Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 55: Hạ Kiều Yến, anh dám cười em!

Hạ Kiều Yến cầm một ly sữa bò cùng một đĩa nhỏ đựng táo đỏ chưng lên lầu, thì liền nhìn thấy ai đó đã dùng chăn đem mình che từ đầu đến chân rồi.


Anh buồn cười mà đi đến bên giường, "Em chỉ như vậy đã buồn bực muốn chết rồi. Không biết như thế anh có bị tính là mưu sát không nhỉ?"
"Có đó." Tần Dĩ Duyệt giọng nói không rõ ràng từ trong chăn bông phát ra.


"Không phải chỉ là nhìn băng vệ sinh của em thôi sao? Có nhiều việc đại sự, trong lòng không thể đổi hướng chú ý đến những việc đó sao?"
"Không thể!" Tần Dĩ Duyệt dừng một chút, quát: "Hạ Kiều Yến. Anh rõ ràng dám cười em?!"


Hạ Kiều Yến nhịn khóe miệng sắp thành hình cung, "Không cười thì không cười, em mau ra đây nào."
Chăn bông như trước vẫn không nhúc nhích.
"Không phải anh nói chứ, bác sĩ Tần, tuổi tâm lý của em như vậy, thật sự có thể chữa tốt bệnh hả?"


Tần Dĩ Duyệt mạnh mẽ đem chăn xốc lên. Tức giận mà trừng mắt Hạ Kiều Yến, hận không thể xông đi lên bóp cổ của anh rồi lắc lắc, tốt nhất là lắc đến khi anh mất đi ký ức.


Hạ Kiều Yến nhịn không được thò tay nhéo nhéo  cặp má tròn trịa."Tại sao anh lại càng ngày càng thấy em giống như trẻ con vậy nhỉ?"
Tần Dĩ Duyệt ngồi xếp bằng ngồi trên giường. Ăn táo đỏ chưng trong đĩa nhỏ, không muốn để ý đến anh.
"Nhưng mà, bộ dạng này của em đáng yêu hơn nhiều."


"Đừng nói chuyện với em, em hiện tại không muốn để ý với anh."
"Anh để ý em là được rồi."
"Da mặt anh dày như vậy. Nhân viên của anh có biết rõ không đấy?"
"Đối với vợ anh thì da mặt có chút dày cũng có là cái gì." Hạ Kiều Yến không để ý nói.


Tần Dĩ Duyệt nghe vậy thiếu chút nữa một ngụm cắn đứt ngón tay của mình, cô la một tiếng, vội vàng đem ngón tay lấy ra.
May là không có chảy máu.
Hạ Kiều Yến im lặng mà sờ lên tóc của cô. Nhíu nhíu mày, "Tóc của em còn chưa khô đâu đó, khô rồi mới được ngủ tiếp."


"Đêm nay bị kích thích quá độ rồi, không có  tâm tình."
"Ý là muốn anh giúp em?"
"Anh muốn làm như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ mà phản đối chứ." Tần Dĩ Duyệt cười tủm tỉm nói.
Hạ Kiều Yến quay người đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc.


Tần Dĩ Duyệt thấy anh thật sự đi lấy, lập tức hoảng rồi, vội vàng nói: "Em nói giỡn đấy."
"Em đúng là  rãnh rỗi."
"Em ăn xong sẽ sấy. Em vừa ăn táo đỏ, vừa sấy sấy tóc, hình ảnh đẹp quá, em chịu không được."


Hạ Kiều Yến không có nói cái gì nữa, cầm quần áo mới sau đó đi vào phòng tắm.
Tần Dĩ Duyệt ăn lấy táo đỏ, ánh mắt lại trộm liếc hướng Hạ Kiều Yến.
Trong lòng vang lên lúc Hạ Kiều Yến nói cô càng lúc càng giống trẻ con.


Cô cho tới bây giờ không có cảm thấy trên người có tính trẻ con đâu.
Cô cùng bạn cùng lứa tuổi, nếu so sánh với nhau là tương đối trưởng thành sớm hơn đấy, trái lại mẹ của cô so với cô càng giống trẻ con hơn.


Cô từng một lần hâm mộ tính cách của mẹ và Tiểu An, mang theo cảm giác ngây thơ, dí dỏm không ai có thể phiền chán.
Không nghĩ tới, có một ngày lại có người nói  cô như trẻ con.
Cảm giác này thực sự không phải một lời bình thường có thể nói hết.


Tần Dĩ Duyệt đợi Hạ Kiều Yến đi tắm rửa, chiến hết đĩa táo đỏ chưng và ly sữa bò, sau đó rất nhanh sấy khô tóc, tựa ở đầu giường xem bệnh án, miễn cho Hạ Kiều Yến đi ra, hai người trừng mắt lẫn nhau sẽ vô cùng xấu hổ.
Hạ Kiều Yến tắm xong thì đi ra.


Nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đã đem sữa bò uống hết, táo đỏ cũng đã ăn xong, nên cầm ly cùng đĩa nhỏ, đem xuống dưới lầu.
Tần Dĩ Duyệt lập tức 囧 bối rối.
Cô đã quên mấy chuyện này đó.
Hạ Kiều Yến không có hai phút thì đã đi lên, từ trong tủ quần áo cầm gối cùng chăn ra.


Chuẩn bị xong, liền xốc chăn định trèo lên giường.
Tần Dĩ Duyệt một mực dùng ánh mắt liếc qua động tác của anh, tâm trạng căn bản không có đặt lên trên cuốn sách mà cô đang cầm trên tay.


Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, nói: "Bố em hai ngày này sẽ đi ra, em nhớ phải nói cho mẹ một tiếng, đừng để cho bà ấy lo lắng."
Tần Dĩ Duyệt quay đầu nhìn anh, "Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông ấy sau này sao?"


"Tất cả chứng cớ đều không có thành lập, tự nhiên sẽ không có ảnh hưởng đến ông ấy."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng thở ra, "Thổ hào, cám ơn anh. Em phát hiện gả cho anh thật là tốt."
Hạ Kiều Yến bật cười, "Còn có lợi nhuận nữa đấy, em có muốn thử một chút hay không?"


"Không cần không cần, lại tiếp tục nữa, em sẽ bị sét đánh đấy. Như vậy là được rồi!"
"Ngủ đi. Thứ bảy chúng ta quay trở lại nhà của em chúc mừng bố em về nhà, buổi tối lại quay lại nhà chính, thứ Hai buổi sáng rồi trở về."
"Được."


Hạ Kiều Yến thấy cô đặt sách xuống rồi, thì liền tắt đi ánh đèn lớn của phòng