Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 55

Editor: Campham​

Phó Dung đã quen với sự tập kích bất ngờ của Từ Tấn, ngớ người một lúc
lại kéo chăn che khuất thân thể, nhíu mày nhìn nam nhân ngồi bên giường.

Một tháng không gặp, Từ Tấn có vẻ gầy và đen hơn.

Tiểu cô nương không chút kiêng kỵ, giương mắt to mờ mịt quan sát, lòng Từ Tấn mềm nhũn: "Đang nhìn gì vậy?"

Phó Dung biết muốn để Từ Tấn thích nàng thật lòng, thích đến mức nàng
làm sai hắn cũng không nhẫn tâm trừng phạt. Không ai ngốc nghếch, nếu
nàng không biểu hiện tình cảm, tương lai nàng thành với An vương, sao Từ Tấn có thể tin nàng hư tình giả ý, tin nàng thân bất do kỷ?

Nên nàng cắn môi, buông mi: "Dường như vương gia gầy hơn."

Sáu chữ ngắn ngủi, người đang yêu nghe được không thể không ngứa ngấy, mà đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến hắn.

Từ Tấn không biết diễn tả cảm giác hiện giờ thế nào, có chút đắc ý vì dỗ được nàng thích mình, thêm chút rung động xa lạ, không phải cảm giác
hưng phấn khi được hôn nàng, không phải cảm giác thích sủng nịnh khi
nhìn nàng làm nũng, một đường bôn ba miệng đắng lưỡi khô được người khác săn sóc dâng lên một chung trà nóng, dịu dàng nhỏ nhẹ, làm cả người từ trong ra ngoài vô cùng thoải mái.

Hắn kìm lòng không được muốn nắm tay nàng.

Phó Dung rụt tay vào chăn, trừng hắn: "Vương gia đã hứa dù thế nào cũng tôn trọng ta."

Cái nhìn ngậm oán giận, sóng mắt liễm diễm làm tim Từ Tấn đập nhanh hơn, thành thật để tay lên đệm chăn, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên mặt áo ngủ, nhìn nàng giải thích: "Hơn 20 ngày liên tục chạy trên bờ Hoàng Hà
sao không gầy được? Thật vất vả mới giải quyết ổn thỏa, đoán chắc nàng
đã vào kinh nên suốt đêm chạy về gấp, đêm nay lặng lẽ tiến kinh, chưa
vào cung đã đến gặp nàng."

Nửa câu trước Phó Dung tin, nếu Từ Tấn không tự thân tự lực, sẽ không
gầy như vậy, lời sau thì lười phân biệt thật giả, chỉ nhỏ giọng khuyên:
"Vương gia vất vả, nhanh hồi phủ nghỉ ngơi một chút, ta ở nhà, không cần vương gia lo lắng."

"Mấy năm nhà nàng mới vào kinh, Hầu phủ không có ai khi dễ nàng chứ?"

Huynh đệ Phó Phẩm Xuyên, Phó Phẩm Ngôn đều có bản lĩnh, quản lý Hầu phủ
vô cùng nghiêm. Hứa gia công phu tốt nên ban đêm lẻn vào không thành vấn đề, nhưng nếu những người được giao theo dõi Phó Dung kia trà trộn vào
thì rất dễ bị phát hiện, nên Từ Tấn chỉ lệnh họ chú ý hành tung bên
ngoài của Phó Dung. Kỳ thật nếu ở Ký Châu không xảy ra quá nhiều chuyện
ngoài ý muốn, Từ Tấn cũng không định giám sát chặt quá, hắn biết dỗ được tiểu cô nương ham hư vinh đồng ý gả cho mình là việc không dễ dàng?

Phó Dung cũng không bất ngờ khi Từ Tấn hỏi. Hắn muốn cưới nàng, chắc đã
sờ soạng tình cảnh Cảnh Dương Hầu phủ từ trên xuống dưới, cười nói:
"Vương gia nói bậy thôi, ai mà khi dễ nhà ta chứ, nhiều lắm chỉ là tranh cải nhỏ giữa các tỷ muội thôi." So với những nhà huân quý khác, Cảnh
Dương Hầu phủ thật an bình, nếu không tỷ muội Phó Bảo sẽ không nối tiếp
nhau mà đi im lặng như vậy.

Từ Tấn thấy khí sắc nàng hồng nhuận, không giống bị ủy khuất: "Không có thì tốt, nếu bị khi dễ, nàng phải nói với ta."

Ánh mắt ôn nhu, ngữ khí bá đạo như nàng đã thành người của hắn. Phó
Dung rụt người vào chăn, thấy Từ Tấn nhìn nàng không chớp, dứt khoát kéo chăn che khuất khuôn mặt hồng hồng, rầu rĩ khuyên: "Vương gia không mệt sao, còn ta rất mệt."

Bộ dáng bẽn lẽn ngượng ngùng, Từ Tấn suýt nữa nhịn không được nhào lên!

Nhưng hắn kiềm chế, nuốt nước miếng: "Chúng ta nói chuyện một lát, ta ở Sơn Đông tìm được đồ tốt, nàng thấy sẽ thích."

Phó Dung tò mò: "Thứ gì?"

Từ Tấn cười: "Nàng lộ đầu ra ta sẽ nói."

Có thể loạt vào mắt xanh của một vương gia khẳng định không tầm thường.


Phó Dung chậm rãi buông chăn xuống, vừa ngượng vừa bực trừng hắn.

Từ Tấn thích bị nàng trừng như vậy: "Là vẹt, tên rất dễ nghe, lông vũ
màu lục nên gọi là Phỉ Thúy, lông vũ ở đỉnh đầu và cổ có màu hồng đào,
vừa thấy đã nghĩ đến nàng."

Hồi nhỏ, một người bằng hữu của Phó Dung từng nuôi một con vẹt lông
trắng, lông đỉnh đầu màu vàng, vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ nghe Từ Tấn
nói, nàng càng muốn vẹt Phỉ Thúy này, không khỏi nhìn phía sau Từ Tấn:
"Ngài mang tới? Có thể nói được không?"

Từ Tấn cười càng lớn, nhịn không được nắm một lọn tóc đặt trong tay
thưởng thức, lúc hắn sờ chòm lông đỏ trên đỉnh đầu con vẹt thì nghĩ tới
nàng: "Không có, ta về gấp, sợ xóc nảy làm nó bị bệnh nên cho người mang về sau. Khoảng mùng tám tới kinh thành, nàng tìm cơ hội ra ngoài, ta
lặng lẽ tặng cho nàng? Về nhà ai hỏi thì nói mua ở ngoài."

Phó Dung giận dỗi kéo tóc lại không cho hắn chạm vào: "Thế nào là lặng
lẽ? Ta ra ngoài lúc nào cũng có nha hoàn, ta không muốn người bên cạnh
biết chuyện chúng ta."

"Yên tâm, ta đã sắp xếp." Từ Tấn đến có chuẩn bị: "Nàng với người nhà
đến Vĩnh Thái tự dâng hương, ta phái người giả trang bán vẹt tới mời
nàng mua, sẽ không ai hoài nghi."

Phó Dung bĩu môi: "Chim đẹp sẽ làm nhiều người muốn mua, chỉ bán cho ta..."

Từ Tấn cười cắt ngang: “Nên mới nói cái gì cũng chú trọng duyên phận, nàng không cần nghĩ nhiều."

Phó Dung đành tin hắn, sau khi nói vài câu lại thúc hắn đi về.

Vào lúc này, Từ Tấn lại lấy ra một hộp trang sức lục giác bằng gỗ tử
đàn, khảm Bát Bảo, quơ quơ trước mặt Phó Dung, đứng lên nói: "Đây là lễ
vật tối nay ta muốn tặng nàng, ta ra bên ngoài, nàng thu thập xong thì
gọi ta."

Phó Dung nóng nảy: "Chờ một chút, trước nói cho ta biết bên trong là gì a?"

Từ Tấn không quay đầu lại dặn dò nàng ăn diện đẹp một chút.

Người này thần thần bí bí, nói gì cũng nói một nửa, làm lòng nàng ngứa
ngáy. Phó Dung vừa tức vừa hiếu kỳ, đợi Từ Tấn đi khỏi mới rón rén đứng
lên thay xiêm y. Lan Hương đã chuẩn bị quần áo ngày mai trên giá móc đồ, Phó Dung mặc xong rồi nhìn vào gương, vải màu đỏ nhạt thêu hoa càng tôn lên vẻ kiều diễm, tóc dài hơi rối lại thêm quyến rũ biếng nhác.

Phó Dung biết để tóc như vậy sẽ đẹp hơn chải chuốt gọn gàng nhưng vì sao phải cho Từ Tấn nhìn? Liền ngồi trước bàn trang điểm chải một kiểu đơn
giản, nể mặt con vẹt mà cài một cây trâm hoa vào búi tóc, tai đeo một
đôi trân châu.

Quà hắn tặng, nàng liền nhận, tương lai cắt đứt sẽ trả lại cho hắn.

Thở phào, Phó Dung đứng dậy mời Từ Tấn vào.

Gian ngoài đen như mực, Từ Tấn nhìn không rõ, vào nhà mới thấy cách Phó
Dung ăn mặc, tươi mát lại kiều mị, ánh mắt nhìn không chớp.

Mỗi lần gặp nhau, nàng như càng đẹp hơn một phần, như nụ hoa e ấp chớm
nở, cuối cùng sẽ có một ngày nở rộ, một đóa hoa hoàn toàn thuộc về hắn.

"Nùng Nùng thật đẹp." Từ Tấn cúi đầu, mắt phượng không chút nào che giấu tán thưởng.

Phó Dung quay người ngồi vào bàn trà, buông mi không nói.


Từ Tấn hoàn hồn, nhìn bàn trà, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên giường
mới đặt hộp trang sức xuống giường, sau đó nhìn Phó Dung, hàm ý gì không nói cũng biết. Đêm nay hắn muốn gần nàng thêm một chút, nàng muốn biết
thứ gì trong hộp thì phải tới đây.

Cuối cùng Phó Dung nhịn không được lòng hiếu kỳ, cắn môi đi đến trước
giường, Từ Tấn dùng tay che miệng hộp lại không lọt khe hở. Phó Dung
trừng hắn: "Vương gia không muốn cho coi thì thôi, ta cũng không muốn!"

Từ Tấn chau mày, mắt phượng như nhìn thấu tâm tư nàng: "Thật không muốn?"

Phó Dung muốn, lại không nguyện bị hắn trêu chọc, quay người muốn đi.

Từ Tấn vội đứng dậy ngăn nàng lại, cúi đầu dỗ dành: "Đừng giận nữa, ta
chỉ muốn gần nàng thêm một chút, đêm nay tuyệt không chạm vào nàng."

Phó Dung nghi ngờ, nhìn hắn: "Nếu ngài đụng đến thì sao?"

"Đây..." Từ Tấn nghiêm túc nghĩ, thấy tay nhỏ kéo ống tay áo chơi, không khỏi cười: "Nếu ta chạm vào nàng thì khi ta trèo tường sẽ từ đầu tường
té xuống, được chưa?"

Phó Dung nhẹ nhàng "Phi", bước nhanh tới giường.

Một hộp lớn tràn đầy trân châu, lớn cỡ hạt đậu, từng hạt dưới ánh đèn oánh nhuận trong suốt.

Phó Dung ngây ngẩn, nâng hộp trang sức đặt trên đầu gối, đưa tay chạm vào hạt châu.

Đương nhiên trân châu không có gì ngạc nhiên, bạch trân châu, hắc trân
châu, thậm chí phấn trân châu, Phó Dung cũng từng thấy qua, nhưng hộp
trân châu này của Từ Tấn, ngoại trừ hai màu hắc bạch, còn có hỏa trân
châu nồng cháy như lửa, lam trân châu xanh thẳm như bầu trời, kim trân
châu vàng óng rực rỡ, từng loại phát ra hào quang giao hội tại không
gian, chân chính là ngũ quang thập sắc.

"Có trân châu màu này sao?" Phó Dung vuốt ve một khỏa lam trân chau, không thể tin hỏi Từ Tấn.

Từ Tấn ngồi trên ghế, nhìn nàng cười: "Thế giới vô biên, không thiếu
chuyện lạ." Mỹ nhân như nàng xứng trân châu này. Ánh mắt hắn sáng quắc
nhìn chằm chằm khuôn mặt minh diễm, nửa điểm tâm tư Phó Dung đều không
chịu cho hắn, sờ qua vô số khỏa trân châu, yêu thích không rời.

Từ Tấn nhìn nàng bao lâu, nàng cũng ngắm trân châu bấy lâu.

Từ Tấn ghen tỵ, từ trong lòng ngực lấy ra ngũ thải sợi tơ đã sớm chuẩn
bị đưa cho nàng: "Đoan ngọ sắp tới, nàng biên cho ta một dây trường
mệnh."

Phó Dung luyến tiếc rời mắt khỏi hộp trân châu, sẳng giọng: "Một nam
nhân như vương gia sao lại mang dây trường mệnh, sẽ bị người ta chê
cười." Chỉ có trẻ con và cô nương mang, nào có nam nhân đeo đới ngũ thải ti.

Từ Tấn dở khóc dở cười: "Một hộp trân châu đầy ắp, chia cho ta năm khỏa
nàng cũng luyến tiếc? Đừng cất giấu, khuya rồi, nàng mau biên cho ta, ta lập tức đi, về sau ta ngủ thì mang, ban ngày cất kỹ, không cần lo bị
nhìn thấy."

Hắn nhiều lần kiên trì, Phó Dung nói không lại, không tình nguyện lấy
năm hạt châu, cúi đầu biên ngũ thải ti cho hắn, cũng gọi là Trường Mệnh
Tỏa.

Mười ngón tinh tế trắng nõn, móng tay hồng nhàn nhạt, thuần thục biên
ngũ thải ti. Ban đầu, Từ Tấn chỉ nhìn tay nàng, tầm mắt chậm rãi chuyển
lên.

Dưới ruộng đồng xanh tươi, tiểu cô nương nghiêm túc, nhu thuận nhã nhặn, tóc dài buộc ở đỉnh đầu nên vừa cúi đầu, lộ ra độ cong mĩ lệ nhu hòa
như một mảng ngọc bạch, làm người ta càng nghĩ theo cổ áo nhìn trộm vào
nơi giấu dưới lớp xiêm y.

Màn gấm nhẹ nhàng, theo gió lên xuống.

Từ Tấn khó kiềm nén, nắm tay nàng hứa hẹn: "Nùng Nùng, sau khi thành thân, ta sẽ đối tốt với nàng."

Phó Dung thoáng dừng giãy giụa, thấp giọng: "Vương ta để ta biên tốt..."

Từ Tấn cười buông tay ra, đợi Phó Dung biên xong, mặt dày mày dạn vươn tay ra, nhắc tay áo: “Nàng mang cho ta."

Cổ tay của hắn bối một dạng trắng mịn, trong cái đẹp ẩn chứa một loại
lực lượng, Phó Dung mấy lần đưa mắt nhìn, lúc này mới nhẹ nhàng mang
giúp hắn.

"Cột trường mệnh khóa không phải nói vài câu cát tường sao?" Cảm nhận động tác mềm nhẹ, Từ Tấn ôn nhu nhắc nhở.

Phó Dung trầm mặc nhìn dây Trường Mệnh, mới như hắn mong muốn: "Nguyện vương gia bốn mùa an khang, trường mệnh phú quý."