Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 37

Editor: Nguyen Thi

Beta: Campham​

Từ Tấn bước đi, Phó Dung dùng góc chăn lau nước mắt rồi thò đầu ra lấy
không khí. Bị người khi dễ ngay trong nhà mình, Phó Dung khẳng định tức
giận, dù tức giận nhưng vẫn có cảm giác không chân thực. Sao lại dính
dáng đến Từ Tấn? Từ Tấn hoàn toàn bất đồng với trí nhớ kiếp trước của
nàng.

Kiếp trước vô số lần đồng giường cộng chẩm, Phó Dung vẫn không hiểu Từ
Tấn bao nhiêu, hai người giống như kết nhóm sống chung. Ban ngày hắn ở
ngoài bận bịu quốc gia đại sự nàng không biết, nàng tiêu dao ở hậu viện
chăm sóc hoa cỏ. Đêm xuống, hắn hưng trí thì tới, hai người ôm tồn một
phen, mệt mỏi rồi ngủ. Kiếp này, Từ Tấn nói nhiều, cười cũng nhiều, còn
lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng, biết ỷ thế hiếp người, cùng với vương gia
nghiêm túc lạnh lùng trước kia như hai người khác nhau. Hắn thích nàng
thật sao?

Phó Dung sờ sờ môi, chợt nhớ tới một chuyện quái dị, Phó Dung biết, kiếp trước nàng là nữ nhân duy nhất của Từ Tấn. Khi đó hắn thiếu chút nữa
tìm lầm địa phương thì không thể lừa người khác được, nói cách khác
trước khi gặp nàng, hắn chưa từng chạm qua nữ nhân. Trái với ngây ngô
kiếp trước, hắn hôn rất điêu luyện, nhất định đã từng hôn.

Chắc có qua lại với cô nương khác nhưng chưa tới bước cuối cùng… Nhất
định không phải nha hoàn trong vương phủ hay ca cơ kỹ nữ thanh lâu, hắn
là vương gia không cần khắc khe chính mình. Không phải tiện tịch thì
chắc là tiểu thư quan gia có chút thân phận, có lẽ Từ Tấn muốn đối đãi
với nàng ấy như đùa giỡn với người bên ngoài, sợ làm ra chuyện không hay nên chỉ hôn môi mà không làm gì bên dưới?

Vậy cũng không đúng, nghe nói hắn chậm chạp không nạp thê thiếp nên
hoàng thượng tức giận không ít. Nếu hắn thích nữ nhân, kinh thành có
nhiều tiểu thư dung mạo xuất chúng vì sao không sớm định ra một người.
Biết hôn nhưng không biết làm cái kia…

Lòng vừa động, Phó Dung hưng phấn ngồi dậy, chẳng lẽ Từ Tấn đoạn tụ như
lời đồn? Chỉ như vậy mới có thể giải thích vấn đề. Hắn hôn nam nhân
nhưng nam nhân không có… Phó Dung lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, cân nhắc nguyên nhân Từ Tấn dị thường với nàng.

Đại khái bộ dáng nàng dễ nhìn nên chuẩn bị một ngoại lệ? Sau này nhìn
không vừa mắt, hắn cũng không phải không thể cưới nên khi nàng nhiều lần cự tuyệt, hắn mới thống khoái thu lại ngọc bội?

Phó Dung càng khẳng định suy đoán khi nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn của
Hứa Gia, bằng không sao phải tuyển thị vệ cao cường như vậy làm gì? Phó
Dung đã gặp qua thị vệ bên người An vương, trừ thân thể cường tráng cùng người khác thực bình thường. Suy nghĩ cẩn thận, Phó Dung buông màn
giường yên tâm đi ngủ.

Phó phủ một mảnh yên tĩnh, chung quanh Tề gia đèn đuốc sáng trưng. Tề
Trúc bị nâng trở về, Tề phu nhân hôn mê bất tỉnh, Tề lão thái thái suýt
nữa cũng bất tỉnh, may mắn tuổi lớn trải qua nhiều việc nên sau khi bình tĩnh liền sai nha hoàn làm việc đâu vào đấy, nấu nước thì nấu, chuẩn bị vải sạch thì chuẩn bị. Chính phòng an tĩnh, thầy thuốc nổi tiếng ở Tín
Đô thành thục xử lý vết thương cho Tề Trúc, chung quanh chỉ có tiếng
bước chân nha hoàn lui tới.

Mệnh Tề Trúc không tốt, tai bay vạ gió nhưng nàng nhanh trí lấy hai tay
bịt mắt, chỉ là hai tay không che được trán và cổ bị dầu nóng tạt vào,
trên người may mà mặc y phục mùa đông dày. Tề Sách được xử lý kịp thời

không bị bỏng nặng nhưng đôi tay bị thương nghiêm trọng không dám nhìn
tới.

Nghe tiếng rên rỉ đau đớn của muội muội đang hôn mê, Tề Sách vừa đau vừa hận người chịu khổ không phải mình. Đó là muội muội thân sinh của hắn,
từ nhỏ đến lớn được nâng niu như hoa như ngọc, chưa bao giờ ăn khổ nhưng hắn làm ca ca không bảo hộ được nàng. Nếu hắn không ham sắc tâm, không
một lòng nghĩ đuổi theo Phó Dung, bỏ lại muội muội thì tiện nhân kia sao bắt muội muội làm lá chắn cho ả?

Trong cơn tức giận, Tề Sách xoay người đi ra ngoài, mới tới cửa, quản
gia vội vàng chạy tới: “Đại thiếu gia, Phó đại nhân và Phó phu nhân
tới!”

Tề Sách nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đi ra tiếp đón. Phó Phẩm
Ngôn và Kiều thị xuống xe, Tề Sách mới ra ngoài, Kiều thị không đợi hắn
mở miệng đã nghẹn ngào: “A Trúc thế nào? Đều tại ta dung túng Nùng Nùng
hồ nháo, Nùng Nùng không ra ngoài chơi thì A Trúc cũng không đi, đều là
ta không tốt…”

Phó Phẩm Ngôn tiến lên vỗ vai thê tử, ý bảo Xảo Hạnh đỡ Kiều thị vào
trước, ông nhìn Tề nhị lão gia và Tề Giản theo sau Tề Sách mới trầm
giọng nói: “Bá Ngọc, nơi A Trúc có bá mẫu thăm nom, chúng ta đến thư
phòng nói chuyện thế nào?”

Đôi mắt Tề Sách đo đỏ mời ông đến thư phòng, Từ Yến muốn đi cùng nhưng
bị Phó Thần gọi lại. Vào thư phòng, Phó Phẩm Ngôn khoát tay, lệnh nha
hoàn bưng trà ra ngoài, nhìn Tề Sách nói: “Chính Đường đã nói mọi chuyện với ta, không biết hiền chất tính xử lý ba kẻ kia thế nào?”

Tề gia ở Tín Đô có uy vọng cực cao, không lâu sau khi Tề Trúc gặp
chuyện, Tề Sách đã phái người thăm dò tình huống đôi vợ chồng kia, chưa
hỏi rõ ràng đã bịt miệng đánh một trận rồi nhốt vào sài phòng. Tề Sách
nhìn Phó Phẩm Ngôn, trả lời mơ hồ: “Bọn họ hại A Trúc, không thể bỏ
qua.” Muội muội đời này bị huỷ, hắn không giết ba kẻ kia thì uổng hắn là huynh trưởng.

Phó Phẩm Ngôn thở dài, thương tiếc: “Bá phụ biết cảm thụ của ngươi, đổi
thành Nùng Nùng, bóc một lớp da của chúng còn không đủ. Chỉ là sự tình
đêm nay quá lớn, phỏng chừng cả thành đều biết, nếu họ chết lỡ bị người
có tâm lợi dụng sợ là liên luỵ cả nhà ngươi. Hiền chất không bằng giao
cho quan phủ, nhà tù âm u ẩm ướt, chuột trùng nhiều, bệnh chết trong tù
sẽ không ai nghi ngờ.”

Giết người là tội lớn, dù là huân quý trong kinh thành cũng không công
khai giết người. Tề Sách được nhắc nhở, trong đầu cũng khôi phục lý trí, đứng lên cảm tạ: “Gia phụ ở Thiểm Tây xa xôi, hai năm qua được bá phụ
nhiều lần nhắc nhở, Bá Ngọc vô cùng cảm kích.” Trong nhà nhị thúc tầm
thường vô vị, tính tình Tề Giản không lạnh không nóng, không đủ mưu sự,
tổ mẫu mọi chuyện đều đặt trên người muội muội, không ai nhắc nhở hắn.
Nếu Phó Phẩm Ngôn đến chậm một bước, hắn chỉ sợ sẽ giết ba người kia.

Phó Phẩm Ngôn đỡ hắn dậy: “Nhất tay chi lao, hiền chất không cần khách khí.”

Tề Sách đứng thẳng, nhìn bên ngoài nói: “Sắc trời không còn sớm, bá phụ, bá mẫu cũng nên về, sáng mai ta đem họ tới quan phủ.” Phó Phẩm Ngôn lưu lại không có tác dụng gì, đi trong sân một lát, Kiều thị cũng đi ra,
hai vợ chồng lên xe ngựa, Phó Thần lưu lại Tề phủ.

Vó ngựa đát đát, Kiều thị tựa vào ngực trượng phu, nhỏ giọng nói thương
thế của Tề Trúc: “Trung gian hoàn hảo nhưng hai bên mặt không tốt, tóc
cũng không che hết.”


Phó Phẩm Ngôn nắm tay bà xoa xoa, trầm thấp dặn: “Ngày sau đi Tề phủ làm khách, cần phải trông tốt con gái chúng ta, một khắc cũng không rời mắt khỏi nàng, có thể không đi càng tốt. Dựa vào tâm tính của Tề Trúc chỉ
sợ càng ghen ghét Nùng Nùng.”

Kiều thị không cần ông nói cũng biết, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc không
có cách nào cắt đứt liên hệ… Hay là cuối tháng tư thiếp mang hai tỷ muội vào kinh? Chúng ta để Nùng Nùng ở lại kinh thành, không cần đề phòng
tiểu nhân, Chính Đường khảo thí thị vệ hơn phân nửa không thành vấn đề,
huynh muội tụi nó ở kinh thành cũng có bạn.”

Phó Phẩm Ngôn nhíu mày, cúi đầu nhìn bà: “Vậy bà muốn Nùng Nùng ở kinh
thành bao lâu? Cuối năm có thể ta cũng được điều về kinh thành, huống hồ bên kia ta không thân, Nùng Nùng một mình ở hậu viện gặp chuyện gì
Chính Đường không thể ứng phó kịp.”

Kiều thị chớp mắt, đột nhiên ôm cổ trượng phu, mềm giọng cầu nói: “Vậy
ông mau nghĩ cách điều đến kinh thành, ông có bản lãnh như vậy, sớm một
chút rời địa phương đầm rồng hang hổ này.”

“Bà nghĩ ta không muốn?” Phó Phẩm Ngôn đem thê tử ngồi trên đùi mình làm hai người đối mặt, trán kề trán nói chuyện: “Bản lĩnh của ta lớn cũng
không thể bà cầu cái gì đều có… Mà thôi để nhìn xem, nếu Nùng Nùng thích ở lại, thì đợi cuối năm có lệnh điều xuống lại an bày tiếp. Còn nó
không thích thì bà mang nó về, dù có đi Tề phủ ta cũng bảo hộ nó chu
toàn.” Nếu không ông cũng không lưu lại mạng của Tề Trúc.

“Thiếp biết.” Kiều thị cười hôn ông một cái, trước khi ông phản ứng lại
thì che miệng lại, nhớ tới chuyện khác âm thanh càng thêm thấp: “Đêm nay người nọ lưu tại Tề phủ, có thể chịu không nổi mà khai ra chúng ta
không?”

Phó Phẩm Ngôn cười cười: “Yên tâm, hắn chỉ biết lấy tiền, không biết
thay ai làm việc, thứ hai hắn ở bên ngoài trêu chọc một quả phụ, nhi tử
đã ba tuổi. Đêm nay hắn không khai, hắn có thể lấy tiền đoàn tụ vợ con,
còn khai không những chết mà cả con cũng phải chết, bà nói hắn chọn bên
nào?”

Kiều thị cực khiếp sợ: “Mùng 6 Nùng Nùng bị bệnh, đến giờ mới 8, 9 ngày, ông sao tra ra rõ như thế?”

“Chính bà nói tướng công của bà bản lĩnh, nhanh vậy liền quên?”

Kiều thị một tay ôm cổ ông, tay kia cách lớp quần áo trước ngực ông vẽ
vòng tròn: “Thiếp có nói vậy sao? Sao thiếp không nhớ?” Bà giảo hoạt mà
quyến rũ, Phó Phẩm Ngôn cúi đầu liền hôn, hai vợ chồng giằng co một lúc, rất nhanh liền về tới nhà, Kiều thị nhớ tới một chuyện: “Vậy ông không
sợ về sau hắn lấy chuyện này uy hiếp chúng ta sao? Hoặc hắn không cẩn
thận làm lộ ra?”

Phó Phẩm Ngôn cắn lỗ tai bà: “Đương nhiên sợ, nên hắn về không được!”

Một câu thành tiên tri, trung tuần tháng hai, dân chúng trong thành
dường như đã quên thảm án vào đêm nguyên tiêu. Ác hán ở trong tù bị
nhiễm bệnh hiểm nghèo, thi thể bị cuốn chiếu ném vào bãi tha ma không ai quan tâm.

Tề phủ nhận được tin, sai người đưa một phần tạ lễ. Sau khi Tề Trúc biết đem đồ trong phòng đập hết, Tề Sách vội chạy tới giải thích: “Phó gia
giúp chúng ta nên chúng ta phải cảm tạ, muội ở đây làm gì?” Sau khi lành bệnh, tính tình Tề Trúc đại biến, hai ba ngày Tề Sách phải tới trấn an, phí tâm cố sức nên hắn cũng gầy một vòng.

Trên đầu Tề Trúc đội mũ che, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ có tiếng khóc truyền ra: “Giúp gì? Đều tại Phó Dung, ca ca mới bỏ rơi muội. Muội rơi
vào kết cục này đều do nàng hại! Huynh còn tặng đồ cho họ, đừng cho muội không biết lòng huynh nghĩ gì, không phải muốn lấy lòng Phó Phẩm Ngôn,
làm ông ta gả Phó Dung cho huynh? Tề Sách huynh nghe cho kỹ, muội không
cho huynh cưới nàng! Huynh còn nhận muội là muội muội thì không được lấy nàng!”

Thét lên một tiếng cuối cùng mang theo nức nở, nằm sấp trên bàn ô ô khóc lên. Tề Sách đứng tại chỗ nhìn muội muội khóc tuyệt vọng, trong lòng
rất rõ ràng, muội muội không đơn thuần là giận chó đánh mèo, nàng thật
sự hận Phó Dung không hi vọng hắn cưới nàng ấy.

“A Trúc đừng khóc, tất cả nghe muội.” Tề Sách do dự không lâu rất nhanh
ngồi bên cạnh, cầm lấy tay quấn lụa trắng của muội muội: “A Trúc không
thích thì ta không lấy.” Hắn xin lỗi nàng, là hắn thiếu nàng, cùng muội
muội so sánh thì Phó Dung tính là gì?

Nhưng khi hắn quyết định, Tề Trúc đột nhiên ngừng khóc, chậm rãi ngẩng
đầu, hạ nửa mũ che nửa bên mặt đỏ sậm như ẩn như hiện: “Không, ca ca
cưới nàng đi, huynh nhất định phải cưới nàng, muội chỉ cần nàng làm chị
dâu.”

Cả đời nàng không ai thèm lấy, nàng muốn Phó Dung bồi nàng, nàng khổ Phó Dung đừng nghĩ tới ngày lành. Tề Sách cứng người, không thể tin mà nhìn muội muội.

“Ca ca không thích nàng sao?” Tề Trúc thu tay khinh khỉnh hỏi. Tề Sách
không nói gì, không biết qua bao lâu một tiếng trầm thấp: “Hảo” mới từ
trong miệng nam nhân truyền ra, khó có thể nghe thấy.