống nàng.
“ Đi thôi. “ Nguyên Thương thản nhiên nói một tiếng. Thanh âm đạm nhiên, thanh lãnh, khiến Ngọc Khanh Hồng cố ý tạo ra bầu không khí cao thủ liền bị đè ép xuống.Ngọc Khanh Hồng: “... “
Ngọc Khanh Hồng bất đắc dĩ xoay người lên ngựa, nói: “ Này, sư phụ ngươi bảo ngươi chiếu cố ta, ngươi thờ ơ lãnh đạm là chiếu cố ta? “
“ Ta không phải đem roi ngựa đưa cho ngươi sao? “
“... “ Ngọc Khanh Hồng chán nản. Người mặt đơ này không phải tích chữ như vàng sao? Bây giờ đã học được cách trêu chọc người.
Tên quan kia vẫn nằm trên đất nói lời dọa nạt: “ Các ngươi là võ lâm nhân sĩ phương nào? Dám ở Đại Lữ tập kích quan binh... Ta biết, các ngươi là người của Trưởng Công chúa Đại Yến! Các ngươi chờ đó, Hoàng Thượng chúng ta nhất định không... A! “
Nguyên Thương bình tĩnh chỉnh lại tay áo che khuất ám khí, liếc mắt nhìn Ngọc Khanh Hồng, nói: “ Ngọc sư muội , còn không đi? “
Ngọc Khanh Hồng thấy nàng chỉnh tay áo, không khỏi rùng mình.
Lúc trước nàng thua chính là do ám khí kia, nhận đủ tra tấn. Đáng giận nhất là người này còn lừa mình, nói mình trúng độc dược của nàng, làm hại mình lo lắng đề phòng một tháng!
“ Này! “
Nguyên Thương cũng không quay đầu lại: “ Gọi sư huynh! “
Ngọc Khanh Hồng kẹp bụng ngựa, vẻ mặt ôn hòa khó có được, nói: “ Sư huynh... Lời ta nói vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào? “
Nguyên Thương hỏi: “ Chuyện gì? “
Ngọc Khanh Hồng vô lực: “ Vừa rồi ta ở tửu quán nói nhiều như vậy, ngươi không lắng nghe sao? “
“ Cũng do ngươi nói quá nhiều, ta không biết ngươi nhắc đến chuyện gì? “
Ngọc Khanh Hồng nói: “ Đương nhiên là chuyện gạt nương ta! “
Nguyên Thương không chút do dự cự tuyệt: “ Vì sao ta phải giúp ngươi? Mẫn nhi sẽ mất hứng. “
Ngọc Khanh Hồng lại cười lạnh: “ Ngươi cho là Mẫn nhi kia thật sự thích ngươi sao? “ Lúc trước nàng khinh thường phò mã gia giống tiểu bạch kiểm, hiện tại vẫn như trước đối với Nguyên Thương bất mãn. Rõ ràng là nữ tử, lại bị trưởng bối an bài làm Phò mã - nàng đã quên bản thân cũng là kẻ tám lạng người nửa cân - thật không dễ cảm thấy người này có chút quyết đoán, có chút thưởng thức của nàng, lại phát hiện người này đối với người từ nhỏ nàng coi như đối thủ - Công chúa, vì nàng ta thần hồn điên đảo.
Ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu được, trong lòng có chút chua xót không biết là bởi vì căm ghét Nguyên Thương hay bởi vì chuyện tốt trên thiên hạ đều bị Cố Nguyệt Mẫn khiến nàng ghen tỵ: “ Chỉ là một kẻ giỏi ngụy trang, tình cảm của nàng, có bao nhiêu phần là thật? “
Nguyên Thương trầm mặc một chút, nói: “ Như vậy đã đủ rồi! “ So với không có còn tốt hơn.
“ Xem đi, ngươi nói thế, thuyết minh ngươi cũng không chắc chắn đi? “
Nguyên Thương trong lòng phiền muộn, liếc nàng một cái, “ Mẫn nhi khi nào cùng ngươi kết thù? “
“ Khi nào? Là thời thời khắc khắc! Từ lúc ta còn nhỏ đã bắt đầu! Không ai nguyện ý bị đem ra so sánh với người mạnh hơn mình. Không ngừng luyện công, học văn, học cầm, chơi cờ, không phải bởi vì thích, đơn giản do Mẫn nhi của ngươi biết! Người kia cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông giống như quần tinh ủng nguyệt [ mặt trăng được chòm sao vây quanh ] tỏa ra hào quang rực rỡ, trưởng bối thân nhân của nàng đều thích nàng! Ta chỉ cần mẫu thân thừa nhận cũng không được! “Nguyên Thương âm thầm lắc đầu.
Ngọc Khanh Hồng cũng là một đứa nhỏ bị chiều hư. Nàng chỉ nhìn thấy thiên tài Cố Nguyệt Mẫn, lại không biết thiên tài sau lưng phải chảy bao nhiêu máu, nước mắt. Cố Nguyệt Mẫn từ nhỏ lớn lên ở hoàng gia, chẳng những phải cố gắng, còn phải mang mặt nạ giả dối, sao có thể giống thiếu lâu chủ như nàng muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, tuy rằng thân phận của nàng không được gióng trống khua chiêng công bố nhưng toàn bộ Thiên ngọc trên dưới đều cưng chìu? Trên thực tế có lẽ Ngọc lâu chủ giấu giếm thân phận của nàng là để bảo hộ nàng, nếu lâu chủ đại nhân đúng như biểu hiện bên ngoài lỗ mãng, không tâm cơ, vậy Thiên Ngọc Lâu đã sớm bị diệt.
“ Ngươi sao lại lắc đầu? “ Ngọc Khanh Hồng tức giận nói, “ Ngươi cũng cho là ta không thể so với nàng ta? “
“ Không. “ Nguyên Thương thiếu chút nữa khiến Ngọc Khanh Hồng nổi trận lôi đình, “ Là hoàn toàn không thể so sánh. “ Nguyên Thương nói là lời thật. Cho dù Ngọc Khanh Hồng so với Cố Nguyệt Mẫn tốt, nàng cũng sẽ không để trong mắt. Nguyên Thương không phải người bình thường, không thể dùng suy nghĩ người bình thường suy đoán nàng. Lấy tình thương của Nguyên Thương, có lẽ kỳ thật không khác tiểu động vật vừa phá xác nhận thức người thân, lúc trước tỉnh lại đầu tiên cảm nhận được lòng bàn tay của Cố Nguyệt Mẫn, vì thế liền nhận thức đúng người này.
Ngọc Khanh Hồng ánh mắt lập lòe vài lần, nuốt xuống tức giận. Bị Nguyên Thương liên tiếp đả kích, đã bắt đầu tập mãi thành quen. Nghĩ đến mẫu thân trước khi đi phân phó, cắn môi dưới, phóng ngọt thanh âm mê hoặc nói: “ Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, nàng đối với ngươi tình sâu bao nhiêu sao? “
Thiên Ngọc Lâu tuy rằng không có chuyên nghiệp như sát thủ ở hiện đại, nhưng cũng là tinh anh thời đại này, cũng có chút thủ đoạn, có thể điều tra được rất nhiều tình báo về Nguyên Thương.
“ Ngươi khiến cho ta có được kết quả để báo cáo, ta giúp ngươi thăm dò nàng một chút, như thế nào? Ngươi mất tích lâu như vậy, nàng còn ở tại kinh thành Lã Vọng buông cần *, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn nhìn xem nàng đối với ngươi tình cảm sâu đậm ra sao? “ Ngọc Khanh Hồng tuy rằng thiếu kinh nghiệm từng trải, nhưng cũng là mầm móng chính xuất thân từ thế gia sát thủ chuyên nghiệp, đương nhiên hiểu được lấy thứ đối phương xem trọng làm lợi ích trao đổi. Nàng liếc thấy Nguyên Thương không chút biểu tình, nói, “ Ngươi bộ dáng bình thường đều như vậy? Khó trách nàng không thích ngươi. “
( *) Lã Vọng buông cần: ý nói ngồi yên chờ thời cơ.
Câu cuối cùng như một mũi tên đâm vào ngực Nguyên Thương, đem nàng rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Nguyên Thương dù sao tình cảm cũng như đứa nhỏ chưa thành niên, trầm mặc trong chốc lát, do dự nói: “ Chờ đại hội võ chấm dứt rồi nói sau. “
Ngọc Khanh Hồng lộ ra ý cười - chỉ cần ngươi không cự tuyệt, ta có thể từ từ thuyết phục ngươi.
Thiên hạ có chuyện có thể khiến mẫu thân vừa lòng cùng khiến Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc, càng khiến cho nàng vui vẻ.
Ngọc Khanh Hồng không tự giác nhìn trộm nhìn sườn mặt Nguyên Thương, không biết có phải do dịch dung, đường cong khuôn mặt Nguyên Thương so với lần đầu tiên gặp gỡ nhu hòa hơn nhiều lắm, ánh mắt cũng không lạnh băng sát khí khiến người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt, Ngọc Khanh Hồng có chút thất thần.
-------
Đem sát thủ trở nên nhu hòa hơn có rất nhiều người, người quan trọng nhất bây giờ đang ở một đại tửu lâu ở Hồ Châu ngồi tựa vào cửa sổ chờ đợi.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Cố Nguyệt Mẫn từ kinh thành Đại Yến xuất phát đi Gia Hưng, trên đường đi qua Thái Hồ, đã đặt chân ở Hồ Châu.
Cố Nguyệt Mẫn đi gióng trống khua chiêng với bên ngoài, cũng không có hoá trang, chính là đội đấu lạp [ mũ rộng vành ] che khuất khuôn mặt. Chỉ là ăn cơm có chút phiền toái. Đại hội võ lâm ở Gia Hưng, trên đường võ lâm nhân sĩ đi qua Hồ Châu không ít, Lệnh cấm hiệp khách dùng võ , nhưng cũng có không ít người gan lớn liều mạng.
“ Ôi chao, tiểu nương tử, sao ở một chỗ với đám lừa ngốc? “ Một tên tự xưng Hiệp khách trung niên phong độ tiến lên. Nếu là Đại Yến, Cố Nguyệt Mẫn nhất định tiên lễ hậu binh [ nói trước, đánh sau ], chỉ là ở một quốc gia xã hội đen như Đông Lữ, Cố Nguyệt Mẫn không nói một lời bưng cái chén lên, sau đó Tô Ấm bên cạnh nàng liền xuất thủ.
Chát!
Một bạt tay vang dội. Tô Ấm - vị đại biểu của Phò mã không chút khách khí tát một cái.