Từ Tấn đi sau, Phó Dung có chút mất ngủ.
Kỳ thật nàng cùng Từ Tấn không có thù sâu hận lớn.
Hai đời cộng lại, Phó Dung bực Từ Tấn chỉ 3 chuyện, một bực đời trước tính tình hắn lạnh nhạt không hiểu thương hương tiếc ngọc, nhưng thân phận nàng đặt ở chỗ đó, Từ Tấn chướng mắt nàng cũng bình thường. Hai bực hắn nhất định muốn nhìn hố nhỏ của nàng, đây cũng không coi như sai lớn, kỳ thật nếu như Từ Tấn không phải lạnh như băng, Phó Dung ngược lại cảm thấy hắn có chút giống ca ca thời niên thiếu, khắp nơi trêu cợt nàng, chán ghét lại nói không nên hận. 3 bực hắn đời này càn quấy nhất định muốn cưới nàng, nhưng Từ Tấn là thích dung mạo của nàng mới như thế a, huống chi Từ Tấn không có chân chính bắt buộc nàng, miễn miễn cường cường cũng tính nửa quân tử.
Không thích, cũng không hận.
Cho nên trừ bỏ lúc tức giận thở hổn hển thì âm thầm nguyền rủa hắn chết, Phó Dung không có thật hy vọng Từ Tấn sớm chết, một đêm vợ chồng trăm ngày ân, nàng hy vọng nhất Từ Tấn có thể làm vương gia nhàn tản, phú quý thanh nhàn, sống lâu trăm tuổi, giống như Từ Yến, sống được rất tốt.
Nhưng nàng chỉ là nữ tử vây tại hậu viện, chuyện bên ngoài, đặc biệt là tranh đoạt giữa hoàng tử, phụ thân đều không dám mạo muội chộn rộn, nàng càng bất lực. Nếu như tương lai nàng gả Từ Tấn, tự nhiên sẽ kiệt lực bảo vệ mệnh hắn, bằng không, nàng cũng chỉ có thể hy vọng dây Trường Mệnh kia linh nghiệm đi.
Lăn qua lộn lại, khuya khoắt mới ngủ.
Khi tỉnh lại phía dưới cảm giác có chút không đúng, đưa tay sờ sờ, quả nhiên dính đỏ.
Phó Dung bi thương thở dài, khó được mẫu thân đáp ứng mang nàng đi Phượng Lai Nghi dạo, lần này đi không được, nguyệt sự nàng đúng ngày, nhưng ngày đầu tiên bụng không quá thoải mái, điều trị như thế nào cũng không thấy hiệu quả.
Buổi sáng Phó Tuyên lại đây, muốn cùng tỷ tỷ đi tiền viện tụ hợp cùng mẫu thân, biết được thân thể Phó Dung không thoải mái, Phó Tuyên bảo nàng ở trên giường nghỉ ngơi, tự mình đi tiền viện, "Nương, nguyệt sự tỷ tỷ tới, sáng nay liền không cần đi bên kia thỉnh an đi?"
Kiều thị có chút kinh ngạc, tính tính ngày, quả thật là mấy ngày này, liền cười nói: "Không cần, tổ mẫu ngươi đau chúng ta, sẽ không để ý, ăn cơm xong nương mang Tuyên Tuyên đi dạo." Cũng không thể bởi vì một nữ nhi không tiện ra ngoài liền vắng vẻ một nữ nhi khác.
Phó Tuyên cự: "Đợi tỷ tỷ tốt lại đi thôi, tuổi ta còn nhỏ, vốn dĩ không cần thêm cái gì."
Tiểu nữ nhi yêu sách không thích đẹp, Kiều thị cười xoa bóp mặt nàng: "Đi, nương cho ca ca ngươi đi hiệu sách lựa chút sách hay trở về cho ngươi nhìn."
Nghe được lời này, trong mắt Phó Tuyên rốt cuộc thêm một phần hưng phấn sáng rọi tiểu cô nương mười tuổi nên có.
Sau khi ăn xong Phó Tuyên đi bồi Phó Dung nói chuyện, Kiều thị bận rộn giúp con rể tuyển tòa nhà, đại phòng bên kia không cần nàng hỗ trợ, nàng cũng không chủ động đi qua góp vui.
Lúc Phó Dung ở nhà nghỉ ngơi, Từ Tấn gió bụi dặm trường vào cung.
Tảo triều đã tan, hắn trực tiếp đi Sùng Chính điện phục mệnh.
Gia Hòa đế đang nói chuyện với Thái Tử, nghe đại thái giám Vạn Toàn báo Túc vương cầu kiến, mặt rồng cực kỳ vui mừng: "Mau gọi hắn vào đi!"
Vạn Toàn khom lưng lui ra ngoài.
Trên mặt Thái Tử một mảnh kinh hỉ: "Tứ đệ đi chuyến này hơn một tháng, gió thổi phơi nắng, quả thực vất vả."
Gia Hòa đế không chút nào keo kiệt khen ngợi tứ tử: "Mấy người các ngươi, ngươi là trữ quân, không hợp ra cửa, lão Nhị chỉ biết ăn, Trẫm thật hoài nghi hắn còn có thể cưỡi ngựa hay không, lão Ngũ lão Lục còn nhỏ, Trẫm cũng chỉ có thể mong đợi lão Tứ đi ra ngoài làm việc."
Thái Tử cười đáp phải, trong lòng lại phát khổ.
Hắn là đích trưởng tử chính cung sinh, tròn tuổi liền sắc phong Thế Tử, phụ hoàng đăng cơ sau thuận lý thành chương làm Thái Tử, nhìn như hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, nhưng chỉ có trong cung số ít người biết, lão Tứ mới là nhi tử phụ hoàng sủng ái nhất. Bởi vì lão Tứ là hoàng tử đầu tiên sinh ra sau khi phụ hoàng đăng cơ, bởi vì hắn dung mạo giống phụ hoàng nhất, bởi vì hắn là tướng quân thiếu niên còn nhỏ tuổi liền ở trên chiến trường thay hoàng thất Đại Ngụy lập uy...
Tiếng bước chân vang, có người bước nhanh vào trong.
Thái Tử mỉm cười nhìn qua.
Mắt Từ Tấn chỉ nhìn thẳng, tiến vào sau quì một gối xuống trước mặt Gia Hòa đế: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến Thái Tử."
Gia Hòa đế cười gọi hắn đứng lên, nghiêm túc quan sát, nói: "Đen, gầy, một đường này vất vả đi?"
Từ Tấn nghiêm mặt nói: "Có thể vì phụ hoàng phân ưu, nhi thần vất vả gì?"
Hắn luôn là một bộ nghiêm trang, không dễ dàng lộ cái cười, Gia Hòa đế liền cũng không lại hàn huyên, trực tiếp hỏi kết quả như thế nào.
Nhắc tới cái này, sắc mặt Từ Tấn nghiêm túc xuống, đưa qua sổ con đã sớm nghĩ tốt nói: "Chung tra ra năm huyện tham ô, nhi thần tuân phụ hoàng dạy, hai kẻ vượt qua một ngàn lượng trực tiếp chém đầu, không đủ ngàn lượng ép vào đại lao, mệnh huyện thừa năm huyện tạm thi hành chức vụ tri huyện, tri huyện chọn người đợi Lại bộ sắp xếp."
Gia Hòa đế nhận lấy sổ con nhìn một chút, thở dài: "Mỗi năm đều có quan lại tham ô ngân lượng tu đê, tất cả đều là ôm tâm tư may mắn, bọn họ sao không suy nghĩ, ngộ nhỡ Hoàng Hà vỡ đê, đó là bao nhiêu tánh mạng? Một đám sâu mọt!"
Thái Tử nói: "Phụ hoàng chớ tức, trừng trị tham quan ô lại không phải nhất thời, phụ hoàng ban hành chính sách, tham ô đã có thu liễm."
"Đây là công lao Hoàng tổ phụ các ngươi, Trẫm chỉ tiếp tục thi hành mà thôi." Gia Hòa đế cũng không phải người thích chiếm công, ưu khuyết điểm bản thân mình rất rõ ràng, vỗ vỗ sổ con trong tay, nhìn hai người nói: "Trẫm còn có việc, các ngươi đi xuống trước đi, lão Tứ đừng quên đi nhìn xem mẫu phi ngươi."
Từ Tấn đáp, cùng Thái Tử rời khỏi Sùng Chính điện.
Thái Tử dẫn đầu đi, Từ Tấn lạc hậu hai bước, Thái Tử nghiêng đầu khen nói: "Vừa mới phụ hoàng còn khen ngươi, nói vài người huynh đệ chúng ta ngươi có bản lĩnh nhất. Lão Tứ làm được quả thật không sai, sau này giúp phụ hoàng phân ưu nhiều hơn, Nhị ca ngươi hết ăn lại nằm, chúng ta là không trông cậy được vào hắn."
Từ Tấn cười khổ: "Ta sao dám so bản lĩnh cùng Thái Tử, nếu không phải là Thái Tử không tiện ra cửa, công sự này đó chắc chắn làm tốt hơn so với ta. Kỳ thật ta có thể không phụ phụ hoàng kỳ vọng cao, cũng là Thái Tử từ nhỏ chỉ điểm, không có Thái Tử đề điểm, ta chỉ sợ sớm đã bị phụ hoàng quở trách, ngược lại không bằng Nhị ca tiêu dao."
Thái Tử cười khẽ: "Lão Tứ a lão Tứ, ra ngoài một chuyến càng ngày càng biết nói năng, tốt lắm, ta trước hồi Đông cung, ngươi đi thăm Thục phi nương nương đi." Nói xong quay người, dưới bậc thang ngoài điện, cẩm bào Thái Tử màu vàng hơi đỏ ở dưới ánh mặt trời sáng loá.
Từ Tấn nhìn nhiều mấy lần, lúc này mới đi Chiêu Ninh cung.
Thục phi đã biết được tin tức nhi tử tiến cung, từ sớm phái người chuẩn bị tốt trà quả nhi tử thích ăn, bên kia Từ Tấn mới tiến cung, nàng liền đi ra ngoài đón.
Bước chân Từ Tấn khựng lại, nhìn về phía mẫu thân mình.
Trừ bỏ Hoàng Hậu, Thục phi là phi tử duy nhất trong cung sinh hạ hai vị hoàng tử, cũng là sủng phi Gia Hòa đế. Trong cung 3 năm tuyển tú một lần, mặc kệ có bao nhiêu mĩ nhân 15 - 16 tuổi tiến vào, mỗi tháng Gia Hòa đế đều sẽ có 3 - 4 hôm nghỉ ở Chiêu Ninh cung. 3 - 4 hôm nhìn như không nhiều, nhưng Gia Hòa đế phi thường chú trọng thân thể bảo dưỡng, kiên trì cách 1 ngày mới có thể gọi người thị tẩm, cũng chính là nói mỗi tháng Gia Hòa đế chỉ có nửa tháng sủng hạnh phi tử hậu cung, bao gồm Hoàng Hậu, Thục phi là lão nhân tiềm để số lần thừa sủng nhiều nhất, Đoan phi Hiền phi tuyển vào sau đều không bằng nàng.
Thân phận như vậy, quả thật xứng đáng hai chữ sủng phi, nhưng Thục phi làm việc điệu thấp, bình thường trừ bỏ yến tịch, ăn mặc không khác gì phu nhân nhà huân quý bình thường, tựa như hôm nay, nàng chỉ mặc một kiện vải bồi thêu đạm tử Mộc Cẩn Hoa, trên đầu cũng không quá nhiều trang sức, đứng ở nơi đó dịu dàng nhỏ nhẹ mà cười, như là một đoàn xuân thủy.
Trong lòng Từ Tấn chua xót.
Mẫu thân tốt như vậy, từ lúc 7 tuổi, hắn lại rốt cuộc không thể thân cận nàng, không phải là không muốn, là không thể, mà mẫu thân cũng là người duy nhất trong cung biết được hắn mắc quái bệnh, là nàng đầu tiên phát giác ra được, cũng nói cho hắn biết nhất định phải giữ bí mật, ngay cả phụ hoàng đều không thể báo.
"Nương." Hắn trầm thấp gọi.
Thục phi cười quan sát hắn, chủ động đứng xa ba bước, vừa bảo hắn đi vào vừa hỏi: "Buổi sáng mới về kinh thành sao? Ăn cơm chưa? Ta đã phân phó phòng bếp nấu mì cho ngươi, ngươi bôn ba một đường, phỏng chừng cũng không muốn ăn cơm, húp chút nước nóng khai vị đi."
Từ Tấn vốn không cảm thấy đói, nghe như vậy bụng lại không có chí tiến thủ mà reo hai cái, sắc mặt hơi đổi: "Vẫn là nương nghĩ chu đáo."
Hai mẹ con vào nhà chính, nói vài câu công sự, rất nhanh cung nữ liền bưng khay tới, một chén lớn mì thịt bò bốc hơi hôi hổi, thịt bò cắt thành phiến, trên mặt rắc hành đinh rau thơm xanh biếc, mùi hương xộc mũi. Bên cạnh chén lớn còn có cái chén nhỏ, Thục phi cười bưng chén nhỏ tới trước mặt mình: "Nhìn ngươi ăn ta cũng phạm tham, Cảnh Hành đừng chê cười nương a."
Từ Tấn cúi đầu che giấu chua xót trong mắt: "Nương chịu bồi ta ăn, ta ăn được càng ngon."
Cũng không biết kiếp trước huynh đệ bọn họ chết sau, mẫu thân ở trong cung là cái ngày gì. Hoàng Hậu không thích mẫu thân, Thái Tử trước nay xem hắn như cái gai trong mắt, huynh đệ bọn họ không còn, phụ hoàng chết sau, mẫu thân còn không phải là mặc cho người vuốt ve?
"Lục đệ đâu?" Ăn vài miếng, Từ Tấn ngẩng đầu hỏi, "Lục đệ gần đây có gây họa?"
Thục phi lắc lắc đầu: "Không, mấy ngày hôm trước phụ hoàng ngươi khảo sát công khóa thì còn khen hắn một câu, chính là luôn muốn chạy ngoài cung."
Từ Tấn biết đệ đệ đi chỗ nào, nhìn xem cung điện trống trải, khuyên nhủ: "Nương tiếp biểu muội đến ở trong cung đi." Muội muội chết non, mợ thuận lợi sinh biểu muội, mẫu thân từ trong bi thương đi ra sau liền phá lệ coi trọng biểu muội, thường xuyên mệnh người ôm tới trong cung. Đệ đệ cùng biểu muội thanh mai trúc mã, trách không được luôn muốn đi tìm nàng, dù sao sớm muộn gì cũng thành thân, không bằng triệu người vào cung, miễn cho đệ đệ hai đầu chạy.
Thục phi nghĩ ngợi một lúc, nói: "Đoan ngọ xong lại nói tiếp đi, cho nàng ở nhà ăn tết, 3 ngày hai đầu bồi ta, mợ ngươi cũng luyến tiếc."
Trong lòng Từ Tấn cười lạnh, nữ nhân kia ước gì nữ nhi có thể thường thường vào cung, một đại gia đình trừ bỏ ngoại tổ phụ đối với mẫu thân có vài phần thật lòng, còn lại cái nào không phải ngóng trông từ trên người mẫu tử bọn họ mò chỗ tốt?
Nói hết lời, hắn một cái hoàng tử cũng không tốt ở lâu hậu cung, ngồi một hồi liền xuất cung.
Nghĩ đi Phượng Lai Nghi nhìn xem, Hứa gia nhỏ giọng bẩm báo nói: "Vương gia, mẹ con Phó cô nương hôm nay chưa từng ra ngoài."
Từ Tấn nhíu mày, tối hôm qua nàng còn dương dương đắc ý mà nói muốn đi Phượng Lai Nghi chọn trân châu càng đẹp mắt, sao lại không đi? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng lo lắng, màn đêm buông xuống thì Từ Tấn nhịn không được lại đi Cảnh Dương Hầu phủ.
Phó Dung uống canh bổ xong, đã sớm ngủ say.
Từ Tấn vén màn lụa, nữ nhi hương quen thuộc bay vào chóp mũi, hắn theo thói quen mà hít sâu một cái, lại nghe tới một điểm máu tanh.
Từ Tấn kinh hãi.
Cái mũi hắn không tính linh, nhưng bởi vì cơn bệnh kia, đối với mùi thơm cơ thể nữ nhân đặc biệt mẫn cảm, người khác hắn không thể chịu đựng, đối Phó Dung duy nhất làm cho hắn thích liền phá lệ khắc sâu.
Nhưng là nhìn đến khuôn mặt tiểu cô nương hồng nhuận ngủ say, lại không giống có chuyện.
Từ Tấn nghiêng người ngồi ở mép giường, ánh mắt đảo qua thân thể nàng lộ ở bên ngoài. Hiện tại trời đã nóng, chăn Phó Dung chỉ che đậy ngực bụng, cánh tay chân đều lộ ở bên ngoài, voan mỏng hồng phấn rơi trên da ngọc như ẩn như hiện. Từ Tấn lúc này lại không có tâm tư Hoa Hoa, kiểm tra từng tấc một, xác định không có chỗ bị thương, hắn nhẹ nhàng mở chăn nàng.
Cũng không giống như là bị thương.
Từ Tấn nghi hoặc không thôi, không khỏi để sát vào phân biệt mùi vị phát ra nơi nào, ánh mắt dần dần chuyển tới dưới người nàng.
Trên mặt Từ Tấn nóng lên, nghĩ tới từng có mấy lần hắn đi tìm nàng, trên người nàng không thoải mái không thể thị tẩm, hắn mất hứng mà về.
Nữ nhân thật là phiền toái.
Cách voan mỏng, Từ Tấn nhẹ nhàng hôn đùi Phó Dung một cái, lại vô cùng cẩn thận giúp nàng đắp kín mền, thấy nàng ngủ say, hắn bình tĩnh nhìn một lát, chuẩn bị rời đi.
Không ngờ vén lên màn lụa thì nghe được muỗi kêu ong ong.
Từ Tấn biến sắc, mau chóng thả màn xuống, nhìn về phía chỗ phát ra.
Một con muỗi nho nhỏ không chậm không vội mà bay đến trong giường, suýt nữa thấy không rõ.
Từ Tấn chưa từng có đập muỗi, chỉ là, nhìn xem gương mặt Phó Dung thanh tú lộ ở bên ngoài, hắn khựng một chút, nhấc chân quỳ một gối tới trên giường, cẩn thận tìm kiếm.
Một lúc lâu, nam nhân mới rời đi.