Ngày nghỉ Quốc Khánh cuối cùng, ánh trăng vô cùng sáng ngời.
Mặc áo ngủ màu hồng nhạt nằm trên giường mình, Lâm Khả cảm thấy khó có thể ngủ được.
Cô ôm lấy con gấu bông lớn bên cạnh, lẩm bẩm: "Tại sao ba mẹ trở về nhà, tớ lại cảm thấy không vui vẻ lắm, cậu nói xem có phải tớ rất đáng ghét không?"
Nhìn thấy ba mẹ mình gần bảy ngày không gặp sang đón, Lâm Khả thấy có chút mất mát, cô ngoan ngoãn cúi đầu chào ba mẹ Doãn, lưu luyến không rời nhìn Doãn Hàng, sau đó theo ba mẹ mình trở về nhà.
"Không xong rồi, tớ thật sự là một đứa trẻ xấu mà." Lâm Khả ôm con gấu ngồi dậy, vẻ mặt buồn rầu, tại sao trong đầu đều là hình ảnh Doãn Hàng...
Lâm Khả nhìn điện thoại bên cạnh gối, do dự một chút, vẫn là không nhịn được gửi tin nhắn cho Doãn Hàng.
Lâm Khả: [Nếu được nghỉ thêm mấy ngày nữa thì thật tốt.]
Lâm Khả nhìn chằm chằm điện thoại không chớp, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Doãn Hàng.
Ting ting ——
Cô vui hẳn lên, lần này cậu ấy trả lời tin nhắn rất nhanh!
Doãn Hàng: [Nếu có gan lớn, ngày nào cũng sẽ nghỉ học.]
Lâm Khả nhìn điện thoại, đây thực sự là Doãn Hàng nhắn ư?
Tính tình lạnh lùng như vậy, còn biết nói đùa?
Lâm Khả tưởng tượng gương mặt vô cảm của Doãn Hàng lúc nói những lời này, không nhịn được mà bật cười, cô ôm lấy đầu, sau đó trừng trừng hai mắt, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím phát ra tiếng lạch cạch.
Lâm Khả: [Doãn Hàng, cậu đang nói đùa à?]
Ting ting ——
Doãn Hàng: [Đi ngủ.]
Lâm Khả ỉu xìu: [Cậu thật đáng ghét.]
Doãn Hàng: [Quên không nhắc cậu, cuối tuần này thi.]
A?
Lâm Khả nhìn tin nhắn trên màn hình, mắt chớp chớp, có chút nghi ngờ.
Thi? Thi cái gì?
Lâm Khả: [Thi cái gì?]
Ting ting ——
Doãn Hàng: [Thi cuối kì.]
"A a a a a a, chết rồi, mình quên mất." Lâm Khả tuyệt vọng gục lên người con gấu bông, đáng thương nhìn chằm chằm điện thoại.
Lâm Khả: [Doãn Hàng, tớ quên mất, làm sao bây giờ?]
Ting ting ——
Doãn Hàng: [Kệ cậu.]
Lâm Khả tủi thân nhắn lại.
Lâm Khả: [Doãn Hàng ~~~~~~ anh à ~~~~~~ cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ ~~~~~~ lần này tớ mà thi không tốt nữa thầy Triệu sẽ giết tớ mất.]
Ting ting ——
Doãn Hàng: [Sáng mai chỉ chờ cậu nhiều nhất mười phút thôi.]
Hả hả??
Doãn Hàng đơn phương từ chối nói chuyện với cô ư?
Lâm Khả chưa từ bỏ ý định nhắn tiếp hai cái tin nữa, nhưng đều bị người kia bơ đi không trả lời.
Cô thở dài, ném điện thoại vào một góc, dùng chăn bọc mình lại thành một đống to: "A a a...Lần này chết chắc rồi...Một chữ cũng không biết..."
"Thầy Triệu nhất định sẽ giết mình mất."
"Lâm Khả, mày phải biết quý trọng những ngày còn được sống sót...a a a"
Ting ting ——
Có tin nhắn Wechat?
Chẳng lẽ là Doãn Hàng?
Lâm Khả chui ra khỏi chăn, với lấy cái điện thoại.
Doãn Hàng: [Điện thoại nên để trên bàn học, vốn dĩ đã không thông minh rồi, điện thoại phát ra rất nhiều tia phóng xạ, muốn đầu óc ngu đi à.]
A?
Hừ!
Tên điên này còn muốn mắng cô nữa!
Lâm Khả thở phì phì một cái: [Mặc kệ tớ!]
Một giây ——
Mười giây ——
Ba mươi giây ——
Điện thoại đen một mảng, không có hồi âm gửi đến.
"A..."
Lâm Khả chu chu miệng, đi dép lê vào, ngoan ngoãn đem điện thoại đặt lên bàn học.
"Doãn Hàng nói đúng, vốn dĩ đã không thông minh, nhưng không nghĩ vì thế này mà có thể ngu đi."
Cất điện thoại đi, Lâm Khả lăn lộn một lúc cũng buồn ngủ, cô ngáp một cái, xoa xoa hai mắt, ôm lấy gấu bông, sau đó nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Thôi kệ, chuyện đâu sẽ có đó, tỉnh ngủ lại nói tiếp sau."
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
——
Ngày hôm sau.
Đi theo Doãn Hàng đến trường, Lâm Khả dường như đã quên đi chuyện sắp đến ngày thi.
Hai người vừa mới đến phòng học, Tô Mạt thấy thế liền đi ngang qua, cô ấy ngẩng cao đầu, mạnh mẽ đi qua hất vai Lâm Khả một cái, sau đó còn đắc ý nhìn cô mà nhướng mày.
Lâm Khả nghe Tô Mạt cùng Doãn Hàng cao hứng nói chuyện về kì nghỉ vừa rồi, tức giận nói thầm: "Hừ, cậu ta còn không biết, kì nghỉ vừa rồi mình với cậu ấy ở cùng một nơi."
Cô đặt mạnh cặp xuống, tức giận trừng mắt nhìn Doãn Hàng một cái.
Hừ!
Cậu ấy còn ngồi nghe rất nghiêm túc nữa chứ!
Kì nghỉ của người khác nghe làm gi!
Cảm nhận được ánh mắt oán giận của Lâm Khả, Doãn Hàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Khả.
Bộp bộp ——
Lâm Khả giống như bị bắt quả tang, ngượng ngùng quay đầu, lúng túng sửa soạn lại sách vở, trái tim đập thình thịch.
Khóe miệng Doãn Hàng hơi nhếch lên, không đến hai giây, lại khôi phục lại vẻ lãnh đạm, cậu ngồi yên ở chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt trang điểm lộng lẫy của Tô Mạt: "Kì nghỉ của cậu, tớ không hứng thú."
Đùng ——
Tê liệt ——
Bạn học xung quanh thở hắt một hơi, không khỏi cảm thán, cũng chỉ có Doãn Hàng mới dám nói như vậy với Tô Mạt!
Quả thật là làm các nam sinh khác thù địch, nữ sinh thì vô cùng ngưỡng mộ!!
Tô Mạt tỏ vẻ hơi xấu hổ: "Ha...ha...vậy à, hay là cậu nói về kì nghỉ của cậu đi?"
Doãn Hàng liếc nhìn Lâm Khả đang giả bộ đọc sách chăm chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, nhẹ nói: "Tớ không biết, cậu hỏi Lâm Khả."
Oa ——
Cả lớp lại được một phen ồn ào.
Mặt Tô Mạt biến sắc.
Lâm Khả quay đầu, vẻ mờ mịt, cô nhìn Doãn Hàng, mắt chớp chớp, mơ màng chỉ vào chính mình, nói: "Tại sao lại hỏi tớ?"
Khóe miệng Doãn Hàng cong cong, mở sách ra, gằn từng chữ: "Kì nghỉ vừa rồi mỗi ngày chúng ta đều ở với nhau, cậu thay tớ kể với cô ấy."
Oa ——
Thật không ngờ ——
Cả lớp vô cùng ngạc nhiên, bốn phía bắt đầu ồn ào.
"Oa! Không ngờ các cậu! Ở chung?"
"Khả Khả, không phải hai người là họ hàng?"
"Trời ạ! Tin tức nóng hổi! Lớp mình đang diễn lại bộ Trái tim mùa thu!
Bạn học xung quanh người này đến người khác vây lấy hỏi, Lâm Khả xấu hổ đỏ mặt, cô kinh ngạc nhìn Doãn Hàng, vẫn bình thản như không có gì xảy ra, lại nhìn sang Tô Mạt đang xanh mặt, có chút thấp thỏm.
Két ——
Bởi vì có chút hoảng loạn, cô đẩy ghế ra, bởi vì dùng sức, ghế di trên sàn phát ra tiếng kẽo kẹt, chói tai vô cùng.
Cô đứng lên, đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không, không phải."
"Tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi."
"Quốc Khánh vừa rồi ba mẹ tớ đi du lịch, cho nên...cho nên tớ mới sang ở nhờ mấy ngày..."
Một vài bạn học lại hỏi tiếp: "Gì cơ? Các cậu không phải là họ hàng à?"
"A...chúng tớ là họ hàng...cũng không phải." Lâm Khả hơi bối rối sắp xếp ngôn từ trong đầu, trả lời các bạn, không quên quay sang trừng mắt nhìn Doãn Hàng!
"Tớ là em gái Doãn Hàng, tớ gọi mẹ Doãn Hàng là dì."
"A..."
Giờ các bạn học trong lớp mới hiểu.
"Thì ra các cậu đúng là anh em họ, vì thế mới ở chung một nhà?"
Nhìn các bạn học đã bớt hiểu lầm, sau đó mới giải tán ra, Lâm Khả nhẹ nhàng thở phào: "Ừ, đúng vậy, đúng là như vậy."
Cuối cùng cũng thoát.
Tô Mạt suy tư gì đó nhìn Doãn Hàng cùng Lâm Khả, hừ lạnh một tiếng, sau đó hất tóc quay đi, trở lại chỗ ngồi của mình.
Phù ——
Lâm Khả thở ra, vô lực ngồi trở lại ghế, vỗ nhẹ lên ngực, may quá mọi thứ đều đã trở lại bình thường.
Ha ha ——
Một tiếng cười trầm thấp thu hút Lâm Khả, cô trừng mắt quay qua cái người khởi xướng mọi chuyện bên cạnh, cô hơi ngửa lên, lấy một tờ giấy cùng với bút căm giận viết mấy chữ, sau đó vo lại ném lên bàn Doãn Hàng.
Doãn Hàng giương mắt, nhìn tờ giấy bị vo tròn lại, lông mày hơi động, cậu từ từ mở tờ giấy ra, nhìn một vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, khóe miệng nhếch lên.
Doãn Hàng!!! Tên điên kia!!!
Ha ha ——
Nhìn mấy chữ lớn trên giấy, liền biết cô nhất định là đang tức giận.
Doãn Hàng lấy bút ra, chậm rãi viết trên giấy mấy chữ, sau đó ném lại cho Lâm Khả.
"Tớ giúp cậu rèn luyện khả năng phản ứng, vừa rồi biểu hiện không tệ."
A??
Lâm Khả nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của Doãn Hàng, nhéo má, quay qua Doãn Hàng làm mặt quỷ.
Nhưng trong mắt Doãn Hàng, biểu hiện đó thật giống một con mèo nhỏ đang làm nũng, không hề đáng sợ.
Thực sự vừa rồi không phải muốn trêu chọc cô, chỉ là bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Hàn Văn, cậu sinh ra có chút chán ghét mối quan hệ anh em của hai người.
——
Bởi vì mối quan hệ anh em của hai người, bọn họ chỉ là đơn thuần giúp đỡ lẫn nhau, vẫn chưa khiến mọi người trong lớp quá chú ý, nhưng nhất cử nhất động của hai người họ đều rơi vào trong mắt Tô Mạt, cô ấy khó chịu nhìn Lâm Khả chằm chằm, lòng bàn tay nắm chặt lại.