là một vũ công. Sau khi tốt nghiệp trường đại học văn hoá Hà Nội anh liền theo nghề múa. M thích nghề múa vì người cô bạn thân nhất của mình là một diễn viên múa. M kể về lần đầu tiên anh có một rắc rối nhỏ với một giáo sư dạy kèm môn tiếng anh cho M. M tin rằng người gia sư kia đã để lại ấn tượng khó quên trong cuộc đời anh.
Sau khi sống ở vùng kinh tế mới được một thời gian, trải qua nhiều năm phải ăn uống rất khổ vì mất mùa liên tục, nhà tôi buộc phải dọn về thành phố.
Ngay lúc ấy ông nội tôi mất và chú tôi cũng vượt biên. Căn nhà của ông tôi vì thế cần có người trông coi. Nghề đóng sách gia công cũng được truyền lại nhà tôi. Thế là tôi được thầy mẹ đưa về thành phố sống. Gọi là thành phố nhưng nơi tôi ở có lẽ nửa quê nửa tỉnh. Phố bé bằng bàn tay, chỉ đạp xe quanh quanh nửa buổi chiều là hêt sạch.
Về phố, chương trình học khác hẳn với chương trình học ở các xã vùng kinh tế mới. Một khó khăn lớin nữa cho tôi là ở vùng kinh tế mới không dạy tiếng Anh. Thế là để đầu tư vào thằng con trai duy nhất, bố tôi bàn với mẹ:
- Ta nên thuê thầy về dạy anh văn cho thằng bé.
Tỏ vẻ đồng tình và quán triệt đường lối giáo dục của chồng, mẹ tôi đồng ý cho rằng đầu tư vào việc học hành của tôi là một đầu tư sáng suốt nhất. Thế là qua tuần sau, thầy Vũ xuất hiện với nhiệm vụ một tuần buổi tối sẽ đến để kèm riêng môn Anh Văn cho tôi.
Thầy dong dỏng cao, nước da trắng, khuôn mặt thanh tú rất thư sinh. Giọng nói thật mềm, phát âm tiếng Anh nghe nhẹ như sáo. Tôi mến thầy thật sự. Cách thầy giảng dạy thật dễ hiểu. Chẳng biết tôi có sáng dạ hay không nhưng thầy khen mãi. Có lẽ tôi thông minh thật. Cả cô giáo dạy Anh văn ở trường cũng phải ngạc nhiên vì khả năng học Anh Văn của tôi. Ngữ pháp thì tôi hơi yếu nhưng từ vựng và phát âm của tôi xem có ai trong lớp theo kịp.
Hơi thở của thầy Vũ ấm áp và thơm. Nhà thầy có người đi nước ngoài nên thỉnh thoảng tôi vẫn được ăn kẹo cao su của ngoại quốc. Thầy hay ngồi sát tôi, chạm cả vào vai và lưng tôi. Có lúc tôi bảo thầy là tôi vướng, nhưng ngại nên tôi cứ để thầy gần gũi như thế.
Rồi một lần... cái của tôi căng cứng một cách rất vô tình. Có lẽ như chuyện tự nhiên thôi. Tuổi 15 tôi nghĩ đứa nào chả như thế. Nhưng ngồi bên cạnh thầy Vũ, tôi cứ thấy ngài ngại thế nào ấy.
Tỷ lệ thuận khả năng tiếng Anh của tôi, thầy Vũ càng tỏ ra âu yếm với tôi nhiều hơn. Có lúc thấy thầy ghì chặt lấy tôi một cách cố ý. Hơi thở của thầy nóng hừng hực. Nhất là có lần thầy Vũ cầm tay tôi rồi đặt nhẹ lên chỗ kín của thầy. Tôi còn nhớ vải quần của thầy cồm cộm một cách rất khác. Nhiều lúc thầy lấy tay tôi áp lên ngực thầy, đôi mắt rất âu yếm.
Đến lúc này thì tôi đã biết chuyện gì đã xẩy ra. Tôi không thích những âu yếm quá mức của thầy Vũ. thế là tôi quyết định thuyết phục ba mẹ tôi đã đủ khả năng để học Anh văn một mình. Nhìn vào sổ điểm của tôi mẹ bảo:
- Thằng M nói đúng đấy!
Thế là bố mẹ tôi bảo thầy Vũ không phải đến dạy tôi nữa. Họ cám ơn thầy Vũ rối rít. Khuôn mặt thầy trông buồn lắm; không giấu diếm chút nào. Sau đó bố mẹ tôi để cho hai thầy trò chia tay. Đôi mắt thầy Vũ nặng như bị ong châm, nước mắt rân rấn chạy quanh hai bên khoé mắt.
Hình như thầy muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi. Nhìn thầy rất tội nghiệp, phong thái đường hoàng của một thầy giáo biến sạch. trông thầy đáng thương như một con mèo lạc mẹ, đi dưới mưa, lông lá ướt rượt. Cảm động quá, tự nhiên tôi đến bên và lau nước mắt cho thầy. Trong người tôi cũng bấn bức xúc động một cách khác thường. Có lẽ đó là do tôi thấy tội nghiệp thầy.
Bất ngờ, thầy Vũ gồng người lên rồi xiết mạnh lấy tôi. Thầy hôn tôi không biết ngượng. Chẳng hiểu sao tôi lại để im. Môi thầy cạy môi tôi. Răng và lưỡi của thầy gần như chiếm trọn lấy vòm miệng của tôi.
Sau đó thầy giã từ. Lúc bước ra đường, tôi thấy đầu thầy gục xuống. Cảnh ấy bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Nghe đâu thầy Vũ đã xuất cảnh đi Canada sau đó vài tháng. Tôi cũng lớn lên, trải qua vài mối tình vắt vai và sau cùng lấy vợ. Nhưng tình thật mà nói tôi chẳng bao giờ tìm được nụ hôn nào ấn tượng như nụ hôn như của thầy giạy Anh văn lần đầu của tôi.