Harry thấy bực bội. Ngày hôm nay bắt đầu thật tuyệt, và quả thực là hứa hẹn nhiều niềm vui, cho đến khi anh bước vào phòng khách nhà Rudland và chạm trán Hoàng tử Alexei Gomarovsky, hậu duệ của nhà thơ không vợ nổi tiếng nhất của Nga.
Không nổi tiếng nhất thì cũng là nổi tiếng để nhiều người biết đến.
Rồi phải nghe Olivia nịnh nọt tên hà tiện đó.
Rồi phải ngồi giả vờ như không hiểu gì khi tên khốn đó nói muốn ngủ với nàng. Và rồi cố tình lái sang những thứ vớ vẩn khác, nào là bầu trời với chả màn sương.
Rồi - khi anh đang ngồi ở nhà, cố suy nghĩ cách làm thế nào với câu nói thứ hai bằng tiếng Nga của hoàng tử, ra lệnh cho tên Vladimir đẹp đẽ chưa từng thấy điều tra anh - anh nhận lệnh từ Bộ Chiến tranh tham dự đêm diễn mở màn Cây sáo thần tối nay, rất hoành tráng, và anh đã có thể xem được chương trình thay vì theo dõi cái gã mới biết mà anh đã cảm thấy ghét cay ghét đắng, gã đó không phải ai khác, chính là Hoàng tử Nga Alexei.
Rồi tên hoàng tử chết giẫm đó rời khỏi buổi nhạc sớm. Bỏ về, chỉ ngay khi Nữ hoàng Bóng đêm bắt đầu cất giọng. Đó là “Sự báo thù của địa ngục đang sục sôi trong tim ta”, ôi trời. Ai lại bỏ về ngay khi vừa bắt đầu “Sự báo thù của địa ngục đang sục sôi trong tim ta” đâu chứ?
Harry nghi chắc là sự báo thù của địa ngục cũng đang sục sôi trong tim anh ta chăng.
Anh đi theo hoàng tử (và cả tên Vladimir đeo bám nhằng nhẵng chưa từng thấy và mỗi lúc một đáng gờm hơn) đến tận nhà thổ của má mì LaRoux, nơi có thể Hoàng tử Alexei sẽ vui vẻ với vài ba cô ở đây.
Tới lúc đó thì Harry nghĩ mình đã có quyền về nhà rồi.
Thế là anh quay về, nhưng chưa kịp về đến nhà thì đã bị một trận mưa rào ngắn đến quái ác làm cho ướt lướt thướt.
Về đến nhà, cởi áo khoác và găng tay ướt sũng ra là anh chỉ còn nghĩ tới việc ngâm mình vào bồn nước ấm. Trong đầu anh mường tượng đến cảnh hơi nước bốc lên. Làn da anh lúc đầu sẽ râm ran ngứa, nhưng chẳng mấy chốc cơ thể anh sẽ thích nghi với nhiệt độ nước trong bồn.
Sẽ giống như thiên đàng. Thiên đàng sục sôi trong bồn tắm.
Nhưng chắc hẳn là, thiên đàng không dành cho anh, ít nhất là đêm nay. Anh chưa kịp bỏ chiếc áo khoác vắt trên tay xuống thì người quản gia đã bước vào tiền sảnh thông báo có một lá thư được người đưa tin đặc biệt chuyển đến cho anh đang nằm chờ trên bàn.
Và thế là anh đi cả đôi ủng vẫn nhèm nhẹp nước đến thẳng phòng làm việc, để rồi nhận ra rằng lá thư không có thông tin gì quan trọng đến mức khẩn cấp mà chỉ là vài mấu tin vặt vãnh linh tinh về cuộc đời hoàng tử. Harry càu nhàu và lạnh run lên, ước ao lò sưởi đã được nhóm để anh có thể ném cái lá thư chết tiệt vào đó cho xong. Rồi anh còn có thể đứng trước lò sưởi nữa. Giờ anh thấy lạnh ghê gớm, người ướt sũng, còn tâm trạng thì khỏi phải nói - bực bội tất thảy mọi thứ.
Và rồi anh nhìn lên.
Olivia. Nơi cửa sổ phòng nàng, đang nhìn xuống anh không chớp mắt.
Quả thực là lỗi của nàng cả. Hay ít nhất cũng là một nửa.
Anh tới gần cửa sổ phòng mình và mở cửa ra. Nàng cũng làm tương tự.
“Tôi đợi ngài nãy giờ,” nàng nói trước khi anh kịp mở lời. “Ngài đã ở... có chuyện gì xảy ra với ngài sao?”
Anh nghĩ câu này là câu hỏi ngu ngốc nhất trong tất cả những câu hỏi ngu ngốc. Nhưng môi anh có lẽ vẫn còn tím tái vì lạnh, và anh không thể nói nhiều như thế được. Mà chỉ có thể nói gọn lỏn, “Trời mưa.”
“Và ngài quyết định đi bộ dưới mưa ư?”
Anh tự hỏi liệu anh có thể, bằng một sức mạnh phi thường nào đó, siết chặt cổ nàng từ chỗ đang đứng này không.
“Tôi cần nói chuyện với ngài,” nàng nói.
Mấy ngón chân anh giờ không còn cảm giác gì nữa. “Liệu có cần ngay lúc này không?”
Nàng sững người, trông nét mặt nàng có thể nhận thấy nàng cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
Nàng như thế anh cũng chẳng thấy lòng dịu đi chút nào. Nhưng chắc hẳn chất lịch thiệp của đàn ông nơi anh đã được hình thành từ những năm còn là một đứa trẻ, bởi vì lẽ ra anh nén đóng sầm cửa sổ lại, song anh cố phân bua bằng giọng nhấm nhẳng, “Tôi lạnh. Ướt hết người. Và hiện đang rất bực mình.”
“Ra thế, tôi cũng vậy đây!”
“Ra thế đấy,” anh nghiến răng. “Cô làm cái trò gì mà nhặng xị lên thế?”
“Nhặng xị?” nàng lặp lại với giọng nhạo báng.
Anh giơ một bàn tay lên. Nếu nàng định tranh luận về cách dùng từ của anh, anh sẽ cho nàng nói chuyện một mình.
Hẳn nàng đã quyết định chọn kiểu khiêu khích khác vì nàng đứng chống nạnh và cao giọng, “Thôi được, ngài đã hỏi thế thì tôi cho ngài biết luôn này, ngài là nguyên do khiến tôi nhặng xị lên đấy.”
Tốt nhất đó nên là nguyên do đứng đắn. Anh đợi một lát, và rồi buông giọng mỉa mai hòa lẫn nước mưa, “Về...?”
“Về cách hành xử của ngài chiều nay. Ngài nghĩ gì trong đầu thế?”
“Tôi...”
Nàng vươn người ra khỏi cửa sổ, dứ dứ một ngón tay về phía anh. “Ngài cố tình khiêu khích Hoàng tử Alexei. Ngài có biết là đã đặt tôi vào một tình thế khó xử đến thế nào không?”
Anh nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi chỉ nói đơn giản, “Anh ta là một tên ngốc.”
“Anh ta không ngốc,” nàng gắt lên.
“Anh ta là một tên ngốc,” Harry lặp lại. “Không đáng liếm gót chân cô. Một ngày nào đó cô sẽ cảm ơn tôi về chuyện hôm nay.”
“Tôi không có ý định cho phép anh ta liếm tôi bất kỳ chỗ nào cả,” nàng vặc lại, rồi đỏ bừng mặt khi nhận ra điều vừa nói.
Harry bắt đầu cảm thấy không còn quá lạnh nữa.
“Tôi không có ý định cho phép anh ta ve vãn tôi,” nàng nói, giọng nàng đủ lớn để anh có thể nghe rõ ràng từng âm tiết. “Nhưng thế không có nghĩa là tôi có thể để anh ta bị đối xử khiếm nhã tại nhà tôi.”
“Được. Tôi xin lỗi. Cô hài lòng rồi chứ?”
Nàng sững người không nói được lời nào khi nghe anh xin lỗi, nhưng anh hí hửng không được lâu. Sau không đầy năm giây mấp máy môi, nàng nói, “Tôi không nghĩ ngài thực sự có ý đó.”
“Ồ, ơn Chúa,” anh thốt lên. Anh không thể tin nổi nàng hành xử cứ như thể anh làm sai điều gì đó. Anh chỉ làm theo những mệnh lệnh phải gió từ Bộ Chiến tranh phải gió. Và cứ cho là nàng không biết anh có mệnh lệnh gì đó cần phải tuân theo, thì chính nàng là người đã bỏ cả buổi chiều ngồi tiếp chuyện gã đàn ông buông những lời xúc phạm hạ đẳng nhất ra đối với mình.
Nàng cũng không biết cả điều đó nốt.
Trong khi bất kỳ ai có chút hiểu biết cũng có thể nhận ra được rằng Hoàng tử Alexei ít nhiều là một gã đểu cáng ưa nịnh bợ. À đúng ra thì là một tên vô cùng đẹp trai, đểu cáng cũng không ít chút nào, và đằng nào thì cũng là một gã đểu cáng.
“Sao ngài lại khó chịu thế?” nàng hỏi.
Quả thật là một điều hay khi hai người không đứng đối mặt nhau, vì nếu thế anh sẽ có thể làm... gì đó. “Tại sao tôi khó chịu à?” Anh đốp chát. “Tại sao tôi lại khó chịu ư? Bởi vì tôi...” Nhưng nhận ra không thể nói cho nàng biết anh buộc phải ra về khi vở nhạc kịch vẫn còn đang diễn. Hoặc anh phải đi theo hoàng tử đến nhà thổ. Hoặc anh...
Không, anh không thể kể nàng nghe chuyện đó được.
“Người tôi ướt sũng cả, đang run hết cả lên đây này, thêm nữa, lẽ ra giờ tôi có thể đang ngâm mình trong bồn nước ấm, nhưng lại phải đứng đây mà tranh cãi vớ vẩn với cô.”
Mấy lời sau cùng anh gần như rống lên, thật chẳng phải là cách khôn ngoan nhất, nếu có thể coi đó là cách khôn ngoan, khi thốt ra những lời như thế trước mặt người khác.
Nàng im lặng - rốt cuộc cũng im lặng - và rồi cất giọng thật khẽ, “Thôi được.”
Thôi được? Là thế? Nàng kết thúc bằng hai tiếng “thôi được” ư?
Và rồi, anh đứng ì ra đó như một tên ngốc. Nàng đã cho anh một cơ hội hoàn hảo để chào tạm biệt nàng: đóng cửa sổ lại, đi lên lầu ngâm mình vào bồn nước nóng, thế nhưng anh chỉ đứng đực ra đó.
Nhìn nàng.
Nhìn nàng đang đứng vòng tay quanh người, như thể nàng cũng đang lạnh run lên. Nhìn đôi môi nàng, dù không rõ lắm dưới ánh sáng mờ mờ, nhưng không hiểu sao anh biết chính xác lúc nào nàng bặm môi: hai khóe môi mím chặt vào nhau với những cảm xúc dồn nén.
“Ngài đã ở đâu?” nàng hỏi.
Anh không thể không nhìn nàng.
“Tối nay ấy,” nàng nói rõ thêm. “Ngài đi đâu mà để ướt sũng thế kia?”
Anh nhìn xuống người mình, như thể lúc này mới nhớ là mình đang ướt nhẹp.
Sao lại có thể như thế được nhỉ?
“Tôi đi xem nhạc kịch,” anh đáp.
“Thế sao?” Nàng ôm chặt thân người hơn, và mặc dù anh không chắc nhưng trông có vẻ như nàng dịch lại gần bên cửa sổ một chút. “Lẽ ra tôi cũng đi đấy,” nàng nói. “Tôi đã muốn đi.”
Anh cũng dịch lại gần cửa sổ một chút. “Thế sao không đi?”
Nàng ngần ngừ, né ánh nhìn của anh một thoáng rồi đáp, “Ngài muốn biết thì tôi cũng không cần gì phải giấu, là vì tôi biết hoàng tử có mặt ở đấy, mà tôi thì không muốn nhìn thấy mặt anh ta.”
Thú vị rồi đây. Anh dịch lại gần cửa sổ tí nữa, rồi...
Có tiếng gõ cửa phòng anh.
“Cứ ở yên đấy nhé,” anh bảo nàng. Anh đóng cửa sổ lại, rồi bước ra mở cửa.
“Bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi thưa ngài,” viên quản gia bẩm báo.
“Cảm ơn. À, cứ giữ nước nóng một lúc nữa nhé. Vài phút nữa là tôi xong thôi.”
“Vậy để tôi bảo đứa hầu cửa để ấm nước trên lò. Ngài cần chăn không ạ?”
Harry nhìn xuống hai bàn tay. Thật buồn cười, tay anh không còn cảm giác gì nữa. “À được. Tốt lắm. Cảm ơn.”
“Tôi sẽ mang đến ngay đây ạ.”
Trong khi ông quản gia đi lấy chăn, Harry vội chạy mở toang cửa sổ ra. Olivia đang quay lưng về phía anh. Nàng đang ngồi trên gờ cửa sổ, tựa hững hờ vào thành cửa sổ, Nàng cũng đang choàng quanh người một tấm chăn, anh để ý thấy đó là một tấm chăn mềm màu xanh và...
Anh lắc đầu. Cái chăn của nàng có nghĩa gì không? “Một phút nữa thôi.” Anh gọi với lên. “Ở yên đó nhé.”
Nghe thấy tiếng anh, Olivia nhìn xuống thì vừa lúc anh đóng cửa lại. Nàng đợi thêm chừng nửa phút nữa thì anh quay trở lại, cánh cửa gỗ kêu cót két khi anh mở ra.
“Ồ, ngài cũng quấn chăn cơ à,” nàng nói, như thể ấy là điều gì đó to tát lắm.
“À, tôi thấy lạnh,” anh nói cũng như thể đây là chi tiết đáng chú ý.
Họ không nói gì một lúc lâu, và rồi anh hỏi, “Sao cô không muốn gặp hoàng tử?”
Olivia chỉ lắc đầu. Không phải vì không đúng như thế, mà là vì nàng không thực sự nghĩ nàng có thể nói với anh về điều đó. Thật lạ, vì chiều hôm ấy, điều đầu tiên nàng nghĩ là nàng phải kể cho anh nghe về cách cư xử lạ lùng của Hoàng tử Alexei. Nhưng giờ đây, đứng đối diện nhau qua lối cửa sổ với đôi mắt sẫm sâu thẳm của anh nhìn lên, nàng không biết phải nói gì.
“Anh ta... anh ta...” Nàng cứ vừa lắc đầu vừa lắp bắp cho đến khi rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói, “Anh ta chỉ nói kiểu như muốn hôn tôi. Chẳng có gì đâu, thật đấy.”
Nàng đã tránh không nhìn vào mặt Harry, nhưng giờ nàng nhìn thẳng vào anh. Anh không nhúc nhích.
“Không phải lần đầu tiên một người đàn ông nói vói tôi những lời lẽ như vậy,” nàng nói thêm. Nàng không đả động đến chi tiết liên quan tới Vladimir. Thật lòng, nàng thấy buồn nôn khi nhớ lại chuyện đó.
“Harry?” nàng gọi xuống.
“Tôi không muốn cô gặp anh ta lần nữa,” giọng anh thật thấp.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là cần cho anh biết rằng anh không có quyền gì đối với nàng cả. Và quả thực là nàng mở miệng chực thốt ra những lời ấy. Nhưng rồi nàng chợt nhớ lại điều anh đã nói với nàng. Anh trêu nàng, hay không phải thế chăng. Có thể nàng chỉ nghĩ anh trêu nàng khi nói rằng nàng lúc nào cũng không chịu suy nghĩ trước khi nói.
Lần này nàng sẽ suy nghĩ.
Nàng cũng không muốn gặp lại hoàng tử nữa. Chống đối lại câu nói của anh làm gì khi mà cả hai đều muốn điều đó?
“Tôi không biết liệu mình có chọn lựa nào không,” nàng nói. Đúng thế thật. Cứ kiểu nhốt mình trong phòng thế này, nàng không có cách nào để tránh anh ta được.
Anh nhìn lên, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. “Olivia, anh ta không phải là người tử tế.”
“Sao ngài biết được?”
“Tôi chỉ...” Anh lùa tay vào tóc, thở dài nghe như có vẻ bối rối. “Tôi không thể nói cho cô vì sao tôi biết. Ý tôi là, tôi cũng không rõ vì sao mình biết chuyện này nữa. Đó là linh cảm của đàn ông. Tôi có thể khẳng định điều đó.”
Nàng nhìn anh, cố hiểu điều anh muốn nói.
Anh nhắm mắt lại một lúc, xoa xoa hai bàn tay dọc theo trán. Cuối cùng, anh nhìn lên nói, “Chẳng phải là cô biết nhiều điều về những người phụ nữ khác mà đàn ông quá ngu độn không thể nhận ra hay sao?”
Nàng gật đầu. Anh đã đúng. Rất đúng, thực sự là vậy. “Hãy tránh xa anh ta. Hứa với tôi đi.”
“Tôi không thể hứa chuyện đó,” nàng nói, dù nàng ước sao mình có thể.
“Olivia...”
“Tôi có thể hứa rằng tôi sẽ cố. Ngài biết tôi không thể làm gì hơn thế nữa mà.”
Anh gật đầu, “Vậy là tốt.”
Một thoáng im lặng đầy căng thẳng và do dự, rồi nàng lên tiếng, “Ngài nên đi tắm đi. Ngài đang run lên kia kìa.”
“Cô cũng vậy mà,” anh nói giọng thật êm ái.
Nàng cũng vậy thật. Nàng không nhận ra được điều đó, không nhận ra mình cũng đang run, nhưng bây giờ... giờ thì nàng đã biết... dường như mỗi lúc một tệ hơn. Và rồi... thậm chí còn tệ hơn nữa... và nàng nghĩ mình có thể bật khóc lên được nhưng không hiểu tại sao. Nó ở ngay đấy, bên trong người nàng. Quá nhiều cảm xúc. Quá nhiều...
Thực sự là quá nhiều. Thực sự quá nhiều.
Nàng gật đầu đánh rụp. “Chúc ngủ ngon,” nàng nói, thật nhanh. Nước mắt sắp trào ra rồi, sắp rồi, và nàng không muốn anh nhìn thấy.
“Chúc ngủ ngon,” anh nói, nhưng nàng đã kéo cửa lại trước khi anh dứt lời. Và rồi nàng chạy tới vùi mặt vào gối.
Nhưng nàng không khóc. Dẫu rằng nàng rất muốn.
Và nàng vẫn không hiểu được tại sao.
Harry quấn cái chăn chặt hơn vào người khi anh ra khỏi phòng. Anh không còn lạnh nhiều nữa, nhưng thấy khó ở kinh khủng. Anh thấy lòng trống trải quá thể, và dường như cảm giác ấy mỗi lúc mỗi dâng cao theo từng hơi thở, khiến hai vai anh co cứng.
Không phải do lạnh, anh chắc chắn thế. Mà là sợ.
Hôm nay Hoàng tử Alexei đã khiến Olivia hoảng sợ. Harry không chắc chính xác anh ta đã làm gì hay nói những gì và anh biết rằng nàng sẽ cố giấu cảm xúc hết sức có thể nếu anh cứ cố ép nàng, nhưng chắc phải có điều gì đó khiếm nhã. Và nó sẽ lại xảy ra một lần nữa, nếu cứ để tên hoàng tử đó mặc sức làm mưa làm gió như thế.
Harry đi băng qua tiền sảnh, một tay cầm cái chăn tay kia xoa xoa gáy. Anh cần lấy lại bình tĩnh. Anh cần hít thở đều và nghĩ cho kín kẽ. Đi tắm trước đã, đến lúc đi ngủ anh sẽ bình tĩnh đánh giá lại tình hình và...
Có tiếng lách cách nơi cửa trước.
Ngực anh đập thình thịch, và mỗi thớ thịt trên người căng ra sẵn sàng, mỗi tế bào thần kinh cũng đột nhiên ở cả vào thế chuẩn bị đối phó. Khuya rồi. Và anh đã ra ngoài theo dõi hai người Nga bí ẩn. Và...
Anh đúng là một tên đại ngốc. Nếu ai đó muốn đột nhập vào nhà anh, thì hẳn sẽ không vào theo lối cửa trước như thế. Harry rón rén bước tới, mở ổ khỏa, rồi mở cửa
Edward đổ nhào vào theo.
Harry nhìn chằm chằm xuống thằng em với vẻ kinh tởm. “Ôi trời.”
“Anh Harry à?” Edward nhìn lên, mắt nheo nheo và Harry muốn biết liệu cậu ta nghĩ còn có ai vào đây.
“Chú đã nốc bao nhiêu rồi?” Harry hỏi.
Edward cố gựợng đứng lên, nhưng được một lúc cậu ta bỏ cuộc và ngồi bệt chính giữa sảnh, mắt chớp như thể cậu ta không hoàn toàn chắc chắn mình đã ngã xuống như thế nào. “Sao cơ?”
Giọng Harry nhỏ hơn. Và gần hơn. “Chú đã nốc bao nhiêu rượu?”
“Ừừừừừừ... à...” Miệng Edward cử động, như thể đang nuốt vào chỗ thức ăn vừa ợ lên. Mà cũng có thể thế thật, Harry nghĩ với vẻ kinh tởm.
“Thôi, quên đi.” Harry nói giọng cộc lốc. Edward đã nốc bao nhiêu rượu vào người thì có quan trọng gì đâu chứ? Dù thế nào thì nó cũng đã đủ khiến cậu ta không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Có trời mới biết cậu ta lê được vô nhà bằng cách nào. Cậu ta chẳng khá hơn cha mình. Chỉ khác một điều là ngài Lionel hầu như chỉ say sưa be bét ở nhà. Còn Edward thì ngật ngưỡng làm trò cười cho khắp London này.
“Đứng lên,” Harry ra lệnh.
Edward ngước lên nhìn ông anh chằm chằm, nét mặt thuỗn ra.
“Đứng. Lên.”
Sao anh nổi nóng như thế?” Edward làu bàu, chìa tay ra. Nhưng Harry không buồn đưa tay kéo giúp, thế là cậu ta đành cố tự gượng đứng dậy, chộp lấy cạnh bàn gần đấy để lấy thăng bằng.
Harry cố nén cơn bực tức. Anh những muốn túm lấy Edward mà lắc thật mạnh và hét lên thật to rằng cậu ta đang đâm đầu vào chỗ chết, rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ chết như ngài Lionel đã chết, ngu ngốc và đơn độc.
Cha anh đã ngã lộn nhào khỏi cửa sổ. Ông thò người ra quá đà và bị ngả gãy cổ. Trên bàn bên cạnh, có một ly rượu vang và một cái chai rỗng.
Hay anh nghe kể lại thế. Lúc đó anh đang ở Bỉ. Luật sư của cha anh đã gửi cho anh một lá thư kể lại chi tiết như vậy.
Còn mẹ thì anh chẳng nghe thấy nói gì.
“Đi ngủ đi,” Harry hạ giọng.
Edward vừa loạng choạng vừa cười ngạo, “Em chẳng việc gì phải nghe lời anh cả.”
“Được,” Harry gằn giọng. Với anh thế là đủ rồi. Chuyện này chẳng khác gì cha anh, có điều bây giờ anh có thể làm điều gì đấy. Anh có thể nói điều gì đấy. Anh không phải bất lực đứng nhìn, rồi lau chùi chỗ nôn mửa không phải của mình.
“Muốn làm gì thì làm đi,” anh nói, giọng anh khẽ và run run. “Miễn là đừng có nôn ra nhà anh.”
“Ồ, anh muốn thế, phải không?” Edward hét lên, lảo đảo đi về phía trước và rồi chụp lấy bức tường trước mặt khi suýt ngã. “Anh muốn em ra khỏi nhà này phải không, để mọi thứ được gọn gàng sạch sẽ phải không. Có bao giờ anh cần em đâu.”
“Chú nói cái quái quỷ gì đấy? Chú là em trai của anh.”
“Anh đã bỏ đi! Anh đã bỏ đi!” Edward gần như hét toáng lên.
Harry nhìn cậu em đăm đăm.
“Anh bỏ em ở lại một mình. Với ông ấy. Và bà ấy, Không ai khác nữa. Anh biết chị Anne sẽ đi lấy chồng mà. Anh biết em không còn ai.”
Harry lắc đầu. “Chú lúc đó sắp đi học xa rồi. Chỉ còn vài tháng nữa là chú đi. Anh đã biết chắc điều đó.”
“Ồ, chỉ...” mặt Edward nhăn nhúm và đầu thì cứ lúc lắc không ngừng, và có lúc Harry dám chắc cậu sắp nôn. Nhưng không, cậu chỉ cố tìm từ phù hợp, một từ vừa giận dữ vừa mai mỉa.
Và do say quá rồi nên cậu chẳng thể nghĩ ra được.
“Anh đã không... thậm chí anh đã không nghĩ.” Edward xỉa một ngón tay về phía Harry, rồi lại xỉa thêm lần nữa. “Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy thả em xuống?”
“Không ai nghĩ là chú lại để ông ấy thả chú xuống cả!”
“Sao em biết được! Em mới mười hai tuổi. Mười hai!” Edward la lên.
Harry lục lọi trong ký ức, cố hồi tưởng lại giai đoạn anh ra đi. Nhưng hầu như anh chẳng nhớ gì cả. Lúc đó anh quá háo hức muốn ra khỏi nhà, để tất cả lại sau lưng. Nhưng anh đã an ủi Edward mà, có không nhỉ? Anh bảo cậu mọi thứ sẽ ổn, rằng cậu sẽ học ở trường Hesslewhite, và không phải dính dáng gì nhiều đến cha mẹ. Và anh cũng đã bảo cậu đừng để cha đến gần trường, có không nhỉ?
“Ông ấy đã đái dầm,” Edward nói. “Vào ngày đầu tiên. Ông ấy ngủ quên trên giường em và đái cả ra quần. Em dựng ông ấy dậy thay quần áo cho ông ấy. Nhưng em không có ga giường dự phòng. Thế là người ta...” Giọng cậu nghẹn ngào và Harry có thể thấy nét sợ sệt trẻ con trên khuôn mặt cậu, nét mặt đó vừa bối rối vừa trơ trọi.
“Ai cũng nghĩ là em làm,” Edward nói. “Bắt đầu bằng chuyện như thế thì còn có gì hay hơn nữa, đúng không?” Rồi làm ra vẻ ta đây, Edward lại lảo đảo đi. “Sau đó em là thằng con trai nổi tiếng nhất. Đứa nào cũng muốn được làm bạn với em.”
“Anh xin lỗi,” Harry nói.
Edward nhún vai, rồi đổ xuống. Harry chồm tới vừa kịp đỡ lấy. Và rồi - anh không chắc chuyện đó xảy ra như thế nào nữa, hay tại sao anh lại làm thế - anh kéo đứa em lại thật sát. Ôm nó. Chỉ một chút. Chỉ đủ để ngăn nước mắt chực chảy ra.
“Chú cần đi ngủ,” Harry nói, giọng khàn đục.
Edward gật đầu, và dựa vào Harry lúc anh dìu cậu lên lầu. Hai bậc thang đầu tiên không vấn đề gì, tới bậc thứ ba cậu trượt chân.
“Xin lỗi, anh tai.” Edward lúng búng, cố giữ thăng bằng.
Cậu không phát âm âm r. Hệt như cha.
Harry nghĩ cậu có thể ốm mất.
Không nhanh, không dễ dàng nhưng cuối cùng Harry cũng đưa được Edward lên giường, cởi giày cởi bốt các thứ. Anh đặt cậu nằm nghiêng sao cho miệng kề mép giường, phòng khi cậu nôn. Và rồi anh làm một chuyện chưa từng làm, trong ngần ấy năm sắp xếp cho cha nằm cũng theo vị trí tương tự.
Anh đợi.
Anh đứng nơi cửa đợi cho đến khi Edward thở đều, và nán lại thêm ít phút nữa.
Vì người ta không ai muốn mình trơ trọi. Và không ai muốn sợ hãi. Hay muốn thấy mình nhỏ bé. Và không ai muốn đếm chuyện tồi tệ nào đó xảy ra bao nhiêu lần, và không nên lo sợ nó lại xảy ra lần nữa.
Và khi đứng đó trong bóng tối, anh nhận ra điều mình cần phải làm. Không chỉ cho Edward, mà cho cả Olivia. Và có thể cho cả chính anh nữa.