Coca Thêm Đường

Chương 25: Muỗng đường thứ hai lăm

Kì thi cuối kì trôi qua được hai tuần, ngay sau đó liền đến ngày mà học sinh vô cùng mong chờ - Đại hội thể thao, bởi vì đối với họ, đây chính ngày mà họ có thể "danh chính ngôn thuận" lười biếng.

"Mau lại đây báo danh, mau lại đây báo danh, mọi người đến xem các hạng mục thi đấu rồi điền vào nhé." Tô Mạt đứng trên bục giảng, đung đưa mái tóc, đem danh sách thi đấu đặt trên bàn giáo viên.

Các nam sinh trong lớp nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô liền chạy tới, toàn thân tê dại, chỉ trong chốc lát, tất cả nam sinh trong lớp đều vây quanh cô, ngoại trừ Doãn Hàng.

Lâm Khả chống cằm viết bài, nhìn Doãn Hàng đọc sách bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Cậu không đi đăng kí à?"

Doãn Hàng liếc mắt nhìn Lâm Khả một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Không có hứng thú.". Sau đó cậu khép sách lại, thong thả đi ra khỏi phòng học.

Nhìn bóng dáng Doãn Hàng, Lâm Khả chu chu miệng: "Thật là một nam sinh nhạt nhẽo."

Huỵch ——

Ngay thời điểm Lâm Khả đang thất thần, Thẩm Nhất đem tờ giấy đăng kí đến vẫy vẫy trước mặt cô: "Khả Khả, cậu có đăng kí không?"

Lâm Khả hoàn hồn, hướng Thẩm Nhất cười cười: "Nhất Nhất, cậu không biết thần kinh vận động của tớ vốn rất kém sao?"

"Ừ nhỉ." Thẩm Nhất dường như nhớ tới chuyện gì đó, cười lớn tiếng: "Ha ha ha ha."

Lâm Khả nhìn Thẩm Nhất cười lớn, có chút ngây ngốc: "Nhất Nhất, cậu cười cái gì vậy?"

Thẩm Nhất ghé sát vào tai Lâm Khả: "Tớ nhớ hồi học sơ trung, cậu dường như không biết sợ trời sợ đất, đăng kí tham gia nhảy xa, ha ha ha ha ha."

Thẩm Nhất nhắc tới, Lâm Khả cũng nhớ tới đại hội thể thao hồi sơ trung, gương mặt không khỏi đỏ lên.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

——

Sơ trung năm ấy.

Đứa con gái vốn không cao lắm là Lâm Khả cô đang mặc đồng phục thể thao, đứng trong hàng cùng với các bạn học đồng trang lứa, khẩn trương vặn tay khởi động.

"Khả Khả, cố lên!" Thẩm Nhất vẫy vẫy tay, hướng về phía Lâm Khả hô to cố lên.

Lâm Khả toe toét miệng, nhìn Thẩm Nhất xấu hổ cười cười, sau đó nhanh chóng trở về vị trí bắt đầu thủ thế.

"Mỗi người vào vị trị của mình." Khẩu lệnh của trọng tài vang lên, các bạn học xung quanh đều đứng trước vạch xuất phát, sắc mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc, chỉ cần còi được thổi thì sẽ lập tức nhảy.

Lâm Khả hít một hơi thật sâu, nhìn về hướng đội cổ động lớp mình.

Thẩm Nhất đứng đầu vẫy vẫy quả bông trong tay, kích động gọi tên cô cổ vũ, bạn học xung quanh theo sau đó cầm những quả bông đủ màu sắc trong tay mà vẫy vẫy, đông quá...

Để cho Lâm Khả thêm vững tâm, đứng ở phía sau Thẩm Nhất, chính là vẻ mặt không kiên nhẫn của Doãn Hàng.

Cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không vẫy bông, không hô cố lên, chỉ cau mày nhìn cô chằm chằm.

Không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn đến chỗ Doãn Hàng, Lâm Khả bỗng cảm thấy luống cuống, cô vội vàng cúi đầu, vỗ vỗ ngực mình: "Lâm Khả, không việc gì phải khẩn trương, chỉ là nhảy xa thôi, cũng không có gì là ghê gớm!"

"Lớp 1, XXX, vào vị trí." Trọng tài hô lên, Lâm Khả liền thấy bóng dáng một nữ sinh cao gầy đi tới, rất tự nhiên tới vị trí xuất phát, khẩu lệnh vang lên, cô ấy chạy chậm —— lao tới —— nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống cát, nghe tiếng vỗ tay xung quanh, thành tích hẳn là không tồi.

Lâm Khả xem đến trợn mắt há hốc mồm.

"Lớp 2, XXX, vào vị trí." Lúc này một nữ sinh thân hình hơi mập mạp, cười hì hì đi đến vạch xuất phát, khẩu lệnh vang lên, cô ấy đong đưa thân thể mập mạp, chạy chậm —— lao tới —— nhảy lên, tuy rằng thành tích không bằng nữ sinh lớp 1 vừa rồi, nhưng cũng không phải quá tệ.

Lâm Khả càng ngày càng khẩn trương, sắp đến lượt cô rồi.

"Lớp 3, Lâm Khả, vào vị trí."

"A, đến đây." Lâm Khả từ trong đám đông nhấc tay lên trả lời.

"Đến cái gì mà đến, mau vào vị trí xuất phát." Trọng tài nhìn Lâm Khả có chút khẩn trương, liền biết ngay cô lần đầu tiên tham gia, ông ấy chỉ cho cô vị trí xuất phát, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Phụt ha ha ha." Lâm Khả đỏ mặt, các bạn học tham gia dự thi đều cười vang, cô đi đến vị trí xuất phát.

"Khả Khả cố lên!"

"Lâm Khả cố lên!"

"Cố lên!"

Nơi vị trí các bạn cùng lớp xa xa đang cổ vũ, trong lòng Lâm Khả nhiệt huyết dâng trào, cô đứng ở vạch xuất phát, híp mắt, hướng các bạn vẫy tay.

Doãn Hàng nhàn nhạt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng.

"Chuẩn bị!"

Lâm Khả nửa ngồi xổm.

"Bắt đầu!"

Khẩu lệnh vừa dứt, Lâm Khả nắm chặt tay chạy chậm đến, sau đó lao tới, cuối cùng dùng hết sức lực bắt đầu nhảy.

Huỵch ——

Rầm ——

Hả?

Bạn học bốn phía đột nhiên trầm mặc.

Chỉ thấy Lâm Khả sau khi nhảy vào hố, thân thể không ổn định, quay một vòng, đầu cắm xuống hố cát, giày bắn ra một góc, bị cát vùi một nửa đầu.

Trọng tài cùng các bạn học trợn mắt há hốc mồm ——

Một lát sau.

"Phụt ha ha ha ha ha." Bạn học xung quanh cười vang như sấm rền.

"Bạn học, em không sao chứ?" Trọng tài vội vàng đi đến, đỡ Lâm Khả dậy, nhìn đầu cô đầy cát, quan tâm hỏi: "Bạn học, không sao chứ?"

Bãi cát môn nhảy xa đều phải trải qua một quá trình xử lí vô cùng đặc biệt, hạt cát vô cùng mềm mịn, ngã vào căn bản là không đau.

Chỉ là...

Mất mặt quá.

"Bạn học, giày của em." Một vị học trưởng vóc dáng cao cao đem giày đưa cho cô: "Không sao chứ?"

Lâm Khả đỏ mặt, xấu hổ nhận lại giày: "Không...không sao ạ...cảm ơn." Giọng nói càng ngày càng nhỏ...

Xác nhận Lâm Khả không bị làm sao, cuộc thi lại tiếp tục diễn ra ——

Lâm Khả đi lại giày, vừa mới quay lại, liền thấy Thẩm Nhất cùng Doãn Hàng đi tới sau lưng cô.

Thẩm Nhất cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao màu xám của Lâm Khả, hỏi: "Khả Khả, cậu không sao chứ?"

Lâm Khả đỏ mặt, gãi gãi đầu: "Tớ không sao, chỉ là, xấu hổ quá..."

Thẩm Nhất lại gần, nhẹ nhàng phủi đi những hạt cát còn dính trên tóc Lâm Khả: "Không sao, cậu như thế nào tớ đều biết cả."

Lâm Khả:...

Lâm Khả chần chừ nhìn Doãn Hàng: "Anh..." Giọng nói cô vô cùng nhỏ nhẹ.

Doãn Hàng bình tĩnh nhìn cô, trầm mặc một lúc mới nói: "Ngốc."

Lâm Khả:...

——

Trở lại thực tại, Lâm Khả nhịn không được dùng tay che kín mặt: "Giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ muốn chết."

Thẩm Nhất cười nói: "Cũng phải, mới một ngày sau, chuyện cậu đi thi ngã như thế nào liền bị truyền đi, thành tích nhảy thấp không nói, lại còn ngã xuống hố nữa."

"Này, Nhất Nhất!" Giọng Lâm Khả mềm mại đầy oán trách: "Rõ ràng lúc đấy cậu rất lo lắng mà."

Thẩm Nhất chọc chọc vào đầu Lâm Khả: "Mọi người không phải cũng cười cậu sao?"

Lâm Khả:...

"A! Lâm Khả." Một giọng nói quen thuộc vang lên xen vào cuộc nói chuyện của Lâm Khả và Thẩm Nhất.

Hai người quay đầu lại, liền thấy Tô Mạt cầm đơn đăng kí dự thi đi tới, tựa vào bàn học nhìn hai người, đôi mắt dán lông mi giả cẩn thận chớp chớp, vênh mặt lên vô cùng đắc ý.

Thẩm Nhất tức giận nói: "Cậu gọi Khả Khả có chuyện gì?"

Tô Mạt cong cong khóe miệng, hơi hất tóc: "Lâm Khả, hiện tại mọi người trong lớp đều đăng kí tham gia thi, cậu không đăng kí à?"

"A..." Bị giật mình bởi tiếng cười lớn của Tô Mạt, Lâm Khả có chút nhút nhát, nói: "Những hạng mục này tớ đều không biết."

Tô Mạt cười lạnh: "Lâm Khả, thành tích cậu kém như vậy, tuy nhiên tốt xấu gì cũng là điểm cộng của lớp, các bạn nữ trong lớp đều đã đăng kí rồi, có một vài bạn còn đăng kí tới bốn môn, cậu không thấy xấu hổ sao?"

Lâm Khả bị Tô Mạt nói cho đỏ mặt, cô định mở miệng, liền bị Thẩm Nhất đoạt lấy lời nói: "Này, Tô Mạt, cậu đừng có thấy Khả Khả hiền lành mà bắt nạt."

Khóe miệng Tô Mạt cong lên, nhìn chằm chằm Thẩm Nhất: "Thẩm Nhất, tớ biết các cậu là bạn thân, tớ nói những lời này, tuy có hơi quá, nhưng cũng là học sinh trong lớp, không phải nên vì vinh dự của lớp mà hy sinh sao?"

"Cậu."

"A, Nhất Nhất, đừng cãi nhau nữa." Lâm Khả nắm chặt tay Thẩm Nhất, hai mắt long lanh nhìn cô chớp chớp.

"Khả Khả, cậu."

Lâm Khả nhéo nhéo tay Thẩm Nhất: "Nhất Nhất, Tô Mạt nói đúng, tớ nên vì vinh dự của lớp mà hy sinh."

"Hừ." Thẩm Nhất trừng mắt liếc nhìn Tô Mạt một cái, không nói không rằng.

Lâm Khả cong cong mặt mày: "Tô Mạt, cậu giúp tớ điền một cái đi, ngoại trừ chạy đường dài, tất cả đều có thể."

"Được, tớ giúp cậu đăng kí nhảy xa, dù gì cậu cũng có kinh nghiệm." Ánh mắt Tô Mạt tràn đầy sự cười nhạo.

"Cảm ơn."

"Hừ."

Lâm Khả ngoan ngoãn nói cảm ơn, lại không để ý thấy trong mắt Tô Mạt lóe lên một ý cười nguy hiểm.

Nhìn bóng dáng Tô Mạt đi xa, Thẩm Nhất nhíu mày: "Hừ, thật là ghê tởm, không ngờ cô ta cũng dám mơ tưởng đến Doãn Hàng, nếu cô ta biết cậu không phải em gái Doãn Hàng..."

"A..."

Lâm Khả hoảng loạn che miệng Thẩm Nhất lại, cô nháy mắt, không ngừng lắc đầu, gò má vì sự khẩn trương mà hơi đỏ lên: "Không được..."

Thẩm Nhất không ngừng gật đầu, dùng ánh mắt ý nói Lâm Khả rằng cô biết rồi.

Lâm Khả mí môi, xác định không ai nghe được mới buông tay ra, cô ghé sát vào tai Thẩm Nhất, nhỏ giọng nói: "Nhất Nhất, đừng làm lộ."

Thẩm Nhất nhịn không được mà trợn trừng mắt, sau đó nhéo nhéo gò má mềm mại của Lâm Khả: "Tớ biết rồi."

Thẩm Nhất vẫn thường nghĩ, không biết Doãn Hàng có gì tốt, mà Khả Khả lại xem cậu ta như bảo bối cục cưng vậy.

——

Trong nhà ăn.

Lâm Khả ngồi đối diện Doãn Hàng.

Lâm Khả húp một thìa canh trứng, hai má lúm trên mặt thoắt ẩn thoắt hiện: "Anh, hôm nay Tô Mạt bảo tớ đăng kí một hạng mục thi đấu."

Tay cầm đũa của Doãn Hàng hơi dừng lại, cậu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: "Cái gì?"

Lâm Khả chu miệng, ngoan ngoãn trả lời: "Là nhảy xa."

Doãn Hàng trầm mặc, vùi đầu ăn hai thìa cơm, lại ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Cậu có chạy được đâu?"

Lâm Khả ăn một miếng thức ăn lớn, có chút nghẹn, âm thanh nói chuyện có hơi khó nghe: "Tớ không có..."

Doãn Hàng:...

"Ăn xong rồi hẵng nói."

Lâm Khả đỏ mặt, ngoan ngoãn nhai hết thức ăn, sau đó mới trả lời: "Cậu yên tâm, tớ không nói với Tô Mạt chuyện đó."

Doãn Hàng nghe xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lâm Khả chống cằm nhìn Doãn Hàng, chậm rãi nói: "Cậu với ba mẹ đều dặn dò tớ, không cho phép tớ tham gia chạy cự li dài, tớ đều nhớ trong lòng."

Doãn Hàng cúi đầu, nghe Lâm Khả nói vậy, không tự chủ được mà khẽ cười, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

Cho đến khi cậu ăn xong, mới ngẩng đầu lên, suy tư nhìn gò má trắng nõn của Lâm Khả, mới mở miệng nói: "Nhảy xa?"

A?

Lâm Khả trầm mặc, không hiểu Doãn Hàng muốn nói gì: "Gì cơ?"

"Cậu...đăng kí nhảy xa?" Doãn Hàng nói.

Lâm Khả mím môi, lộ ra hai má lúm nhợt nhạt: "Ừ, nhảy xa."

"À..." Doãn Hàng nhịn không được cười một tiếng, lại cúi đầu xuống uống canh.

A?

Doãn Hàng có ý gì?

Lâm Khả y như con chuột hamster, hai mắt long lanh, ngây ngốc nhìn Doãn Hàng chằm chằm, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra, sau đó hai gò má trắng nõn phiếm hồng: "Này! Doãn Hàng! Cậu thật đáng ghét!"

Doãn Hàng uống canh xong, ngẩng đầu nhìn Lâm Khả bình tĩnh nói: "Gọi anh."

Lâm Khả huơ huơ tay, làm nũng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, làm bộ không để ý tới cậu.

Doãn Hàng không mảy may để ý, dùng giấy khô lau miệng, sau đó không nói một lời, đứng dậy rời đi.

A?

Lâm Khả nhìn theo bóng dáng Doãn Hàng, thở phì phì dậm chân một cái, sau đó hốt hoảng đuổi theo: "Anh, từ từ đã!"

Doãn Hàng cúi đầu cười nhạt, đợi khi Lâm Khả đuổi kịp, lại trở về như không có chuyện gì xảy ra.