Gia Hòa đế tuyển tú là đại sự trong cung, mắt thấy ngày mai là tuyển chọn
chính thức, Hoàng Hậu phái người mời Thục phi, Nhu phi đến Phượng Nghi
cung.
"Đây là danh sách tuyển chọn cuối cùng Trữ Tú các bên kia đưa qua, các ngươi nhìn tranh trước, trong lòng cũng nên có suy tính."
Hoàng Hậu lên tiếng, cung nữ đã sớm mang các bức tranh được phân thành hai phần khác nhau đưa tới trước mặt Thục phi, Nhu phi.
Thục phi liên tục lật mấy tờ, cười gật đầu: "Nhìn đều rất khá."
Nhu phi phụ họa theo.
Không có Đoan phi thích gây chuyện nhất, một hậu hai phi ở chung một chỗ, bầu không khí phá lệ hòa hợp.
Hoàng Hậu ngồi trên chủ vị, nhìn Thục phi ôn nhu điềm tĩnh, nhìn Nhu
phi nhu mĩ động lòng người, bỗng nhiên có chút hoài niệm Đoan phi, bất
quá Đoan phi ở đây cũng vô dụng. Chuyện Gia Hòa đế cùng nữ nhân kia ngay cả Thục phi so với nàng vào phủ trễ hơn đều chưa hẳn biết được. Đoan
phi, Nhu phi vào hậu cung sau khi Gia Hòa đế đăng cơ nên càng không biết.
Vẫn là nàng phải nói.
Trước mặt nàng cũng có một phần tranh, Hoàng Hậu tiện tay lật lật, đột nhiên cảm khái nói: "Đáng tiếc phồn hoa ba nghìn, không phải thời điểm
tốt để gặp gỡ. Nếu là năm ngoái, Hoàng Thượng chắc chắn chọn thêm vài
người mới cho chúng ta làm bạn, năm nay có Lệ quý nhân, Hoàng Thượng sợ
là rốt cuộc không coi trọng người khác nữa. Nói đến cũng lạ, trên đời
này thế nhưng có hai người bộ dạng giống nhau như vậy, nếu không phải
tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không tin."
Nàng nói lời này làm người ta tò mò đâu.
Thục phi và Nhu phi đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không để ý tới, rồi lại phải cho Hoàng Hậu bậc thang đi xuống.
Nhu phi tuổi còn nhỏ, cam nguyện đảm đương tò mò, nghi hoặc hỏi: "Nương nương thấy qua mĩ nhân giống như Lệ quý nhân?"
Hoàng Hậu há chỉ thấy qua, nàng còn nhớ kỹ cả đời.
Nàng mười bốn tuổi cùng Gia Hòa đế lớn tuổi nàng 3 tuổi định ra hôn
sự, đính hôn không lâu, Gia Hòa đế phụng lệnh đi Huy Châu làm việc. Vừa
đi nửa năm, một lần du ngoạn, Gia Hòa đế làm quen với một cô nương nông
thôn, kinh ngạc thán phục, đóng giả thương gia tiếp cận đối phương. Gia
Hòa đế là hoàng tử, với nữ nhân đều là giơ tay cũng tùy tiện có thể đạt
được. Trong mắt bọn họ, chỉ cần bọn họ muốn, đối phương nên ôn nhu tiểu ý mà cho. Cố tình vị Chung Đình cô nương kia lại cố chấp, Gia Hòa đế
không cưới nàng, nàng không chịu cho. Gia Hòa đế niên thiếu xúc động, vì mĩ nhân giả ý nghênh cưới, cuối cùng mang Chung Đình trở về kinh thành, an trí ở một thôn trang, ban ngày làm bộ bận rộn sinh ý, chỉ có buổi
tối mới trở về.
Chung Đình là nữ tử rất an phận, thanh thản ổn định ở nhà làm phu nhân, đối với trượng phu chưa bao giờ hoài nghi.
Năm sau Hoàng Hậu quá cửa, nàng có thai không lâu, Chung Đình cũng có
thai. Gia Hòa đế không nhẫn tâm để nhi tử của nữ nhân mình thích có
thanh danh ngoại thất, thương lượng cùng Hoàng Hậu đem Chung Đình mang
về vương phủ.
Hoàng Hậu hào phóng đáp ứng.
Gia Hòa đế lại cùng Chung Đình thương lượng, Chung Đình khóc rất lâu
sau đó, cuối cùng theo Gia Hòa đế trở về vương phủ. Vào phủ, liền muốn
dùng thân phận thiếp thất hướng Hoàng Hậu kính trà. Cho tới hôm nay,
Hoàng Hậu đều nhớ ánh mắt Chung Đình nhìn nàng lúc kính trà.
Không có hận, không có đố kỵ, chỉ là một nông nữ nhìn thấy quý nữ thì bản năng ngước nhìn, cùng với vô tận bi thương.
Đêm đó Chung Đình treo cổ tự vẫn.
Hoàng Hậu rốt cục nhịn không được suy đoán, Chung Đình đáp ứng vào phủ thì đã có tâm tư muốn chết. Nàng ấy chỉ muốn trước khi chết được một
lần nhìn thấy thê tử chân chính của trượng phu xem là dạng gì. Lúc nhìn
thấy, nàng có phải hay không cuối cùng hiểu được Gia Hòa đế vì sao không chịu chân chính cưới nàng?
Một nữ nhân ngốc như vậy, Hoàng Hậu đều khinh thường không thèm hận,
nàng chân chính ghen ghét là Thục phi. Bởi vì Thục phi mới ở dưới mí mắt nàng chiếm được mấy chục năm sủng ái của Gia Hòa đế. Cho nên lần đầu
tiên nhìn thấy bức họa Quản Anh, Hoàng Hậu đã không nghĩ đến không một
tiếng động xử trí nữ nhân nhất định sẽ mê hoặc Gia Hòa đế này, mà là
dùng nàng để đánh sụp Thục phi.
Thục phi cho rằng Gia Hòa đế thật sự thích nàng ấy sao?
Không phải, Quản Anh vừa tới, Thục phi liền sẽ từ vị trí sủng phi rớt
xuống, trở nên giống như nàng, chỉ có thể làm gái già đã qua hoa niên,
rốt cuộc không giữ được tâm của Gia Hòa đế.
Đơn giản nhắc tới Chung Đình, Hoàng Hậu âm thầm quan sát phản ứng của Thục phi.
Hiện tại nàng ấy đã biết vì sao một tháng này Gia Hòa đế không đặt chân tới Chiêu Ninh cung nửa bước đi?
Bởi vì hiện giờ trong mắt Gia Hòa đế, toàn bộ hậu cung, chỉ có một
Quản Anh, Thục phi ở trước mặt Chung Đình hay Quản Anh, đều không là gì
hết.
Thục phi lĩnh hội những lời Hoàng Hậu không nói thẳng ra kia.
Nhưng nàng cũng không có gì đáng để ý.
Nàng lấy thân phận trắc phi vào vương phủ thì Gia Hòa đế bên người đã
có chính phi và một trắc phi. Lúc ấy nàng hiểu được nàng chỉ là một
người trong đông đảo nữ nhân của Gia Hòa đế mà thôi. Lúc tuổi còn trẻ
Gia Hòa đế bỗng nhiên vắng vẻ nàng, nàng có lẽ sẽ không thích ứng, nhưng nay nàng đã sắp 40, chuyện đó nàng thật không hiếm lạ. Gia Hòa đế có
tới hay không thì quan hệ như thế nào? Về phần Gia Hòa đế sủng ái, nàng
ngay cả tâm của hắn đều không để ý, cần gì phải để ý những hư ảo kia?
Thiếu Gia Hòa đế, nhiều hơn cháu ngoan, nàng chỉ biết càng sống càng ngày càng khoái hoạt.
"Hoàng Thượng thật đúng là si tình, may mà có Lệ quý nhân, cuối cùng
cũng hiểu rõ Hoàng Thượng tiếc nuối." Nàng cười nói cùng Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu chăm chú nhìn mắt nàng, dường như muốn nhìn thấu xót xa cực lực che giấu dưới ánh mắt bình tĩnh kia.
Thục phi ôn nhu cười, tiếp tục nhìn tranh trong tay, trong lòng đối
với Hoàng Hậu ngược lại có vài phần đồng tình. Hoàng Hậu vẫn để ý Gia
Hòa đế, cho nên mới có thể dùng Lệ quý nhân đến kích thích nàng, đáng
tiếc nàng ấy dùng sai biện pháp. Hoàng Hậu đã để ý Gia Hòa đế, thì nên
nghĩ biện pháp cướp đi tâm của Gia Hòa đế, mà không phải đuổi người bên
cạnh Gia Hòa đế đi. Hiện giờ Gia Hòa đế không sủng nàng đổi thành sủng
Lệ quý nhân, Hoàng Hậu trong lòng thật sự sẽ dễ chịu?
Sẽ không.
Bởi vì Hoàng Hậu để ý nhất người kia, người thủy chung không đáp ứng khát khao nhất của nàng ấy.
~
Ngày kế tuyển chọn tú nữ, Gia Hòa đế thong thả chậm rãi.
Hoàng Hậu và hai phi đứng dậy hướng hắn hành lễ.
Gia Hòa đế ánh mắt đảo qua trên người Thục phi, có chút áy náy.
Chỉ là hắn càng có lỗi với Chung Đình. Thời trẻ cô phụ nàng một tấm
chân tình, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội bồi thường, hắn muốn dùng nửa đời sau hết mức bồi thường nàng, chẳng sợ nàng chuyển thế rồi cái gì cũng
đều không nhớ được. Nhưng hắn biết Quản Anh chính là nàng, bộ dáng các
nàng, tính tình các nàng, thậm chí là quẫn bách lúc hòa hợp lần đầu tiên đều giống hệt.
Nhớ tới tối hôm qua trên bàn cơm vui vẻ, Gia Hòa đế lạnh nhạt đem tầm
mắt từ trên người Thục phi rời đi, ngồi vào chủ vị, ho nhẹ một tiếng,
nói với ba người: "Thái Tử bên kia đã đủ hai trắc phi, lần này sẽ không
chọn người cho hắn nữa, lão Nhị kia cho hắn thêm một trắc phi, lão Tứ
ánh mắt cao, trước chọn cho hắn một người, miễn cho đưa người qua, hắn
chướng mắt lại lãng phí vị trí trắc phi."
Lão Ngũ còn thủ hiếu, sau này lại nói tiếp đi.
Giải thích xong rồi, Gia Hòa đế tỏ ý bảo cung nữ dẫn tú nữ tiến điện.
Gia Hòa đế tự mình tuyển người, chỉ để lại những tú nữ dung mạo tốt
nhất, cuối cùng trong điện chọn được mười hai vị mĩ nhân, đều là phong
thái khuynh thành.
"Trước chọn cho lão Tứ đi". Gia Hòa đế quay đầu hỏi Thục phi, "Ngươi nhìn cho lão Tứ người tốt nhất đi."
Hắn vốn định tuyển quý nữ danh môn vọng tộc, giúp hắn áp chế tức phụ
lão Tứ không quá an phận. Sau này tức phụ lão Tứ không chịu thua kém,
sinh cho hắn một hoàng tôn khoẻ mạnh thú vị, nhìn cũng giống hắn nhất,
Gia Hòa đế liền lo lắng trắc phi thân phận quá cao, tương lai Trăn ca
nhi ở trước mặt thứ đệ khó có thể lập uy, một phen nghĩ sâu tính kỹ rồi
đổi chủ ý.
Hắn chỉ cần chọn cho lão Tứ một trắc phi dung mạo thật đẹp, phân đi
sủng ái đối với tức phụ là đủ rồi. Thiếu sủng ái, tức phụ lão Tứ tự
nhiên không dám gây chuyện thị phi nữa.
Thục phi cũng không muốn chọn ai, nhưng Gia Hòa đế căn bản không cho nàng được phép cự tuyệt.
Nàng mỉm cười nhìn về phía mười hai vị mĩ nhân, suy đoán tâm tư Gia Hòa đế, chọn người đẹp nhất kia.
Nàng và nhi tử nhiều lần cự tuyệt Gia Hòa đế, lý do đều là nhi tử ánh
mắt cao, lúc này nàng cố ý xem nhẹ tú nữ đẹp nhất, chẳng phải là có lệ
Gia Hòa đế? Lấy hiểu biết của Thục phi về Gia Hòa đế, Gia Hòa đế cũng
chỉ có ở sự tình Quản Anh là phạm phải đại hồ đồ. Vì vậy nàng không dám
mạo hiểm, dù sao tú nữ có đẹp, nhi tử cũng sẽ không chạm vào, con dâu sẽ không chịu thiệt.
Gia Hòa đế hài lòng gật gật đầu, "Ngươi tên là gì?"
Tú nữ kia tiến lên một bước, quỳ gối hành lễ: "Thần nữ Diêu Thải Nghiên, gia phụ là Diêu Sướng, tri phủ Tây An."
Cô nương mười sáu tuổi, dáng vẻ đẫy đà, âm thanh kiều nhuyễn êm tai,
kiều diễm khó cưỡng, bộ dáng kém Phó Dung, nhưng nàng vóc dáng cao, trên người lại có anh khí của nữ tử Tây Bắc cởi mở, đứng ở bên người Phó
Dung, ít nhất sẽ không khiến người bỏ qua.
Gia Hòa đế muốn chính là trắc phi như vậy, càng xem càng hài lòng.
Hoàng Hậu cười trêu ghẹo Thục phi: "Trắc phi xinh xắn như vậy, lão Tứ hẳn phải cao hứng."
Thục phi cười không nói.
Chưa đến trưa, Sùng Chính điện phát ra vài đạo thánh chỉ.
Phó Dung không ngờ tới cũng có ý chỉ liên quan tới vương phủ nhà mình.
Nghe Ôn ma ma nói xong, Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, hỏi nàng: "Trong
tháng 10 đón dâu, chỉ còn gần 1 tháng, chúng ta bây giờ chuẩn bị còn kịp sao?"
Ôn ma ma hiền hoà nói: "Còn kịp còn kịp, một trắc phi mà thôi, nếu như không phải là muốn đợi người Diêu gia tới đây đưa gả, 3 ngày là có thể
chuẩn bị tốt hết thảy, vương phi an tâm chiếu cố ca nhi, lão nô nhất
định xử lý việc này thỏa đáng."
Nàng biết vương gia có bệnh lạ, có tâm khuyên Phó Dung không cần lo
lắng trắc phi phân đi sủng ái của vương gia, lại cảm thấy lời này không
tới phiên mình nói, hơn nữa vương gia đến cùng có tâm tư gì chỉ có hắn
biết, không nên nhiều lời.
Phó Dung lại chỉ nghe được hai chữ "Đưa gả".
Đúng vậy, trắc phi, đó là người có thể cùng chính phi đi tham gia cung yến, bái kiến mẹ chồng, tự nhiên không giống với thiếp thất bình
thường, một đỉnh kiệu nhỏ khiêng vào cửa là được, như nàng đời trước.
Năm ngoái Thái Tử phi, Khang vương phi bên người đều mang theo trắc phi, chỉ có nàng một mình một người, đảo mắt năm nay trong cung cuối năm,
nàng cũng có thể dẫn người đi rồi.
"Vậy thì tốt, ta còn chưa lo liệu việc này bao giờ, hết thảy làm phiền ma ma." Phó Dung cười nói.
Ôn ma ma lại cùng nàng nói vài câu, cáo từ đi rồi.
Mai Hương, Lan Hương đi ra ngoài tiễn người, sau khi trở về lo lắng
hốt hoảng nhìn Phó Dung, các nàng là tâm phúc của Phó Dung, có chút tâm
tư không cần giấu diếm.
"Vương phi đừng lo lắng, trắc phi cũng chính là tên dễ nghe..."
Phó Dung liếc mắt một cái nghiêng qua, cắt ngang lời Lan Hương. Đại
đường tỷ Phó Ninh cũng là trắc phi, hiện tại Mai Hương, Lan Hương dùng
loại lời nói khinh thường trắc phi an ủi nàng, một khi nói quen, truyền
đến Hầu phủ, người đại phòng nghĩ như thế nào?
"Các ngươi không cần phiền não, ta trong lòng hiểu rõ." Phó Dung nhìn
Trăn ca nhi trong giường mắt thấy sắp tỉnh ngủ, phân phó các nàng đi
chuẩn bị nước.
Hai nha hoàn hậm hực đi chuẩn bị.
Phó Dung nhìn nhi tử, trong đầu là cảnh tượng tối hôm qua cùng Từ Tấn cười đùa.
Nàng nói đùa hỏi hắn: "Vương gia, chàng nói phụ hoàng có thể tuyển trắc phi cho chàng hay không a?"
Từ Tấn nghiêm túc nghĩ ngợi mới đáp: "Trước kia phụ hoàng đưa người
cho ta đều sẽ hỏi ý của ta, lần này không hỏi, có lẽ sẽ không đưa."
Nhưng hắn đã quên chính miệng hắn từng nói thánh ý khó dò.