Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 189

Ca ca ruột vì cứu cô em chồng không phải thực sự là em ruột (vì chỉ cùng
cha khác mẹ với TT) mà bị thương, Phó Dung lại phải đi thăm cô em chồng
trước, ai bảo người ta là công chúa đâu?

Bất quá Phó Dung cũng không có lời oán hận.

Ca ca da dày thịt béo, Từ Tấn nói hắn không việc gì, đời trước quả thật cũng không việc gì, Phó Dung liền không lo lắng nữa.

"Tứ tẩu."

Phó Dung vừa đến Xuân Hi cung của Nhu phi, Nhị công chúa tựa như yến
nhỏ bay ra, nhìn thấy Phó Dung là tự mình tới, buồn bực nói: "Tứ tẩu
không ôm Trăn ca nhi tiến cung a?"

Phó Dung cười nói: "Mang tới, để lại ở Chiêu Ninh cung, ta trước tới
thăm muội muội." Trăn ca nhi bên kia có tổ mẫu và Lục thúc hắn cùng dỗ,
nàng lần này ra ngoài cũng không quá trắc trở, tiểu tử cũng càng lúc
càng hiểu chuyện, biết mẫu thân có chuyện bận rộn.

Nhị công chúa rất là thất vọng, lập tức ánh mắt lại sáng rực lên: "Một lúc nữa ta cùng Tứ tẩu đi Chiêu Ninh cung nhìn Trăn ca nhi."

Nhu phi vừa vặn đi tới, bất đắc dĩ sẳng giọng: " thích Trăn ca nhi Như vậy, hôm nay liền cùng Tứ tẩu ngươi trở về đi, còn đỡ phải ghét bỏ ta
quản ngươi." Trước khi Phượng Dương bị cháy được tu sửa xong xuôi, Nhị
công chúa ở tạm chỗ mẫu.

Nhị công chúa hướng mẫu thân làm mặt xấu, kéo Phó Dung đi vào trong
phòng mình: "Ta cùng Tứ tẩu nói chuyện, nương ngươi cứ bận rộn đi."

Phó Dung kinh ngạc cực kỳ, nàng không đến Xuân Hi cung, bình thường
gặp được Nhị công chúa, Nhu phi đều là ở trong yến tiệc, Nhị công chúa
nhu thuận, không ngờ ngấm ngầm thế nhưng cũng lớn mật, dám cùng Nhu phi nói như thế.

"Đây..." Nàng lúng túng nhìn về phía Nhu phi, túm lấy Nhị công chúa
nói: "Ta bồi nương nương trước, một lát lại cùng muội muội nói chuyện
cũng không muộn." Nhu phi xem như là trưởng bối, nàng trực tiếp cùng Nhị công chúa đi, thật thất lễ.

Nhu phi cười cười, ôn hòa nói: "Đi thôi, các ngươi hai cô nương nói chuyện thân mật đi, không cần để ý tới ta."

Nữ nhi từ nhỏ không có tỷ muội, hai năm nay tính tình sở trường có tâm sự gì cũng không muốn nói với nàng, khó được nàng ấy thích Tứ tẩu, bản
thân mình cần gì phải quét đi hung phấn.

Phó Dung cùng Nhị công chúa đi vào phòng của nàng ấy.

Ngồi vào chỗ, Phó Dung nắm tay Nhị công chúa cẩn thận đoan trang, "Thật sự không có bị thương?"

"Chính là hít phải chút khói, theo đơn thuốc thái y, hảo hảo dưỡng hai ngày là được." Nhị công chúa tự mình rót cho Phó Dung một chén trà,
thân mật ngồi xuống bên cạnh Phó Dung, ngẩng đầu nhìn nàng, "Tứ tẩu
dường như ngày càng đẹp."

Thời điểm này còn có tâm tư cân nhắc có đẹp hay không, nếu là hoàng
tử, chắc là bị người ta nói thành đồ háo sắc. Phó Dung điểm điểm lúm
đồng tiền khóe miệng Nhị công chúa, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cho là khen ta hai câu thì có thể lừa gạt cho qua? Nói, tối hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Gia Hòa đế hỏi thăm nguyên do bị cháy, Nhị công chúa nói nàng buổi tối vụng trộm đi Vọng Nguyệt các ngắm trăng, không cẩn thận làm đổ đèn
lồng. Gia Hòa đế không sinh nghi, Phó Dung lại nhớ Nhị công chúa tối hôm qua nói muốn làm hoa đăng cho Trăn ca nhi, chẳng lẽ tiểu cô nương là
bởi vì làm hoa đăng mới gây ra chuyện? Ngẫm lại quả thật có đạo lý, đời
trước Nhị công chúa không có đứa cháu Trăn ca nhi này, lại có hái tử
chết sớm của Lý Hoa Dung kia, nhìn Nhị công chúa thích các cháu đến như
vậy, đời trước hẳn là cũng làm hoa đăng.

Nhị công chúa vừa định lặp lại như đã trả lời phụ hoàng, thì thấy ý tứ ánh mắt Phó Dung "Ngươi không nói thật ta sẽ không để ý tới ngươi nữa", nàng hơi mím môi, quay đầu phái các cung nữ hầu hạ phía sau đi ra
ngoài, lúc này mới cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Ta muốn làm xong đèn
lồng cho Trăn ca nhi rồi mới ngủ, ma ma không cho phép. Ta liền nhân lúc người bên cạnh đã ngủ, đi Vọng Nguyệt các làm đèn lồng... Tứ tẩu ngươi đừng gấp, việc này ta cũng không nói cho ai, phụ hoàng mẫu phi đều
không biết, chỉ nói với ngươi."

Quả nhiên như thế.

Nhìn tiểu cô nương trước mặt cúi đầu nhận lỗi, Phó Dung ngoài ý muốn
lại thấy thương yêu. Nhị công chúa mới 11 tuổi a, có thiên tính trẻ con, buổi tối vụng trộm làm hoa đăng cho cháu, nhưng cũng là đại cô nương
hiểu chuyện, biết ứng đối như thế nào mới có thể không liên luỵ đến
người khác. Cô nương hồn nhiên lại trí tuệ như vậy, đáng tiếc chỉ có thể nhốt ở trong hoàng cung, khó trách nàng luôn ngóng trông mình ôm Trăn
ca nhi tiến cung.

"Buổi tối không được vụng trộm chạy ra ngoài nữa, biết không?" Phó Dung đỡ lấy bả vai tiểu cô nương, nghiêm túc dặn dò.

Nhị công chúa ngoan ngoãn gật đầu.

Nhắc nhở xong rồi, Phó Dung lại cười, cảm kích nói: "Muội muội đối với ta tốt, Tứ tẩu trong lòng đều biết, muội muội thật muốn xuất cung chơi
vài ngày, chỉ cần phụ hoàng đáp ứng, muội muội phủ đến quý phủ chúng ta ở mấy ngày đi, giúp ta chăm sóc Trăn ca nhi."

Nhị công chúa hưng phấn gật đầu, theo Phó Dung dời bước đi Chiêu Ninh
cung. Trên đường, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tứ tẩu đã thăm Phó nhị ca sao? Tối hôm qua trời tối ta không nhìn rõ, hắn ôm ta từ lầu hai nhảy xuống, trên người nhất định bị thương đi?" Lúc ấy nàng chỉ lo nghĩ tâm tư riêng của mình, đã quên hỏi thăm thương thế hắn, Phó Thần có thể hiểu lầm nàng không có lương tâm hay không a?

Phó Dung mới biết được ca ca là từ trên cao nhảy xuống, trong lòng
không khỏi xiết chặt, trên mặt lại nói: "Muội muội đừng lo lắng, ca ca

chỉ bị thương nhẹ, hồi nhỏ hắn từ trên cây nhảy xuống đều không có việc
gì."

Nhị công chúa khiếp sợ mở to mắt: "Phó nhị ca lên trên cây làm gì vậy?" Hắn còn có thể leo cây?

Nhắc tới chuyện thơ ấu lý thú, Phó Dung kìm lòng không được cười, nắm Nhị công chúa tay cùng nàng kể chuyện.

Xuất cung rồi, Phó Dung ôm Trăn ca nhi trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ.

Lúc này ý chỉ phong cho Phó Thần làm chính tứ phẩm Kim Ngô Vệ chỉ huy Thiêm Sự đã ban xuống.

Phó Thần gian nan nhận lấy thánh chỉ, lập tức trở về phòng nằm sấp trên giường dưỡng thương.

Phó Dung vừa nhìn thấy hắn nằm ở đó, nước mắt liền rớt xuống: "Ca ca bị thương rất nặng?"

Kiều thị ở bên cạnh thở dài: "Còn tốt, nhưng sườn hông bị cành hoa đâm vào, phải nằm dưỡng mười ngày nửa tháng." Thăng quan thăng quan, công lao đâu phải là dễ kiếm như vậy, lần này là nhi tử mạng lớn, thân thủ
nếu kém một chút, nói không chừng đã...

Nàng còn chưa bồng cháu đâu!

"Đợi ngươi lành vết thương, ta liền chọn người cho ngươi. Lần này
ngươi phải nghe ta, sớm sinh cháu trai cho ta. Có cháu trai rồi, sau này ngươi muốn nhảy váo trong hố lửa ta cũng mặc kệ." Nhi tử vì công lao
liều mạng như vậy, Kiều thị tự hào lại đau lòng, nói chuyện không khỏi
mang theo vài phần oán giận. Nhiều thị vệ như vậy, vì sao hắn không cần
mệnh mà xông vào trong, có bao giờ nghĩ tới ngộ nhỡ hắn có chuyện gì,
nàng phải sống tiếp như thế nào?

Phó Dung hiểu cảm nhận của mẫu thân, nàng cũng nghĩ như thế, thà rằng
ca ca yên lành, cũng không hi vọng hắn vì công lao liều mạng, chỉ là lần này người ca ca cứu là Nhị công chúa, Phó Dung cũng không cần đi so đo
những chuyện kia. Đổi thành những người khác, Phó Dung khẳng định cũng
sẽ oán giận ca ca một trận.

Thấy ca ca nằm sấp trên giường giả chết, Phó Dung đi tới trước giường
ngồi xuống, cười với Trăn ca trong ngực mới nói: "Trăn ca nhi nhìn xem,
Nhị cữu cữu bị thương, ngươi xoa xoa cho Nhị cữu cữu, hắn liền hết
đau."

Phó Thần trên người có mặc đồ, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn ngang
hông quấn một vòng lụa trắng, Phó Dung nói hết lời, cố ý đem tay mình
đặt tới, chỉ đụng vào xiêm y, cũng không dùng lực ấn xuống dưới, phối
hợp với thanh âm Trăn ca nhi tò mò y y nha nha, thật sự như là Trăn ca
nhi đang sờ cữu cữu.

Phó Thần nhất thời không dám giả bộ ngủ, trước chống người chuyển vào
bên trong, né tránh tay kia rồi mới giả bộ vừa tỉnh ngủ lại quay đầu
sang, còn đang nhập nhèm mà nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Phó Dung, nhìn một lát: "Nùng Nùng tới a? Ngoại sanh cười với cữu cữu một cái."

Trăn ca nhi nhìn hắn, cười muốn lên trên giường, cũng muốn sờ sờ chỗ mẫu thân vừa mới chạm vào.

Phó Thần ánh mắt híp híp, ngoại sanh này thật khiến người yêu thích.

Phó Dung cũng không dám thật sự thả nhi tử lên, để hắn ở trên đùi mù
mình nhảy nhót, nhìn Phó Thần nói: "Nghe nói ca ca nhảy xuống từ lầu
hai? Ca ca thật lợi hại a, có phải sợ cành hoa làm mặt mũi nở hoa nên
mới chạm đất từ sau lưng hay không a? Dù sao ngươi cũng không muốn cưới
tức phụ, nở hoa thì nở hoa thôi."

Phó Thần trên người đang đau đâu, hiện tại thật không muốn nghe nương
và các nàng nương bức hôn,hắn bực bội kéo gối lên che đầu.

Hắn không để ý người, Phó Dung lập tức đem nhi tử đặt lên trên giường, "Trăn ca nhi đi xoa xoa eo cho Nhị cữu cữu ngươi!"

Trăn ca nhi còn chưa biết bò, chỉ lăn ở trên giường, nghe vậy cười khanh khách, thật muốn hướng Phó Thần bên kia nhào vào.

Phó Thần bỗng nhiên ném gối đầu, hung hăng hướng Trăn ca nhi trừng mắt: "Ngươi dám chạm vào ta một chút thử xem!"

Lúc Quan ca nhi còn nhỏ, Phó Thần thường thường giả vở tức giận hét đệ đệ, Quan ca nhi ban đầu sẽ bị hắn dọa khóc, sau này cũng thành thói
quen. Nhưng Trăn ca nhi không giống vậy a, tiểu tử lớn đến thế này còn
chưa phải nghe một câu nói nặng, lúc này nhìn Nhị cữu cữu hung dữ, lăn
đến một nửa Trăn ca nhi thoáng cái bật khóc, khóc còn không tính, cánh
tay nhỏ dùng sức hướng bả vai cữu cữu đạp tới.

Phó Dung bật cười, vội vàng đem nhi tử bế lên dỗ.

"Nương, Nhị cữu cữu hung dữ, đệ đệ khóc." Viện Viện tựa vào trên đùi Phó Uyển, sợ hãi nhìn Phó Thần.

Phó Thần nghe được tiểu nữ oa hơi giận, thanh âm có chút ủy khuất, lúc này mới nhớ tới ngoại sanh nữ đã hiểu chuyện còn đang ở bên cạnh đâu,
nhất thời hối hận không thôi. Hắn thích đùa đệ đệ, đùa ngoại sanh, chưa
từng nghĩ tới dọa tiểu cô nương, lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ vô
cùng, hướng cháu gái vẫy tay: "Cữu cữu cùng đệ đệ đùa chơi thôi, Viện
Viện lại đây, thổi cho cữu cữu một chút."

Viện Viện hoài nghi nhìn hắn.


Kiều thị nhỏ giọng trách cứ nhi tử: " đáng đời!"

Phó Uyển nhìn hắn nằm ở đó thật sự đáng thương, đem nữ nhi ôm lên trên giường, ôn nhu dỗ nói: "Viện Viện thổi một chút cho cữu cữu, thuận tiện dạy đệ đệ."

Viện Viện nghiêng đầu nhìn Trăn ca nhi.

Trăn ca nhi từ lúc Phó Uyển ôm Viện Viện lên trên giường đã ngừng khóc, tựa vào trong ngực mẫu thân, một tay dụi mắt, một mắt phượng ngập
nước tò mò nhìn chằm chằm vào Viện Viện.

Viện Viện thấy đệ đệ bộ dáng như là muốn học, liền nhích gần đến bên hông Phó Thần thổi một ngụm.

Phó Thần khoa trương kêu hết đau.

Viện Viện cười xinh đẹp gọi Trăn ca nhi: "Đệ đệ đến, ta dạy ngươi."

Trăn ca nhi nhìn Phó Thần một cái, chu môi quay đầu.

Mọi người trong phòng đều cười.

Sập tối Từ Tấn từ trong cung trở về, Phó Dung cúi đầu đùa nhi tử:
"Trăn ca nhi nói cho phụ thân, ngày hôm nay ai đem ngươi dọa khóc?"

Trăn ca nhi chỉ vào trên bàn cung, nha nha nói chuyện.

Từ Tấn vào nhà liền nhìn thấy cung, kéo thử xem, khen: "Là cung tốt, Chính Đường?"

Phó Dung cười đến môi mắt cong cong, đem chuyện lý thú ở nhà mẹ đẻ kể
cho hắn nghe: "Ca ca vì dỗ con chúng ta, bảo hắn vào trong phòng tự chọn đồ, ta ôm Trăn ca nhi đi, Trăn ca nhi liền chọn cái này, ca ca đau lòng vô cùng, nói đó là hắn thật vất vả mới thắng được về từ trong tay người ta."

Từ Tấn vui sướng khi người gặp họa, "Ai bảo hắn đắc tội Trăn ca nhi?"
Nghiêm túc nhìn cái cung này, cười đến càng thêm đắc ý, "Con ta ánh
mắt không tồi."

Phó Dung nguýt hắn một cái.

Từ Tấn ngồi vào trên giường, ôm nhi tử hỏi nàng: "Tối hôm qua vội vã
tiến cung, nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không có gì không thoải mái
chứ?"

Phó Dung sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, sờ sờ lồng ngực nói: "Đại khái
là lòng có linh tê đi, chàng xem buổi sáng mí mắt ta cứ nhảy mãi, luôn
cho rằng chính mình ắt xảy ra chuyện, không ngờ ứng nghiệm ở trên người
ca ca và Nhị công chúa, may mà có kinh không hiểm."

Nhân lúc lần này ngoài ý muốn cho Từ Tấn lưu ấn tượng nàng dự cảm nguy hiểm thực chuẩn, sau này Từ Tấn càng dễ dàng tin tưởng chuyện nàng nhắc nhở.

Từ Tấn cũng nhớ ra rồi, đời trước Phó Thần bởi vậy lập công tấn chức,
người Phó gia khẳng định biết hắn lập công thế nào. Tối hôm qua Phó Dung đột nhiên nhớ ra nên có thể giải thích. Chỉ là, nàng khi nào mới nguyện ý nói với hắn sự thật?

Từ Tấn hiểu Phó Dung khổ tâm, tựa như hắn cũng không dám nói cho Phó
Dung là hắn trùng sinh, không muốn cho nàng biết lúc trước mình tính kế.

Nhưng ai cũng không nói, có đôi khi sẽ cảm thấy giữa hai người vẫn thiếu một chút gì đó.

Dùng xong cơm tối, hai vợ chồng rửa mặt lên giường.

Tối hôm qua sau khi trở về hai người bận rộn điên loan đảo phượng
không rảnh làm chuyện khác. Kỳ thật Phó Dung có lời muốn nói cùng Từ
Tấn, tựa vào trong ngực hắn nhẹ giọng hỏi: "Vương gia nghe nói tới Lệ
quý nhân sao?"

Từ Tấn nhàn nhạt "Ân" một tiếng, "Nàng gặp rồi?"

Phó Dung gật gật đầu: "Lớn lên thực là đẹp, chính là nhìn xuất thân
hẳn không phải là cao, khí độ còn không bằng Mai Hương Lan Hương đâu,
phụ hoàng sao có thể thích nàng a?" Nàng không thuận tiện nói xấu thân
thích của Từ Tấn. Đối với nữ nhân cướp sủng ái của mẹ chồng, Phó Dung
tin tưởng Từ Tấn sẽ không vì thế trách cứ nàng.

Nữ nhân kia đẹp sao?

Đời này Từ Tấn còn chưa thấy qua Quản Anh, đời trước Quản Anh thành Lệ phi rồi Lệ quý phi, hắn ngược lại gặp mấy lần, như một mĩ nhân biến
thành cái giá chất xiêm y hoa quý lên. Phó Dung so sánh với nàng ấy, quả thực một người trên trời một người dưới đất. Phụ hoàng cũng không phải
thật lòng thích Quản Anh, ông ấy chỉ là thông qua sủng ái Quản Anh để bù đắp thua thiệt cho một nữ nhân khác mà thôi.

Không có giang sơn thì yêu giang sơn không yêu mỹ nhân, được giang sơn rồi, muốn cùng có được mĩ nhân.

Phụ hoàng đủ may mắn, ông tìm được một cô nương rất giống mỹ nhân trước kia.

Nhưng phụ hoàng cũng đủ hồ đồ, rõ ràng không phải cùng một người, hắn
đối tốt với Quản Anh, người nọ trên trời có linh nhìn thấy, sẽ chỉ càng
thêm thất vọng đau khổ.

Còn hắn tốt số, có thể làm lại một đời, bù đắp quá khứ tiếc nuối.

"Thánh tâm khó dò, Nùng Nùng không cần suy nghĩ nhiều." Xoay người
ngăn chặn Phó Dung, Từ Tấn đẩy tóc dài bên tai nàng ra, vừa si ngốc vừa
lẩm bẩm nói: "Nùng Nùng đẹp nhất, có Nùng Nùng ở đây, nữ nhân khác đều
chỉ làm nền."

Phó Dung thấy Quản Anh rồi cũng không còn tâm tư cùng nàng ấy so đẹp,
bây giờ nghe nam nhân nói như vậy, nàng vẫn là nhịn không được vui mừng, ôm lấy cổ Từ Tấn nói: "Trong mắt người tình hóa Tây Thi, vương gia
thích ta, đương nhiên cảm thấy ta đẹp nhất, ngày nào vương gia nhìn
trúng người khác, ta người này cũ lập tức sẽ biến thành bà cô luống
tuổi."

Từ Tấn cười nhẹ, chóp mũi đụng nàng, "Bản vương không thích bà cô
luống tuổi, vì không để cho đại mĩ nhân Nùng Nùng biến thành bà cô luống tuổi, bản vương trọn đời này cũng sẽ không nhìn trúng người khác."

Đại mĩ nhân Nùng Nùng...

Hắn đã từng gọi nàng kiều cô nương, gọi nàng hồ ly tinh, đây là lần đầu tiên gọi như vây, thẳng thắn làm người ta đẹp mặt.

Phó Dung đỏ mặt, nhắm mắt lại.

Từ Tấn môi rơi vào trên lông mi nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi dọc theo sống mũi xinh xắn hướng xuống, đi tới môi son kiều non.

Nàng khẽ mở ra, nghênh đón hắn.

Hắn nâng mặt nàng, ôn nhu trằn trọc.

Ban đêm yên tĩnh, màn che lại nhẹ lay động, ánh trăng tràn vào phòng, chiếu rõ trên màn lụa nhân ảnh quấn quýt si mê.