Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 36

Editor: Campham

​Từ Tấn lời ngon tiếng ngọt, Phó Dung vào tai trái ra tai
phải, hoàn toàn không để trong lòng. Đêm nguyên tiêu cả nhà đoàn viên,
dù thích nàng Từ Tấn cũng không thể bỏ lỡ cơ hội săn đón hoàng thượng,
tám phần là có công vụ thuận đường ghé qua.

Tưởng nàng là tiểu cô nương mới lớn sao?

Lười vạch trần hắn, Phó Dung nhìn cửa phòng, cắn môi nhìn dục vọng chất
chứa trong mắt nam nhân, buông mi thúc giục: "Gặp cũng gặp rồi, vương
gia đi nhanh đi, nha hoàn nghe được động tĩnh, ta chỉ có chết tuẫn
tiết."

Nếu là ban ngày, nàng nhất định sẽ tìm ngọc bội long văn trả cho hắn
nhưng đêm khuya tĩnh lặng cô nam quả nữ, tuyệt đối không phải thời cơ
tốt để nói chuyện. Nàng lại vừa lộ chân, Phó Dung nhớ rõ Từ Tấn thích
nhất chân của nàng, luôn thích nâng nó lên gây sức ép.

Phù dung trong trướng, mĩ nhân tóc đen tán loạn gối trên gối, trên mặt
bởi vừa tập những động tác cổ quái kiều diễm như hải đường, lông mi khẽ
động, môi hồng mím chặt, nhìn thế nào đều là ngượng ngùng đan xen bực
bội, còn vài phần sợ hãi e ngại. Từ Tấn cố nén ý muốn đưa tay sờ chân
nàng, ôn nhu nói: "Yên tâm, nàng ta trúng mê hương, ngủ rất trầm, sẽ
không nghe thấy."

Lại thủ đoạn này!

Phó Dung nhịn không được trào phúng: "Mê hương của ngài đúng là đồ tốt,
vừa ám toán ca ca ta vừa mê choáng nha hoàn của ta, vương gia sao không
trực tiếp dùng trên người ta?"

Từ Tấn không có một chút cảm giác chột dạ, nhìn bộ dáng châm chọc của
nàng như đang làm nũng. Lại nghĩ tới đêm nay nàng hờ hững với Tề Sách,
không thèm liếc nhìn Từ Yến, rõ ràng là nhớ thương hắn, tâm tình càng
tốt.

Tâm tình vừa tốt, dỗ người càng ngọt: "Còn giận sao? Lần trước tình thế
bất đắc dĩ, chúng ta không quen, đêm nay là sợ nàng ầm ĩ? Còn nàng, ta
chỉ ước nàng tỉnh táo tâm tình với ta?"

Muốn cưới nàng làm vương phi nên phải tôn trọng, trước khi thành thân
nháo một chút là tình thú, nếu qua loa muốn nàng, nhất định nàng sẽ bực
chết. Thiếp thất thì không cần trăm phương ngàn kế, cứ lo chính mình
khoái hoạt là được.

Lời này nói ra, dù biết là giả nghe cũng thoải mái.

Phó Dung nhìn hắn, tay nhỏ trong chăn lặng lẽ sờ sờ áo ngủ trên người,
thả mềm ngữ khí: "Vương gia muốn nói chuyện có thể tới nhà chính chờ
được không, Phó Dung đứng lên sửa soạn một chút? Chật vật thế này thật
thẹn với ngài." Đuổi không đi, đành phải vững tinh thần ứng phó.

Từ Tấn lại thích nhìn nàng nằm, lập tức nói: "Không cần không cần, nàng
cứ nằm thoải mái, ta vừa thấy nàng ra mồ hôi, đứng lên mặc đồ, lỡ bị
bệnh thì sao? Ta..."

Định quan tâm thân thể nàng một chút, lại thấy mĩ nhân trên giường lạnh
mặt, ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, Từ Tấn không khỏi dừng lại.

Phó Dung nhân cơ hội trách mắng: "Vương gia ban đêm xông vào khuê phòng, ta lại không tiện cùng vương gia nói chuyện, vương gia chỉ muốn nhìn
thì làm ta choáng váng luôn đi, miễn làm ta xấu hổ tức giận."

Từ Tấn thấy nàng cương liệt như thế không biết nên hỉ hay bực, nhưng hắn thật sự muốn bình tâm tĩnh khí nói chuyện với hắn, liền đứng lên: "Tốt, vậy nàng sửa soạn đơn giản, không cần chải chuốt, lát lại đi ngủ."

Phó Dung không trả lời, nhìn cửa chờ hắn rời đi.

Từ Tấn lưu luyến nhìn nàng một cái mới quay người.

Mắt thấy hắn ra khỏi phòng, Phó Dung mới chậm rãi vén chăn, rón ra rón
rén đi tới trước cửa, chờ một lát, lặng lẽ vén màn lên, đẩy nhẹ một chút thì thấy giày nam nhân ở phía dưới nhanh chóng tránh né, nhanh chóng
thối lui. Phó Dung bĩu môi, đóng chặt cửa lại.


Nghĩ tới nam nhân đi vào không một tiếng động, Phó Dung gài then cửa,
kéo ghế chặn ở trước, chỉ cần Từ Tấn đẩy cửa nhìn trộm, nàng nhất định
sẽ nghe được động tĩnh.

Sắp xếp ổn thỏa, Phó Dung mới chọn một bộ y phục nhẹ nhàng mặc vào, tóc
dài đơn giản búi lên, ngoại trừ ngọc trâm, không mang bất kỳ trang sức
nào. Soi gương, bảo đảm không thất lễ, mới đi tới hòm xiểng lấy hộp gỗ
nhỏ ra.

Nàng cúi đầu trầm tư nhìn hộp gỗ trong tay.

Làm sao để hắn cam tâm tình nguyện thu hồi ngọc bội?

Khi Từ Tấn trở lại khuê phòng đã là một khắc sau.

Kỳ thật lúc chờ bên ngoài, Từ Tấn có cảm giác như đang hẹn hò lén lút,
không chỉ mình hắn đơn phương chạy đến, mà nàng cũng đợi hắn, hơn nữa vì thấy hắn mà chú ý ăn mặc. Cô nương chỉ làm đẹp vì nam nhân mình thích,
thời gian càng dài chứng tỏ càng dày công, hắn càng chờ mong.

Tuy nhiên, khi nghe nàng kéo ghế, Từ Tấn giả bộ bình tĩnh đi vào, lại
thấy nàng một thân y phục nhàn nhã. Tiểu cô nương xinh đẹp dù mặc vải
thô cũng xinh đẹp nhưng so với lúc ra ngoài ngắm hoa đăng thì lúc này
quá qua loa có lệ.

Từ Tấn khó hiểu nhìn nàng.

Phó Dung không nhìn hắn, mở cửa xong thì quay người đi tới ngọn đèn trước bàn, ngồi xuống bên trái, mời Từ Tấn ngồi đối diện.

Nàng ngồi đoan chính, phong phạm của danh môn quý nữ, Từ Tấn bước chậm tới, ngồi xuống thì đột nhiên hiểu.

Nàng dày công ăn mặc, chẳng phải biểu lộ có ý với hắn? Cô nương này giỏi nhất là giả bộ, hiện tại là lúc cần rụt rè...

"Vương gia có gì muốn nói?" Phó Dung bình tĩnh.

Từ Tấn nghe nàng bệnh nên vội chạy đến quan tâm, mong nàng sớm thích hắn.

Lời như vậy nếu nàng kiều diễm nằm trên giường hoặc cười nhu hòa như
trước mặt ca ca nàng hoặc ngấn lệ ủy khuất đáng thương, Từ Tấn đều có
thể mở miệng, nhưng nàng lại nghiêm trang, cách bàn mà ngồi, Từ Tấn lại
không thể mở miệng.

Ánh mắt đảo qua màn giường, Từ Tấn chậm rãi nói: "Lần trước chia tay ta
nói có cơ hội sẽ đến gặp nàng, hiện giờ đã hơn bốn tháng, không đến lại
sợ nàng hiểu lầm ta thuận miệng hứa hẹn. Còn nàng sao lại gầy như vậy?"

Phó Dung đợi chính là câu này, thở dài: "Năm sau bị bệnh một trận, vương gia đến sớm mấy ngày, sợ sẽ bị dọa."

"Nghiêm trọng vậy, đã đỡ hơn chưa?" Từ Tấn đã sớm bất mãn đối với khoảng cách giữa hai người, nghe vậy thì vụt đứng lên, chạy tới bên người Phó
Dung nghĩ cùng nàng ngồi chung một ghế. Phó Dung tức muốn đứng dậy, bị
Từ Tấn cưỡng ép đè trên đùi, một tay ôm eo một tay sờ cổ tay nàng, trầm
giọng nói: "Đừng động, ta biết xem mạch, nàng để ta xem, ta mới yên
tâm."

Nói xong đã chế trụ cổ tay Phó Dung, nhíu mày, thần thái chuyên chú.

Phó Dung không biết hắn có bản lãnh này, dù sao cũng giãy không thoát,
nửa tin nửa ngờ mà chờ. Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng
nam nữ hô hấp.

Sau một lát, Từ Tấn lắc đầu: "Mạch tượng phù phiếm, không rõ bệnh gì, lang trung nói sao?"

Phó Dung lộ vẻ thất vọng, Từ Tấn tăng chút khí lực, xoay nàng đối mặt
với mình, trong mắt nhiều hơn khẩn cầu: "Ta còn phải suốt đêm chạy về
kinh thành, cho ta ôm một chút? Ôm một cái, tuyệt không làm gì khác."

Phó Dung ngây ngẩn, ngay sau đó nước mắt lã chã, cúi đầu oán: "Vương gia nghĩ gì? Ta bệnh là do ngài, kính xin vương gia buông tha, thu hồi ngọc bội, về sau đừng dây dưa, dân nữ chịu không nổi."

"Sao nói vậy?" Từ Tấn nâng cằm nàng lên, nhìn ánh mắt hơi nước mờ mịt.

Phó Dung yên lặng rơi lệ, quay đầu kể khổ: "Ngài là vương gia, ta là nữ
nhi của một tiểu quan tứ phẩm, luận thân phận căn bản không xứng, vương
gia tặng ta ngọc bội làm gì? Ta ngày đêm nghĩ tới nó, giấu trên người
không ổn, đặt trong phòng lại sợ bị phát hiện, thời gian dài, bệnh không dậy nổi, may mà trời cao thương xót... Vương gia, cầu ngài thu hồi ngọc bội, để ta an tâm sống tiếp."


Bệnh của nàng chỉ người nhà biết, Từ Tấn tâm huyết dâng trào đi hỏi lang trung cũng không ra nguyên cớ.

Mỹ nhân trong ngực lệ như mưa châu, mảnh mai chọc người thương tiếc, Từ Tấn trầm mặc: "Nàng thật sự không muốn ngọc bội?"

Phó Dung nhắm mắt: "Tư định chung thân vốn là không đúng, lại định trước không có kết quả, ở cạnh ta chỉ tăng thêm phiền não."

Từ Tấn thận trọng cân nhắc, lặng lẽ cười.

Nàng luôn miệng cường điệu thân phận chênh lệch, là hi vọng hắn cho nàng lời hứa?

Hắn có thể cho, chỉ cần nàng biết cuối năm cả nhà nàng có thể vào kinh, nàng chắc chắn mừng như điên?

Nhưng hắn không thích nàng dùng phương thức này đòi hỏi. Chút việc nhỏ,
Từ Tấn cam nguyện dung túng nàng tính toán; mưu trí; khôn ngoan, đại sự
tuyệt đối không được, nàng muốn cầu cái gì phải thẳng thắn.

Thị sủng sinh kiều là nên xem lại.

"Tốt, ngọc bội ta thu, nàng đừng khóc nữa."

Từ Tấn lấy ngọc bội chẳng biết được nàng nắm trong tay từ lúc nào, thả
vào trong ngực giấu kỹ. Thấy nàng nâng mí mắt, mắt to ngập nước như có
chút kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng cười: "Ta đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng
phải đáp ứng ta một chuyện?"

Phó Dung kìm lòng không được: "Chuyện gì?"

Tầm mắt Từ Tấn từ đôi mắt ướt dần dần dời xuống, rơi vào môi nàng, khựng một chút, hắn giơ ngón trỏ chạm vào, khàn giọng: "Vì nàng, ta suốt đêm
bôn ba, không nghĩ nàng một lòng cự tuyệt. Đường đường là một vương gia
chi tôn, ta không làm khó nàng, chỉ là không cam tâm. Quay đầu ngẫm lại, nàng và ta vì một nụ hôn mà kết duyên, hiện tại chia tay, ta lại hôn
nàng một cái, xem như có thuỷ có chung?"

Phó Dung nhíu mày. Có chuyện càn quấy vậy sao?

Nói dễ nghe vậy, không phải chiếm tiện nghi của ta sao?

"Ta..."

Như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Từ Tấn đè lại môi nàng, ánh mắt
thâm trầm: "Nếu không đáp ứng, ngọc bội vẫn là của nàng." Nể tình nàng
bệnh nặng, hắn cho nàng cơ hội đổi ý.

Phó Dung làm sao có thể đổi ý?

Dùng một nụ hôn đổi hắn một đi không trở lại, nàng cao hứng còn không kịp.

Trên mặt đau buồn như bị bức làm chuyện bất đắc dĩ, bất lực nhắm mắt lại: “Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, đừng khi dễ ta."

Từ Tấn cười lạnh,ôm nàng đi tới giường.

Phó Dung kinh hãi, hai tay chống lồng ngực hắn giãy giụa: "Vương gia làm gì vậy? Ngài đừng khinh người..."

"Ta chưa làm gì."

Từ Tấn bá đạo đè lên người nàng: "Lần trước hôn thế nào, đương nhiên kết thúc như vậy."

Phó Dung phẫn nộ nhìn hắn.

Từ Tấn lấy tay che khuất mắt nàng: "Ngoan, hôn xong ta sẽ đi, nàng không nghe lời, ta lại dây dưa." Nói xong không nhúc nhích, đợi nàng lựa
chọn.

Ánh mắt nhìn không thấy, lý trí dần cảm nhận thân thể nam nhân rắn chắc
trầm trọng, nước mắt lặng lẽ tràn ra, theo kẻ tay nam nhân chảy xuống:
"Ta tin vương gia."

Từ Tấn chỉ giận nàng nói dối, cũng không nghĩ không bao giờ để ý tới
nàng, thấy nàng khóc như vậy có chút mềm lòng nhưng hắn chỉ dời tay,
nhìn nàng nhắm chặt mắt, cúi đầu che lên.

Đêm đông trong trẻo, môi nàng thoáng lạnh, môi hắn lại như lửa nóng.

Hai đôi môi dán vào nhau, hai thân thể đồng thời xiết chặt, Phó Dung nắm đệm giường, Từ Tấn sâu sắc hôn.

Có âm thanh ái muội truyền tới.

Phó Dung không thể tự mình kiểm soát thân thể, mặc hắn nhẹ nhàng thưởng
thức. Khớp hàm bị khấu mở, hắn không chậm không vội, nàng chung quanh
trốn tránh, cuối cùng vẫn bị hắn bắt được, hoặc mút hoặc đảo quanh, dẫn
tới từng trận run rẩy. Cảm giác này quá mức nguy hiểm, lần đó quá mức
khắc sâu, Phó Dung đè nén rung động trong thân thể, Từ Tấn đuổi sát
không buông, như chiến trường tranh đoạt, không ai phục ai.

Tay nam nhân bắt đầu không thành thật, Phó Dung bừng tỉnh, phát hiện Từ
Tấn đang dùng biên độ khó có thể phát giác nhẹ nhàng cọ nàng.

Phó Dung sợ, biết nam nhân này ăn mềm không ăn cứng, nàng trầm thấp khóc lên, bả vai nhẹ rung, như mưa đánh hoa run.

Từ Tấn chậm rãi ngẩng đầu, còn chưa hôn đủ nhưng nhìn tiểu cô nương nhắm mắt khóc nức nở, ủy khuất rơi lệ, hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng
vòng qua bình phong mới dừng lại: "Ta hỏi lần nữa, nàng không muốn gả
cho ta?"

Phó Dung kéo chăn phủ đầu khóc.

Như đứa nhỏ bị chọc giận.

Từ Tấn nắm chặt tay, chậm rãi quay người rời đi.