Cố Thường Y bị vây bắt đảo quanh cánh rừng, thân ảnh màu trắng giống như ma quỷ như ẩn như hiện.
" Ngươi không đuổi theo thì ta chạy làm gì? "
" Ngươi không phải rất giỏi sao? Vừa rồi bị ' Hoàng cá chạch ' vây công rất trấn tĩnh tự nhiên, nhìn thấy lão nương thì bỏ chạy! Có bản lĩnh ngươi giết ta a! "
" Hoàn nhi! Ngươi biết lòng ta, cần gì phải ép bức lẫn nhau? "
" Ta ép bức ngươi sao? Ngươi ngay cả cơ hội cũng không cho ta, sao biết ta kém nàng ta? " Nói tới đây, vị lâu chủ sát thủ nghe thấy tên liền khiến giang hồ biến sắc lại mang theo một chút ủy khuất.
Ngọc Hoàn Điền từ lúc nhận được tình báo của Thiên Ngọc Lâu phát hiện dấu vết Mạc thị điều tra hoàng cung Đông Lữ, lập tức vội vàng chạy tới. Bởi vì Cố Thường Y từng làm nhiều ' việc xấu ' , nhiều lần cướp đoạt Giao Long Giác, Ngọc Hoàn Điền liền trước một bước ra tay, lấy đi Giao Long Giác còn sót lại ở hoàng cung, trong lúc nhất thời khiến hoàng cung gà bay chó sủa.
Khiến Tể tướng đại nhân của Đông Lữ sa sầm, bí mật điều tra phát hiện phụ cận hoàng cung không có nhân vật khả nghi, não tàn kết luận người đoạt bảo sẽ còn trở lại, cứng rắn áp chế rối loạn, đồng thời hợp tác với vị đặc sứ Tây Tần - Hoàng Thu bố trí cạm bẫy. Kết quả đánh bậy đánh bạ thế nhưng thật sự khiến Đông Lữ chờ được. Cuối cùng lại là hai đại tông sư ; đệ nhất cao thủ của Đại Lữ - Hoàng đế bệ hạ cùng đệ nhị cao thủ - đại tướng quân không ở Hàng Châu, sao ngăn được hai đại tông sư? Vì thế Tể tướng đại nhân vẫn bất hạnh...
Xui xẻo chung còn có Ngọc lâu chủ. Ngàn dặm xa xôi đến hỗ trợ kết quả đối phương quay đầu bỏ chạy.
" Hoàn nhi, chúng ta đều có tuổi rồi, đứa nhỏ cũng đều đã lớn, cần gì... " Cố Thường Y thanh âm không chút thở dốc, vững vàng mà bình tĩnh, phảng phất như tăng nhân hiểu rõ hồng trần.
Ngọc Hoàn Điền nghe thế liền tức giận: " Thúi lắm! Lão nương mới ba mươi, con mắt nào của ngươi thấy lão nương già! "
Bên kia hai người truy đuổi vui vẻ, bên này Nguyên Thương lại bị Ngọc Khanh Hồng nhìn đến sợ hãi.
" Ngươi nhìn cái gì? " Nguyên Thương không chút yếu thế trừng trở lại." Ta cảm thấy ngươi giống một người quen. " Ngọc Khanh Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, " Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi nhìn quen mắt. Vừa rồi thấy thủ pháp xuất ám khí của ngươi, ta rốt cuộc có thể xác định! Ngươi dịch dung đi? Phò mã gia? " Ngọc Khanh Hồng câu sau giọng nói mang theo chút châm chọc, càng hơn thế là thống hận cũng kiêng dè, hổn hển nói, " Không biết Phò mã gia còn nhớ rõ lúc trước thiếu ta ' giải dược ' không?" Liếc mắt nhìn thấy trên cổ Nguyên Thương lộ ra khuyên tai điểm huyết, cười lạnh hai tiếng.
Nguyên Thương không có che giấu, nhưng cũng không trả lời nàng, thản nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt kia giống như nói ' Vậy thì sao? '
" Sao? " Ngọc Khanh Hồng nghẹn lời, bỗng nhiên cất cao thanh âm hô, " Nương, người này chính là Phò mã của Minh Huy Công chúa! "
" Cái gì? " Bên kia bóng dáng màu đỏ bỗng thay đổi phương hướng lơ lửng bay tới.
Nguyên Thương bị ánh mắt tinh tế đánh giá trước mặt khiến trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Hai mẹ con này ánh mắt tương tự, chỉ là vị này khí thế cường đại hơn nhiều.
" Ngươi chính là Tô Kì? Sao lại là một cô... À, thì ra là thế... " Ngọc Hoàn Điền biểu hiện nghi hoặc, sau đó vẻ mặt hiểu rõ.
Nguyên Thương không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ tông sư đều cường đại như vậy? Liếc mắt một cái có thể nhìn ra giới tính một người? Nàng rốt cuộc là ngụy trang không tốt chỗ nào?
Chỉ nghe Ngọc Hoàn Điền tiếp tục nói: " Không tệ không tệ, khó trách trở thành truyền nhân của Thường Y, quả nhiên cùng một loại như nàng a! " Ngọc Hoàn Điền như vẫn chưa xem đủ chuyện lạ, tay ôm ngực tay xoa cằm, ý vị thâm trường gật đầu, bỗng nhiên quay đầu đối với Ngọc Khanh Hồng nói, " Ta ngày thường dạy ngươi thế nào? "
Ngọc Khanh Hồng sắc mặt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: " Nhất định phải mạnh hơn Cố Nguyệt Mẫn! " Lúc trước suy nghĩ không sáng suốt đi ám sát ' Tô Kì Phò mã ' , kỳ thật nguyên nhân lớn hơn là như thế, từ khi nàng còn nhỏ đến nay, Ngọc Hoàn Điền liền đối với Túc Sa Duyệt Dung hận ý khó tan. Nàng thật ra rất tiêu sái chấp nhận hiện thực, biết không phải ' Hồ ly tinh ' Túc Sa Duyệt Dung đoạt đi Cố Thường Y, mà bản thân nàng từ đầu đến cuối đều là người ngoài cuộc, nhưng chính vì thanh tỉnh nhận rõ khiến nàng càng thêm khó chịu - Dựa vào cái gì người đã chết bốn năm còn chiếm lấy Cố Thường Y?! Ta so không bằng ngươi, nữ nhi của ta so với nữ nhi của ngươi phải mạnh hơn mới được!
Nhưng sự thật kết quả là, Cố Nguyệt Mẫn vị thiên chi kiêu nữ này mặc kệ ở phương diện nào đều so với vị thiếu chủ sát thủ lâu cũng sặc sỡ lóa mắt hơn nhiều lắm - Tính tình, tâm cơ, võ nghệ, thậm chí diện mạo.
Vì thế Ngọc Hoàn Điền liền nổi bão - Không so được Cố Nguyệt Mẫn thì đừng làm nữ nhi ta! Người giang hồ đều biết Ngọc Khanh Hồng là cửu đệ tử của Ngọc Hoàn Điền, nhưng phần lớn không biết Ngọc Khanh Hồng là nữ nhi ruột của nàng. Giang hồ còn đồn vị đại ma đầu sát thủ lâu này giết cha vứt bỏ nhi nữ.Ngọc Hoàn Điền lại vẫn như thế dạy dỗ con gái mình: " Cái khác không tính, chỉ nói võ công, ngươi so với Cố Nguyệt Mẫn lớn hơn nửa tuổi, võ công lại không cao bằng nàng, đều giống nhau từ nhỏ đả thông hai mạch nhâm đốc, vì sao ngươi không bằng nàng? " Giơ một ngón tay chỉ Nguyên Thương, " Hiện tại ngươi có một cơ hội, đem Phò mã gia này đoạt lấy làm con rể Thiên Ngọc Lâu cho ta! Đến lúc đó, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi! "
Ngọc Khanh Hồng nghe thấy ' đem Phò mã gia này đoạt lấy làm con rể Thiên Ngọc Lâu cho ta ' , sắc mặt rõ ràng cứng ngắc một chút, đợi Ngọc Hoàn Điền nói xong, lại tràn ngập hi vọng hỏi: " Nương, người nói thật? "
Ngọc Hoàn Điền rõ ràng bị ánh mắt ngập nước như con thỏ nhìn thấy củ cải của nàng làm sửng sốt trong nháy mắt, tiện đà ừ một tiếng, nói: " Ta nửa đời người bị Túc Sa Duyệt Dung đè ép, ngươi nhất định phải giành lại một chút cho ta! "
Nguyên Thương ở một bên nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: " Ngọc lâu chủ, ngươi có phải nên hỏi qua ý kiến đương sự không? "
Ngọc Hoàn Điền suy nghĩ vài giây mới hiểu ' đương sự ' là ý gì, sau đó cười đến giống yêu nghiệt, " Ngươi không muốn?! " Trường tiên bay lượn ở bên người có thể nghe rõ tiếng xé rách không khí rất nhỏ, bắp đùi thon dài như ẩn như hiện dưới lớp váy dài đỏ xẻ cao, Nguyên Thương trong đầu bỗng nhiên toát ra một từ ở kiếp trước - Nữ vương.
Lúc này, Cố Thường Y quỷ dị xuất hiện ở phía sau lâu chủ đại nhân, nói: " Hoàn nhi, chuyện tình cảm không thể dùng vũ lực để giải quyết. "
Nói xong những lời này, lâu chủ đại nhân nước mắt liền chảy: " Ngươi muốn nói là ta dùng vũ lực ép bức ngươi phải không? Ta ở trong mắt ngươi chính là như vậy sao? Ngươi đã chán ghét ta như vậy, năm đó vì sao còn đến? Ở trong mắt ngươi, mặc kệ ta làm bao nhiêu chuyện cho ngươi, cũng so kém hơn Túc Sa Duyệt Dung, tiện... "
" Hoàn nhi! " Cố Thường Y nghiêm mặt, vốn dáng vẻ thư sinh vô lại lập tức trở nên uy nghiêm bức người, " Hoàn nhi, chuyện của ta với Dung nhi, ngươi là người rõ ràng nhất. Ở trong lòng ta, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, ta không hy vọng từ miệng ngươi nghe được lời chửi bới nàng, ngươi hiểu không? "
" Tỷ muội? " Ngọc Hoàn Điền tiếng cười mang theo bén nhọn tự giễu, " Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thời khắc lúc ngươi cứu ta, ta chưa bao giờ xem ngươi là tỷ muội! Vì sao ngươi không thể cho ta một cơ hội? Chẳng lẽ cùng ta ở một chỗ khó khăn như vậy? Hay là ngươi ghét bỏ ta từng gả cho người khác? "
Cố Thường Y thở dài, lướt nhẹ qua khóe mắt nàng, nước mắt rơi vào đầu ngón tay, âm ấm, dinh dính.
Có người mười mấy năm chờ đợi một người, đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, chỉ mong ngươi quay đầu liếc nhìn một cái, Cố Thường Y cũng là người, lại là nữ tử tình thâm ý trọng, nàng không phải không có cảm giác, chỉ là...
" Hoàn nhi, không phải ta không muốn buông, ta từng nói đi nói lại với mình: Hãy quên nàng, quên nàng, quên đi nữ tử nhẫn tâm vứt bỏ mình đi đến hoàng tuyền! Ta thậm chí đem bức họa của nàng, những thứ nàng cho ta vứt bỏ! Nhưng không đến một nén nhang, ta lại ở trên đất nhặt lại những vật đó, cho dù chỉ là một chiếc cúc áo, ta cảm thấy nếu không có những thứ này, nàng liền thật sự không còn ở bên cạnh ta! Mỗi lần nhắm mắt lại, ta liền có thể nhớ mỗi một cái nhăn mày mỗi một tiếng cười của nàng, ta mặc quần áo nàng cho ta, thì có thể cảm thấy ấm áp như nàng ôm ấp. Có lẽ ta tiếp tục tìm kiếm những thứ nàng lưu lại, có thể khiến ta ở trong mộng cùng nàng gặp gỡ. Không có những thứ này, thì không còn Duyệt Dung của ta, ta còn có thể tiếp tục sống thế nào... "
" Đừng nói nữa! Ngươi đừng nói nữa! " Người trước mắt dần dần bị hơi thở tuyệt vọng bi thương quấn lấy, rõ ràng thương tâm đến cực điểm lại vẻ mặt bình tĩnh ngay cả khóc cũng không khóc được, Ngọc Hoàn Điền ôm nàng nước mắt chảy ra, " Ngươi đừng nói nữa! Đều do ta không tốt, ta không nên nhắc đến nàng, ta không nên bức ngươi! Ngươi đừng như vậy được không? "
Túc Sa Duyệt Dung, ngươi vì sao nhẫn tâm rời bỏ nàng? Vì sao đi rồi còn trói buộc nàng? Ngươi lưu lại quà sinh nhật cho nàng rốt cuộc là cứu vớt nàng hay là lôi kéo nàng cùng ngươi xuống địa ngục?
Cố Thường Y than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói: " Ta không sao. Mấy năm nay, ta đã quen. "
" Đã quen? Bi thương cũng có thể quen sao? Thường Y, ta không cần ngươi yêu ta, không cần ngươi làm chuyện gì cho ta, ta chỉ hy vọng ngươi sống tốt, có thể nhìn thấy ngươi. Ta hy vọng nhìn thấy bộ dáng khí khách phấn chấn của ngươi, hy vọng ngươi giống như lúc nàng còn sống, chỉ điểm giang sơn, không đem nam nhân thiên hạ để vào mắt! Kia mới là ngươi, mới là người Túc Sa Duyệt Dung hy vọng nhìn thấy a! "
Cố Thường Y thản nhiên cười, không nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, bỗng nhiên biến sắc, nắm cổ tay Ngọc Hoàn Điền, vội la lên: " Duyệt Dung đem quà sinh nhật của ta để ở chỗ ngươi? "
Ngọc Hoàn Điền hất tay nàng ra, nói: " Bây giờ biết cầu xin lão nương? " Cũng không trả lời Cố Thường Y, mà xuất ra hộp phấn chỉnh lại dung nhan. Ánh mắt sưng đỏ của Ngọc Hoàn Điền nhìn Cố Thường Y đã khôi phục thần thái, vẻ mặt gấp như khỉ, cuối cùng không đành lòng, nói: " Năm đó Túc Sa Duyệt Dung quả thật bỏ một chút đồ ở chỗ ta, còn cùng ta đánh cược. Bất quá xem ra, là ta thua. Thứ đó ở Thiên Ngọc Lâu, chờ ta trở lại đưa cho ngươi. "
Cố Thường Y mừng rỡ: " Được, bây giờ chúng ta đi lấy! " Đầu xuân chính là sinh nhật của nàng, Túc Sa Duyệt Dung chính miệng nói qua, sau ngày đó không thể lấy, lễ vật liền cùng nàng vô duyên, Túc Sa Duyệt Dung yêu nghiệt tính toán chu toàn, nàng không dám mạo hiểm.
Ngọc Hoàn Điền lại hỏi: " Giao Long Giác không cần nữa? "
Cố Thường Y cứng ngắt một chút, " Ngươi thật sự trộm ra? "
Ngọc Hoàn Điền nói: " Còn giả được? Đương nhiên. "
Ngọc Hoàn Điền đưa cho nàng một cái hộp nhỏ, nói: " Đây là Giao Long Giác được mài thành phấn. "
Cố Thường Y mở hòm ra, bên trong là bột phấn màu đen, giống như hỗn hợp mè đen cùng bột mì. Cố Thường Y dùng tay chạm một chút rồi nếm thử, Nguyên Thương nhìn tư thế giống như nghiệm thử Heroin ở kiếp trước.
Giây sau, Cố Thường Y mặt đen lại. Nói hai chữ, cả Ngọc Hoàn Điền cùng Nguyên Thương đều đen mặt.
" Là giả. "