Dương Nhã Vi trình độ ở trong khoa phụ sản cũng không tính chênh lệch mấy, thái độ công tác cũng tốt, chỉ là nhiều lần không thể xử lý chuyện liên quan đến mấy việc tai họa trong ngành y.
Cô ấy nếu lại tiếp tục như vậy, muốn thăng chức gần như là không thể nào.
Cho dù ở bên trong phòng có chỗ nổi danh, cũng sẽ không đến phiên cô ấy.
Bởi vì cô thiện lương, dễ bắt nạt, đến mức bệnh nhân nằm viện không bao nhiêu ngày cũng có thể nhìn ra. Thử hỏi lãnh đạo và đồng nghiệp đã cùng cô ấy làm việc chung nhiều năm như vậy có thể không nhận thấy sao?
Tần Dĩ Duyệt từng phân tích cho Dương Nhã Vi rồi, nhưng cô không có nghe.
Cô cũng không nói nhiều nữa.
Dù sao, Dương Nhã Vi cũng có suy nghĩ của mình. Cô không thể đem suy nghĩ của mình mà áp đặt lên người Dương Nhã Vi được.
Hai người im lặng ăn xong cơm, sau đó từng người quay lại văn phòng làm việc.
**
Buổi chiều, Tần Dĩ Duyệt trở lại biệt thự.
Thật xa đã nhìn thấy một con có màu lông tuyết trắng. Thân thể to lớn của Samoyed trong sân chạy nhảy tứ lung tung, đem tuyết đọng trong sân thành đống tuyết cao cao.
Tiểu Bảo đem người mình quấn như cái bánh chưng, nằm sấp trên mình Samoyed. Đôi cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Samoyed. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười trẻ con vô cùng vui vẻ.
Nhìn Tần Dĩ Duyệt xe lái vào nhà, một người một chó liền lao đến.
Tần Dĩ Duyệt chậm rãi đem xe dừng ở trong sân, vừa xuống xe đã bị chú chó ɭϊếʍƈ lấy.
Tần Dĩ Duyệt bất đắc dĩ mà sờ lên đầu một người một chó."Bảo bối. Con chó này là sao đây? Con mới mua sao?"
Tiểu Bảo không muốn xa rời mà đem mặt vùi vào dưới lông Samoyed. Không có có dư tay viết chữ.
Quản gia ở một bên cười tủm tỉm nói: "Đây là chú chó mà thiếu gia và tiểu thiếu gia khi ở nước ngoài nuôi dưỡng, gọi là Xa Luân. Tiểu thiếu gia rất thích nó. Trước đây chú chó này bị thương, nên liền ở nước ngoài trị liệu. Hiện tại thương thế tốt lên rồi. Thì được vận chuyển bằng đường hàng không trở về."
"Ah ah, thì ra là thế. Có Xa Luân cùng Tiểu Bảo, tâm tình của thằng bé cũng sẽ tốt một chút."
"Đúng vậy."
Tần Dĩ Duyệt lên lầu thay đổi đồ mặc ở nhà. Lúc đi ra đã nhìn thấy Hạ Kiều Yến ngồi ở cạnh giường của cô, tay rất tùy ý mà đảo qua mấy cuốn sách y học mà cô đặt ở đầu giường.
"Anh trở về rồi sao?"
"Ừ." Hạ Kiều Yến đem sách thả lại vị trí cũ, "Từ hôm nay trở đi anh sẽ dời qua đây ngủ."
"Hả? Anh làm sao nghĩ thông được vậy?" Tần Dĩ Duyệt nói xong rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Bác sĩ Tần, chúng ta là vợ chồng, một mực tách ra ngủ riêng, em cảm thấy thích hợp sao?"
"Em cảm thấy rất tốt mà."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ rất dễ bị đuổi ra khỏi cửa đấy."
Tần Dĩ Duyệt lập tức ai oán mà nhìn Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, anh suy nghĩ một chút đi mà."
Để cho cô cùng Hạ Kiều Yến cùng giường chung gối, cô trước sẽ không chịu được.
Cả ngày nhìn thấy anh, cũng đã là cực hạn của cô rồi.
Nếu cả buổi tối đi ngủ, bên cạnh ngủ cùng cũng là Hạ Kiều Yến, cô sẽ không thể khống chế được trái tim xử nữ già nua của cô rục rịch đâu đó!
Cái này quá thử thách cô rồi.
"Anh tới là để nói cho em biết, không phải để hỏi ý kiến của em. Buổi tối chuẩn bị tốt để "thị tẩm" đấy."
"Không được!"
"Em nói chuyện thật giống như em có quyền cự tuyệt ý, phản đối không có hiệu quả." Hạ Kiều Yến nói xong, chân dài bước ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt bực bội mà xoa xoa mặt, mặt ngã vào trên cái gối.
Ngày hôm nay không có cách nào trôi qua.
Cô vừa mới có thể chấp nhận cuộc sống trở thành mẹ của một đứa trẻ, hiện tại muốn chấp nhận một người đàn ông mỗi ngày đều ngủ ở bên người cô, cô không thể nào tưởng tượng được đó là cái dạng hình ảnh quái dị gì đâu đó.
Lúc ngủ cô có thói quen sải rộng tay rộng chân như cái máy bay vậy.
Sau này lúc ngủ phải hạn chế rồi.
Tần Dĩ Duyệt rầu rĩ mà nghĩ một hồi, thì chẳng muốn tiếp tục suy nghĩ tiếp.
Cô nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô bây giờ còn không có năng lực gây ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Kiều Yến.
...
Buổi tối sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Bảo gối lên lưng Xa Luân học tập, Tần Dĩ Duyệt cũng bất thường, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà ngồi đem chuyện của cô ấp ủ trong lòng, ngồi ở một bên ghế sô pha nhìn một người một chó học tập.
Liên tục nhìn đến mười giờ tối.
Sau khi Tiểu Bảo và Xa Luân trong phòng tắm trình diễn đại chiến người và chó xong, cô mới lén lút mà lên lầu nhìn thử.
Quản gia và Lưu thẩm đã thu dọn xong phòng tắm bị hai đứa nhóc kia làm loạn, Hạ Kiều Yến cũng đem Tiểu Bảo ném vào trong chăn bông, liền nghênh ngang rời đi.
Hạ Kiều Yến đi ra vừa hay nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt lên lầu.
Ánh mắt hai người cách hơn nửa hành lang chạm vào nhau.
Tần Dĩ Duyệt đầu óc trống rỗng.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, thấp giọng nói: "Đến đây."
"Nhưng mà."
"Cô nhóc này, em đang trong thời kỳ phản nghịch sao? Anh nói cái gì, em cũng đều muốn phản đối."
Anh mới trong thời kỳ phản nghịch, cả nhà anh đều trong thời kỳ phản nghịch!!!
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt với Hạ Kiều Yến, bước nhanh lên lầu, tìm quần áo đi tắm xong liền vọt thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa một cách chậm rãi, chờ thời gian trôi qua.
Cô lúc tắm xong rồi, mới dần dần cảm giác phần bụng có chút ẩn ẩn đau.
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ một chút, thời gian của kỳ sinh lý, đúng là ở hai ngày này.
Sinh lý của cô rất chuẩn, cơ bản thời gian đều giống nhau, sẽ không tùy ý mà thay đổi chu kỳ.
Tần Dĩ Duyệt đi đến lật ra cái quần nhỏ vừa thay, phát hiện đúng là có vết máu nhàn nhạt.
Nhưng mà, cô không có đem băng vệ sinh vào.
Tần Dĩ Duyệt muốn phát điên lên, cầm cái quần nhỏ mới, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Thật sự chơi cô hay sao?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm vang lên vài tiếng gõ.
Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng ổn định tâm trạng, "Tâm tình không tốt, xin đừng kích thích."
"Em nếu không đi ra, vậy ngày mai cũng không muốn đi làm luôn chắc?"
"Em ở phòng tắm ngủ."
Hạ Kiều Yến nghe vậy cười khẽ vài tiếng, "Em cảm thấy em làm như vậy, anh sẽ đi đổi phòng khác sao?"
Tần Dĩ Duyệt giọng buồn bực mà nói: "Anh tại sao có thể nghĩ thông được vậy chứ, sao lại muốn cùng em ngủ chung một chỗ thế?"
"Đi ra đi rồi anh sẽ nói cho em nguyên nhân."
Tần Dĩ Duyệt trợn trắng mắt, trên bụng đau nhức càng ngày càng rõ ràng, hít một hơi, nói: "Cái đó, anh có thể đi ra ngoài trước một lúc được không?"
Hạ Kiều Yến phát hiện ra giọng nói của cô có chút không bình thường, "Em làm sao vậy?"
Tần Dĩ Duyệt cắn răng, cảm thấy hôm nay da mặt của cô khả năng khó giữ được.
Nhưng trên phần bụng đau đớn thật khiến cho cô nhịn không nổi nữa rồi.
"Dì cả [1] đến rồi, anh đi ra ngoài trước. Em đi tìm băng vệ sinh."
Dì cả: Kinh nguyệt của phụ nữ
"Em đợi đó, anh giúp em tìm."
Tần Dĩ Duyệt còn chưa kịp từ chối, đã nghe tiếng rời đi.
Cô run rẩy mà trở lại ngồi xổm trong bồn tắm, nghe tiếng lục đồ lung tung ở bên ngoài.
Còn kèm theo cả tiếng la của Hạ Kiều Yến.
"Cái em muốn dùng là loại hai cánh, hay là cái loại mảnh nhỏ có hình bầu dục?"
Tần Dĩ Duyệt thiếu chút nữa bị những lời này làm cho kích thích té xỉu trong bồn tắm.
Hạ Kiều Yến lại hỏi một lần nữa, không nghe thấy cô gái kia trả lời.
Dứt khoát cầm cả túi giấy nhỏ, đem hết mấy loại băng vệ sinh khác nhau toàn bộ nhét vào đó.
Một lần nữa đi đến cửa phòng tắm, đem túi giấy treo ở tay nắm cửa, "Đồ treo ở cửa ra vào đó, anh đi xuống dưới lầu hâm cho em ly sữa bò nóng, em mau chạy ra đây đi."
Tần Dĩ Duyệt yếu ớt mà lên tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, mới run từ trong bồn tắm leo ra.
Mở cửa phòng tắm, giống như tên trộm mà thò đầu ra ngoài, rất nhanh cầm lấy túi giấy treo ở tay nắm cửa.
Nhìn thấy trong túi giấy có thật nhiều loại băng vệ sinh khác nhau và đệm lót, cô đặc biệt mong rằng một giây sau sẽ có một tia sấm đến, đem ký ức của cô làm cho mất hết đi.
Ngày chung giường chung gối đầu tiên, cảm giác thật khiến trái tim nhỏ bé của cô có chút không chịu đựng nổi mất rồi!