Olivia Bevelstoke
Thực ra, mình không khóc.
Nhưng cứ như thể mình khóc vậy.
Nàng quyết định thử một góc nhìn khác.
Tại sao tối qua mình không khóc
Olivia Bevelstoke
Nàng thở dài. Nàng chẳng biết nữa.
Lý do nào cũng bị phủ nhận. Và do vậy nàng cương quyết không nghĩ về nó nữa, ít nhất là cho đến khi ăn sáng xong. Nàng luôn bình tĩnh hơn khi no bụng.
Nàng mới xong một nửa những thủ tục buổi sáng, cố ngồi yên trong khi cô hầu gái cặp tóc cho nàng, thì nghe có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” nàng nói lớn, rồi thì thào với Sally. “Em có gọi sô cô la không?”
Sally lắc đầu, và cả hai ngước nhìn lên cùng một lúc khi một cô hầu khác bước vào báo có ngài Harry đang đợi ở phòng khách.
“Vào giờ này ư?” Đã gần mười giờ, không phải là sớm lắm nhưng việc một quý ông đến thăm vào giờ này quả là sớm quá mức thông thường.
“Để em bảo ông Huntley nói cho ngài ấy biết là tiểu thư không thể tiếp khách lúc này nhé?”
“Đừng,” Olivia ngăn lại. Harry chắc phải có chuyện cần mới đến sớm như vậy. “Xuống bảo ngài ấy ta xuống ngay đây.”
“Nhưng tiểu thư chưa ăn sáng mà,” Sally nhắc.
“Ta sẽ không thể gầy đi được chỉ vì bỏ một bữa ăn sáng đâu,” Olivia nghếch cằm lên, nhìn mình trong gương. Sally đang chăm chú làm gì đó khá tỉ mỉ công phu với những dây buộc, ghim, và ít nhất là một tá kẹp. “Có lẽ sáng nay đơn giản thôi nhỉ?”
Sally buông thõng hai vai thất vọng. “Xong được hơn một nửa rồi, em chắc đấy.”
Nhưng Olivia đã lôi hết mấy cái kẹp ra. “Chỉ một búi tóc nhỏ thôi, ta nghĩ vậy. Đừng cầu kỳ quá.”
Sally thở dài và bắt đẫu chỉnh sửa lại kiểu tóc. Sau mười phút Olivia đã sẵn sàng đi xuống lầu, cố không bận tâm đến việc do vội mà một lọn tóc bị rơi ra và nàng phải vén nó ra sau tai. Khi nàng đến phòng khách, Harry đã ngồi tít nơi bàn viết bên cửa sổ.
Hình như anh đang... làm việc?
“Chào ngài Harry,” nàng nói, nhìn anh hơi bối rối. “Vẫn còn sớm mà.”
“Tôi quyết định rồi,” anh nói với nàng, đứng lên.
Nàng nhìn anh chờ đợi. Giọng anh nghe thật... dứt khoát.
Anh đan hai tay đằng trước, tư thế đứng đĩnh đạc “Không thể để cô một mình với tên hoàng tử đó được.”
Anh đã nói như kiểu đêm hôm trước, nhưng thực sự là anh có thể làm gì được chứ?
“Có duy nhất một giải pháp thôi,” anh tiếp. “Tôi sẽ làm vệ sĩ cho cô.”
Nàng nhìn anh chằm chằm, kinh ngạc.
“Anh ta có Vladimir. Cô có tôi.”
Nàng vẫn nhìn anh chằm chằm, vẫn chưa hết kinh ngạc. “Hôm nay tôi sẽ ở lại đây với cô,” anh giải thích.
Nàng chớp chớp mắt đến mấy lần, rốt cuộc cũng thốt ra được mấy lời, “Trong phòng khách nhà tôi ư?”
“Cô không cần nghĩ rằng cô phải tiếp tôi,” anh nói, hướng ánh nhìn về phía chỗ giấy tờ trên bàn viết. “Tôi mang tài liệu theo để làm việc đây rồi.”
Ôi trời, có phải anh có ý định dọn đến ở luôn đây không vậy? “Ngài làm việc?”
“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể mất cả ngày được.”
Nàng há miệng, nhưng mấy giây sau mới nói được, “Ô.” Bởi vì thực sự là có thể nói gì khác hơn chứ?
Anh nở một nụ cười mà nàng dám chắc anh nghĩ đấy là một nụ cười khích lệ. “Sao cô không lấy một cuốn sách nào ấy tới ngồi đọc cùng tôi nhỉ?” anh đề nghị, hướng ánh nhìn về phía giữa bàn khách giữa phòng. “À. quên, cô không thích sách. Báo cũng được. Cô ngồi đi.”
Lại một lần nữa nàng phải mất một lúc lâu mới có thể thốt nên lời, “Ngài đang mời tôi ngồi cùng ngài trong phòng khách nhà tôi?”
Anh nhìn nàng đăm đăm, rồi nói, “Tôi vẫn thích ở phòng khách của tôi hơn chứ, nhưng tôi không nghĩ chuyện đó có thể chấp nhận được.”
Nàng gật đầu nhè nhẹ, không phải là nàng đồng tình với anh, dù nàng nghĩ là nàng có như vậy thật, ít ra là với câu nói sau cùng của anh.
“Vậy là chúng ta đồng quan điểm rồi,” anh nói.
“Sao cơ?”
“Cô gật đầu mà.”
Nàng không gật nữa.
“Tôi ngồi xuống cô thấy phiền gì không?” anh hỏi.
“Ngồi?”
“Thực sự là tôi phải làm việc,” anh giải thích.
“Làm việc,” nàng nhắc lại, vì rõ ràng là sáng nay nàng rất muốn nói chuyện.
Anh nhướng mày nhìn nàng, và ngay lúc đó nàng nhận ra rằng ý của anh là đợi nàng ngồi anh mới ngồi. Nàng bắt đầu nói, “Xin ngài,” như trong câu Xin ngài cứ tự nhiên như ở nhà đi ạ, vì nàng đã có những hai mươi năm thấm nhuần những nguyên tắc ứng xử cho phải phép. Nhưng óc xét đoán tỉnh táo (mà cũng có thể là một chút bản năng tự vệ) đã khiến nàng chuyển sang nói, “không việc gì phải cảm thấy cần ở đây cả ngày đâu.”
Nàng mím môi làm mấy nếp nhăn nhỏ xíu tỏa ra nơi khóe miệng. Có gì đó cương quyết trong đôi mắt đen sẫm của anh, một cái gì đó thật sắt đá không gì lay chuyển nổi.
Nàng nhận thấy anh không hề xin phép nàng. Mà là bảo nàng nên làm gì.
Lẽ ra điều đó đã làm nàng cáu tiết lên rồi. Đấy là điều nàng ghét nhất ở đàn ông. Nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là đứng yên đó, cảm thấy... rung động. Nàng nhận thấy chân mình cứ ngọ nguậy trong đôi giày như chừng muốn nhón lên, cơ thể nàng đột nhiên nhẹ hẫng đi như không bám được vào nền nhà nữa.
Nàng vịn lấy thành ghế. Nàng cảm thấy như thể mình đang muốn bay bổng lên. Lẽ ra nàng nên ăn sáng mới phải.
Mặc dù điều đó thật sự không giải thích được cảm giác lạ lùng xảy ra đâu đó... bên dưới bụng nàng.
Nàng nhìn anh. Anh đang nói gì đấy. Nhưng rõ ràng nàng không lắng nghe anh nói. Thậm chí nàng không nghe thấy bất kỳ điều gì ngoại trừ giọng nói nhỏ ranh mãnh bên trong, bảo nàng hãy nhìn miệng anh, nhìn vào đôi môi đó, nhìn vào...
“Olivia? Olivia?”
“Tôi xin lỗi,” nàng nói. Nàng ép chặt hai chân vào nhau, nghĩ rằng nhúc nhắc cơ thể có thể giúp nàng thoát khỏi cơn thôi miên kia. Và nàng không thể nghĩ ra được phần nào khác trên cơ thể mà anh không nhìn thấy.
Nhưng điều đó dường như chỉ khiến nàng cảm thấy... lúng túng hơn.
Anh nghiêng nghiêng đầu, và trông anh... quan tâm? Thích thú? Thật khó nói.
Nàng phải trấn tĩnh lại mới được. Ngay bây giờ. Nàng hắng giọng. “Ngài định nói...?”
“Cô không sao chứ?”
“Rất ổn,” nàng nói giọng quả quyết. Nàng thích cái giọng nhanh và dứt khoát, rành rọt từng từ một.
Anh nhìn nàng một lúc, nhưng nàng hoàn toàn không thể đọc được biểu hiện trên nét mặt anh. Hay có lẽ nàng không muốn đọc, vì nếu làm như vậy nàng e rằng nàng sẽ nhận thấy anh đang nhìn như thể nàng có thể vụt sủa lên như một con cún.
Nàng cười gượng, và lặp lại câu nói dở dang lúc này, “Ngài định nói...?”
“Tôi định nói,” anh lên tiếng chậm rãi, “rằng tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể để cô một mình với gã đàn ông đó được. Và đừng có bảo là có cả Vladimir ở đây nữa vì anh ta hầu như không được tính đến.”
“Không,” nàng nói, nghĩ về cuộc nói chuyện đáng lo ngại vừa rồi với hoàng tử, “Tôi không nói vậy.”
“Tốt. Thế ta thống nhất rồi nhé?”
“Ồ, vâng,” nàng nói, “chuyện không muốn ở một mình với hoàng tử thì được rồi, nhưng...” Nàng hắng giọng, hy vọng như thế có thể giúp nàng lấy lại thăng bằng. Nàng cần giữ cái đầu nhạy bén hơn khi nói chuyện với người đàn ông này. Anh thông minh đến mức đáng kinh ngạc, và anh sẽ lấn lướt nàng nếu nàng không tỉnh táo mà giữ cho bàn chân chạm đất. Và nhất định phải giữ bàn chân luôn chạm đất chứ đừng có mà cố muốn bay lên nữa. Nàng lại hắng giọng, vì từ nãy giờ nàng làm thế nhiều lần nên họng nàng trở nên ran rát khó chịu.
“Cô cần uống chút gì không?” anh hỏi giọng đầy lo lắng.
“Không. Cảm ơn. Điều tôi muốn nói ở đây là - ngài hiểu rằng ở đây tôi không phải chỉ có một mình. Có cha mẹ tôi nữa.”
“Đúng,” anh nói, không tỏ gì là vô cùng ấn tượng về câu nói phản kháng của nàng, “tôi biết còn có cha mẹ cô nữa. Tuy vậy tôi chưa bao giờ trông thấy họ. Không phải ở đây, trong bất kỳ trường hợp nào.”
Nàng cau mày, liếc nhìn ra đằng sau về phía phòng khách lớn. “Tôi nghĩ mẹ tôi vẫn còn ngủ.”
“Thì tôi đã bảo là có bao giờ thấy đâu,” Harry nói.
“Tôi rất biết ơn ngài đã có ý quan tâm,” nàng nói, “nhưng tôi cảm thấy tôi phải nói cho ngài biết rằng thật bất thường nếu một hoàng tử - hay bất kỳ ai khác - lại đến vào sáng sớm thế này.”
“Tôi đồng ý,” anh nói với nàng, “nhưng cực chẳng đã mới phải làm vậy. Mặc dù...” Anh nghĩ một lúc. “Nếu em trai cô sẵn sàng xuống đây thề với tôi rằng cậu ấy sẽ không cho cô biến mất khỏi tầm quan sát của cậu ấy cả ngày hôm nay, tôi sẽ ra về mà không phải lấn cấn gì cả.”
“Còn phải xem tôi có muốn nó nằm trong tầm quan sát của tôi cả ngày hôm nay không đã,” Olivia nói giọng ngoa ngoắt.
“Vậy thì e rằng cô phải ở đây cùng tôi rồi.”
Nàng nhìn anh.
Anh nhìn nàng.
Nàng mở miệng định nói.
Anh mỉm cười.
Nàng bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại gay gắt đến thế.
“Thôi được,” nàng nói, rốt cuộc cũng rời khỏi lối cửa để đi vào phòng. “Tôi nghĩ chắc cũng không sao.”
“Cô thậm chí sẽ không cảm thấy tôi ngồi đây đâu,” anh trấn an nàng.
Điều đó, nàng không tin chút nào.
“Chỉ vì tôi không có kế hoạch gì khác cho sáng nay,” nàng thông báo.
“Tôi hiểu.”
Nàng liếc anh. Khó hiểu quá, không thể biết được liệu anh có ý đùa nhạo bỡn cợt gì không đây.
“Thật bất thường,” nàng lẩm bẩm, nhưng đúng như anh nói: anh đã quay lại bàn, chăm chú đọc chỗ tài liệu mang theo. Có phải tài liệu anh vẫn cần mẫn đọc lúc nàng theo dõi anh không nhỉ?
Nàng mon men lại gần hơn một chút, lấy cuốn sách trên bàn. Nàng cần có gì đó trong tay, để nàng có cớ nếu anh để ý thấy nàng đang đứng thật gần quan sát anh.
“Thế cô quyết định đọc Cô Butterworth đấy à?” anh hỏi, không nhìn lên.
Miệng nàng há hốc. Làm sao anh biết nàng lấy cuốn sách? Làm sao anh biết cả việc nàng quan sát anh? Mắt anh đâu có rời khỏi chỗ giấy tờ kia.
Lại còn Cô Butterworth nữa chứ? Thật vậy sao? Nàng nhìn xuống cuốn sách trên tay với tâm trạng bực bội. Nếu nàng lấy đại một thứ gì đấy, chắc chắn nàng đã làm tốt hơn thế rồi.
“Tôi đang cố thoáng một chút,” nàng nói, ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên đi ngang qua.
“Một thái độ cao quý,” anh nói, vẫn không nhìn lên.
Nàng mở cuốn sách ra và nhìn xuống, lật sột soạt tìm chỗ họ đang đọc dở hai ngày trước. “Chim bồ câu, chim bồ câu...” nàng lẩm bẩm.
“Gì đấy?”
“Tìm chỗ bồ câu ấy mà,” nàng dịu dàng nói.
Anh lắc đầu, và nàng nghĩ nàng thấy anh cười, nhưng anh vẫn không nhìn lên.
Nàng thở dài thành tiếng, rồi liếc trộm anh.
Không phản ứng.
Rồi nàng tự trấn an rằng tiếng thở dài đó không phải có ý lôi kéo sự chú ý của anh. Nàng thở dài vì nàng cần thở, và nếu có thành tiếng đi nữa thì cũng chỉ là thói quen của nàng thôi. Và vì thành tiếng như vậy nên có cớ để liếc trộm...
Nàng lại thở dài. Đương nhiên là không phải cố ý.
Anh vẫn làm việc.
Những nội dung có thể có trong đám giấy tờ của Harry
Olivia Bevelstoke
Hậu Cô Butterworth (chẳng phải sẽ rất thú vị nếu hóa ra anh là tác giả hay sao?)
Hậu Cô Butterworth trái phép vì khó có chuyện anh là tác giả một cuốn sách độc đáo và hấp dẫn cỡ một cuốn Nhật ký Bí mật - với tất cả những điều bí mật của anh (!!!!!)
Một điều gì đó hoàn toàn khác Đơn đặt hàng một chiếc mũ mới
Nàng cười khúc khích.
“Gì buồn cười thế?” anh hỏi, rốt cuộc cũng nhìn lên.
“Tôi không thể giải thích được,” nàng nói, cố nín cười.
“Cười tôi à?”
“Chút thôi.”
Anh cau mày.
“Ờ được rồi, cười ngài đó, nhưng ngài đáng thế mà.” Nàng mỉm cười với anh, đợi anh nói thêm gì, nhưng anh chỉ im lặng.
Thật thất vọng.
Nàng quay lại với cuốn Cô Butterworth nhưng cho dù cô gái đáng thương đó vừa mới gãy hai chân trong một tai nạn xe ngựa kinh hoàng thì cuốn tiểu thuyết vẫn không cuốn hút thêm chút nào.
Nàng bắt đầu gõ gõ mấy ngón tay lên một trang sách đang mở. Tiếng gõ mỗi lúc một lớn... và càng lớn... cho đến khi dường như vang khắp phòng.
Ít nhất là nàng nghe thấy rõ mồn một. Harry vẫn không chú ý.
Nàng thở ra thật mạnh và trở lại với cô Butterworth và hai cái chân gãy của cô ta.
Nàng lật sang một trang.
Và đọc. Và lại trang khác. Và đọc. Và trang khác. Và...
“Cô đọc đến chương bốn rồi đấy à?”
Nàng giật nảy mình vì bất chợt nghe giọng Harry sát bên tai. Anh đứng dậy lúc nào mà nàng không hề hay biết gì hết nhỉ?
“Hẳn là thú vị nhỉ,” anh nói.
Nàng nhún vai. “Tàm tạm.”
“Cô Butterworth đó qua cơn khốn đốn vì đậu mùa chưa?”
“Ồ, chuyện đó qua lâu rồi. Gần đây cô ta bị gãy cả hai chân, rồi bị ong chích, và suýt nữa thì bị bán làm nô lệ.”
“Tất cả đều ở hết trong bốn chương à?”
“Gần ba chương thôi,” nàng nói, hướng mắt lên tên chương trong trang sách đang mở. “Tôi mới bắt đầu chương bốn.”
“Tôi xong việc rồi,” anh nói, đi vòng đến đằng trước ghế sofa.
À. Rốt cuộc, giờ nàng có thể hỏi, “Ngài làm việc gì vậy?”
“Không có gì thú vị cả. Mấy báo cáo linh tinh từ nhà tôi ở Hampshire.”
So với những gì nàng hình dung, điều này khá là thất vọng.
Anh ngồi xuống đầu kia sofa, bắt tréo chân. Đây là kiểu ngồi không khách sáo; thể hiện sự thoải mái, gần gũi và một điều gì đó khác nữa - một điều gì đó khiến nàng thấy nhộn nhạo và nóng ran người. Nàng cố nghĩ ra một người nào khác ngồi gần nàng với tư thế thoải mái đến vậy. Chẳng ai cả. Ngoại trừ ông anh và cậu em nàng.
Mà ngài Harry Valentine dứt khoát không phải là anh em ruột rà gì với nàng.
“Cô đang nghĩ gì thế?” anh hỏi, giọng ranh mãnh.
Hẳn trông nàng giật mình vì anh lại hỏi tiếp, “Cô đang đỏ mặt kìa.”
Nàng rướn người lên, ngẩng cao đầu, “Tôi đâu có đỏ mặt.”
“Dĩ nhiên là không,” anh nói không chút ngần ngừ. “Do trời nóng thôi.”
Nhưng trời không hề nóng. “Tôi đang nghĩ về anh em của tôi đấy mà,” nàng nói. Chỉ đúng chút thôi, nhưng cần phải nói thế để ngăn anh nói thêm về khuôn mặt đang đỏ lên của nàng.
“Tôi thấy mến cậu em sinh đôi của cô đấy,” Harry nói.
“Winston á?” Ôi trời, cứ như anh đang nói về chuyện anh thích đu cây với bọn khỉ ấy. Hay ăn những thứ bọn chúng thải ra.
“Bất kỳ ai có thể chọc tức được cô thì tôi đều thấy đáng nể.”
Nàng quắc mắt. “Vậy chắc là ngài phải ngọt ngào và nhẹ nhàng với chị ngài lắm ấy nhỉ?”
“Đương nhiên là không rồi,” anh nói không có chút xấu hổ. “Tôi là người thô lỗ mà. Nhưng” - anh khom người về phía trước, ánh mắt láu lỉnh - “tôi luôn có tài che mắt.”
“Thôi đi thưa ngài.” Olivia không thiếu kinh nghiệm với ông anh và cậu em nên thừa biết anh không hiểu điều mình đang nói. “Nếu ngài cố nói với tôi là chị ngài không nhận ra mấy cái trò của ngài...”
“Ồ, không, nhận ra chứ sao không.” Harry khom người về phía trước. “Nhưng bà ngoại tôi thì không.”
“Bà ngoại?”
“Bà đến sống cùng nhà tôi khi tôi mới lọt lòng. Tôi còn gần gũi với bà ngoại hơn cả cha mẹ nữa.”
Olivia thấy mình gật đầu, dù nàng không chắc là tại sao. “Hẳn là bà dễ mến lắm nhỉ.”
Harry bật cười vang. “Ở bà có nhiều thứ lắm, ngoại trừ dễ mến.”
Olivia không nhịn được cười khi hỏi, “Ý ngài là gì vậy?”
“Bà rất...” Anh vẫy tay trong không khí khi lựa từ. “Hà khắc. Và tôi phải nói rằng bà rất kiên định trong lập trường.”
Olivia suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Tôi thích phụ nữ như thế.’
“Tôi cũng nghĩ cô thích vậy.”
Nàng cảm thấy mình mỉm cười, và nàng khom người về phía trước, cảm thấy có một mối liên hệ thân thuộc gì đó rất thú vị. “Liệu bà có thích tôi không nhỉ?”
Hình như câu hỏi khiến anh bất ngờ bởi anh hé miệng một lúc mới trả lời, “Không, không, tôi không nghĩ là bà thích cô đâu.”
Olivia thấy hụt hẫng.
“Cô có muốn tôi dối cô không?”
“Không, nhưng...”
Anh không để cô kịp cự nự. “Bà không kiên trì với bất kỳ ai. Bà đã sa thải những sáu gia sư của tôi đó.”
“Sáu?”
Anh gật đầu.
“Ôi trời.” Olivia thấy ấn tượng. “Tôi thích bà đấy,” nàng lẩm bẩm. “Tôi thì mới tìm cách thoát được năm cô gia sư.”
Anh cười cười. “Lạ thật, sao tôi lại thấy điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên nhỉ?”
Nàng quắc mắt nhìn anh. Hoặc đúng hơn là nàng muốn như thế. Nhưng có thể nét mặt nàng giống một nụ cười hơn. Nàng đáp trả, “Thế sao mà tôi chẳng biết gì về bà ngoại ngài nhỉ?”
“Cô đâu có hỏi.”
Anh nghĩ gì thế không biết, chẳng nhẽ nàng lại cứ luẩn quẩn quanh người ta để hỏi về bà ngoại người ta chắc? Nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua đầu nàng - thực ra nàng biết gì về anh.
Rất ít. Quả thực là rất ít.
Thật lạ lùng, vì nàng có biết anh. Nàng hoàn toàn chắc chắn là nàng biết. Và rồi nàng nhận ra một điều - nàng biết người đàn ông này, nhưng không biết những điều liên quan đến anh.
“Thế cha mẹ ngài thì sao?” nàng đột nhiên hỏi.
Anh nhìn nàng hơi ngạc nhiên.
“Tôi đã không hỏi ngài có bà ngoại không,” nàng phân trần. “Tôi thấy xấu hổ vì không nghĩ về điều đó.”
“À.” Nhưng anh không trả lời ngay. Các cơ trên mặt anh chuyển động - không đủ để thể hiện được điều anh đang nghĩ, nhưng vừa đủ để nàng hiểu rằng anh đang nghĩ, rằng anh không thể quyết định được phải trả lời như thế nào. Rồi anh nói:
“Cha tôi là một người nát rượu.”
Cuốn Cô Butterworth, Olivia thậm chí không nhận ra nàng vẫn đang cầm, tuột khỏi tay rơi xuống lòng nàng.
“Thực ra ông là một tay bợm rượu đáng yêu, nhưng khổ nỗi là thế cũng chẳng khiến mọi việc tốt hơn.” Khuôn mặt Harry không để lộ một xúc cảm nào. Thậm chí anh còn cười như thể đây chỉ là một mẩu chuyện kể cho vui.
Làm thế dễ dàng hơn nhiều.
“Xin lỗi,” nàng nói.
Harry nhún vai. “Ông ấy không thể bỏ được.”
“Khó lắm,” nàng nói giọng thật khẽ.
Anh quay ngoắt lại, vì có gì đó trong giọng nói của nàng, một điều gì đó nhún nhường, có thể là cả... thông cảm nữa.
Nhưng không thể nào. Nàng không thể. Nàng sống trong một gia đình hạnh phúc, danh giá, có anh trai kết hôn với cô bạn thân nhất, và cha mẹ lúc nào cũng quan tâm đến con cái.
“Anh trai tôi,” nàng nói. “Anh kết hôn với Miranda bạn tôi ấy. Tôi không nghĩ mình đã kể với anh rồi, nhưng anh đã kết hôn một lần trước đó. Vợ trước của anh khó chịu lắm. Và rồi chị chết. Và rồi - tôi không biết nữa, người ta chắc hẳn đã nghĩ anh ấy phải vui lắm khi thoát khỏi chị ấy, nhưng dường như anh ấy càng trở nên đau khổ hơn.” Nàng ngừng một lúc, rồi nói tiếp, “Anh đã uống rượu rất nhiều.”
Không giống nhau, Harry muốn nói như vậy, vì anh trai chứ không phải cha hay mẹ, không phải là người phải yêu thương mình và bảo vệ mình và giữ cho thế giới của mình luôn đẹp và vững chắc. Không giống, vì nàng không dọn rửa chỗ nôn của anh mình những 127 lần. Và nàng không có một người mẹ dường như không bao giờ có điều gì để nói, và nàng không... Không giống nhau, chết tiệt. Không...
“Không giống nhau,” nàng nói khẽ. “Tôi không nghĩ có thể giống được.”
Và với những lời như thế, chỉ có hai câu ngắn như thế, mọi thứ trong lòng anh, tất cả những cảm xúc vừa mới dâng trào - giờ dịu trở lại. Ngủ yên ở một chốn dễ chịu hơn.
Nàng nở một nụ cười bối rối. Cười nhẹ thôi nhưng thật. “Nhưng tôi nghĩ tôi có thể hiểu. Có thể chỉ một chút thôi.”
Anh nhìn xuống vì một lý do nào đấy, nhìn xuống hai bàn tay nàng, đang đặt trên cuốn sách trong lòng, và rồi nhìn cái sofa, với lớp bọc sọc vằn xanh nhạt. Đúng là anh và Olivia không ngồi sát cạnh nhau; giữa họ vẫn còn một khoảng trống đủ cho một người nữa xen vào. Nhưng hai người đang ngồi trên cùng một cái sofa, và nếu anh chìa tay ra, và nếu nàng chìa tay ra...
Anh nín thở.
Vì nàng vừa chìa tay ra.