Thiếu nữ mặc tố y tuyết trắng của Vạn Kiếm Tông, chính là Thương Vũ Nguyệt, đệ nhất thiên tài của liên minh Thập Tam Tông ngày xưa.
Vạn Kiếm Tông được tôn làm đệ nhất Kiếm Tông của Bắc đại lục, truyền thừa cổ xưa, thực lực nội tình hùng hầu, thực lực chỉnh thể của Tông phái gần sánh ngang với Thập Đại Tông Phái.
Tông phái cấp bậc này giáng lâm, những Cường quốc, Tông phái còn lại đều vội vã né tránh.
- Thủ tịch đệ tử “Hạ Tiên Thương” của Vạn Kiếm Tông, trong giới Chân Long hội lần trước đã tiến vào 30 hạng đầu, thứ tự không chênh lệch Mạc Thiên Y lắm. Ngoại trừ Mạc Thiên Y ra, trong số những tân tinh thế hệ mới của Bắc đại lục, không còn người nào có thể chống lại hắn.
Vẻ mặt của những thiên tài đến từ khắp nơi đều có chút sợ hãi, thầm dò xét thiếu niên tóc trắng quỷ dị kia.
Hạ Tiên Thương, tu vi Chân Huyền cấp, đệ nhất thiên tài Kiếm Tông của Bắc đại lục, cho dù phóng mắt khắp toàn đại lục cũng có chút thanh danh.
- Ồ, thiếu nữ mặc áo áo tơ trắng kia là ai, chỉ có tu vi Chân Nhân cấp đại thành, vậy mà có thể trở thành một trong hai danh ngạch của Vạn Kiếm Tông
- Các ngươi không biết nàng sao, nàng chính là nữ thiên tài Kiếm Đạo mới xuất hiện gần đây của Vạn Kiếm Tông - Thương Vũ Nguyệt. Tư chất không thua Hạ Tiên Thương. Nghe nói nàng lĩnh ngộ Kiếm Ý còn sớm hơn cả Hạ Tiên Thương năm đó.
Ánh mắt của thiên tài tất cả Tông phái đều tập trung vào hai đại thiên tài của Vạn Kiếm Tông
Người lĩnh quân của ba Đại quốc, như Kim Thái tử, Lăng Nguyệt công chúa, đều mỉm cười tiến lên, chào hỏi với Hạ Tiên Thương
Hạ Tiên Thương khẽ mỉm cười gật đầu với Lăng Nguyệt công chúa, về phần đám người Kim Thái tử, chỉ có chút ân tượng thái độ khá là lãnh đạm.
Trong lòng Kim Thái Tử có chút không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Hoàng thất của ba Đại quốc đều muốn lôi kéo Vạn Kiếm Tông nên tuyệt đối không dám đắc tội.
- Thương Vũ Nguyệt này, không ngờ có thể tranh đoạt được một trong hai danh ngạch của Vạn Kiếm Tông
Trong lòng Lăng Nguyệt công chúa có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng Vạn Kiếm Tông vẫn còn hai ba thiên tài tu vi đã ngoài Chân Nhân Cấp đỉnh phong thực lực có thể sánh ngang với Kim Thái Tử.
Thương Vũ Nguyệt có thể cạnh tranh trong hoàn cảnh như vậy, thật khó tưởng tượng nổi chiến lực của nàng đạt đến mức nào.
Đáng tiếc, lúc này Triệu Phong đang nhắm mắt tham ngộ, cũng không phát hiện ra Thương Vũ Nguyệt.
Mái tóc của hắn đã biến thành màu lam, khí chất cũng lạnh lùng đạm mạc, hoàn toàn bất đồng với trước kia, cho nên Thương Vũ Nguyệt cũng không lưu ý.
Thế nhưng Bắc Mặc ở một nơi hẻo lánh lại nhận ra Thương Vũ Nguyệt, trong lòng có chút kích động
Hai người đều xuất thân tự một địa vực xa xôi, lúc này có cơ hội cùng thi đấu giao phong tại một sân khâu võ đài lớn nhất, đây chính là nhân sinh vi diệu cỡ nào.
Những thế lực khác cũng không dám khinh suất khiêu chiến hai đại thiên tài của Vạn Kiếm Tông
Đặc biệt là “Hạ Tiên Thương”, thiên tài đỉnh phong đã du sơn ngoạn thủy khắp Bắc đại lục, đoán chừng thiên tài có mặt ở đây, không có ai có thể ngăn được một kiếm của hắn.
Ngược lại, về phần Thương Vũ Nguyệt thì vẫn có một ít thiên tài rục rịch muốn thử thăm dò đôi chút, ví dụ thiên chi kiêu nữ như Lăng Nguyệt công chúa.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại truyền đến tiếng xé gió.
Liên tiếp mấy Tông phái, không ít thiên tài đều lục tục giáng lâm.
- Mau nhìn, người của Thiên Nguyên Tông đến rồi.
- Mạc Thiên Y đã đến.
Một lúc sau, cả Bắc Tinh Đài lập tức chấn động
Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu.
Trên không trung xuất hiện mấy loài chim cực lớn giương cánh bay, sải cánh rộng hơn ba mươi trượng
Trong đó, có ba bốn luồng khí tức đã ngoài Chân Chủ cấp, còn có hai luồng khí tức đạt tới nửa bước Đan Nguyên cảnh.
Những thân ảnh này vừa giáng lâm, khí thế cường đại lập tức bao phủ toàn trường
Thân là một trong Thập Đại Tông Phái, tùy tiện một trưởng lão của Thiên Nguyên Tông đều là Chân Chủ cấp.
Đệ tử đại biểu cho Thiên Nguyên Tông có chừng mười người.
Người cầm đầu là một thanh niên anh vĩ siêu phàm, trong mắt phảng phất lấp loáng thần quang mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người khác cảm thấy áp lực không thể đối mặt, giống như kiêu hùng dẫn dắt thời đại.
- Hắn chính là Mạc Thiên Y sao? Thần thoại đỉnh phong của Bắc đại lục?
Không ít thiên tài đều cảm thấy hô hấp trở nên gấp gáp, thần sắc kích động thậm chí lộ vẻ sùng bái.
Một ít nữ thiên tài ngóng nhìn gương mặt tuấn lãng như đao gọt của Mạc Thiên Y, khí chất bao quát chúng sinh vừa hiện, tâm hồn thiếu nữ lập tức bay bổng vẻ mặt ửng hồng
Sau khi Mạc Thiên Y đến, bầu không khí trên Bắc Tinh Đài liền trở nên có chút kỳ dị.
Hắn đứng ngạo nghễ tại chỗ, dáng vẻ anh vĩ bất phàm, như hạc giữa bầy gà, khí tràng phát ra lấn áp thiên tài toàn trường
Trong mơ hồ, hắn dường như đã trở thành thiên tài đứng đầu Bắc đại lục.
Chỉ có “Hạ Tiên Thương” của Vạn Kiếm Tông là trong mắt lộ ra duệ kiếm sắc bén, giằng co vô hình với Mạc Thiên Y, tinh thần vô hình va chạm, khiến cho thiên tài bốn phía đều run rẩy bất an.
Hồi lâu sau, trên sân mới an tĩnh lại.
Chẳng qua, càng nhiều ánh mắt quan sát mười một thiên tài của Thiên Nguyên Tông hơn.
Thiên tài của Thiên Nguyên Tông thực lực chỉnh thể rất mạnh, Chân Nhận cấp đỉnh phong có năm sáu người, chiến lực của mỗi người chỉ mạnh chứ không yếu hơn Kim Thái Tử.
Ngoại trừ Mạc Thiên Y ra, Thiên Nguyên Tông còn một vị thiếu nữ thanh nhã tinh xảo, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thiếu nữ kia thanh tú tuệ nhã, mỉm cười tự nhiên, tư thái khuynh quốc, một thân váy tím nhạt như sương khói, nước da óng ánh một cách kỳ dị, phảng phất như tiểu mỹ nhân được xây lên từ băng ngọc.
- Là nàng... Triệu Vũ Phi.
Ánh mắt của Bắc Mặc và Thương Vũ Nguyệt đều dừng lại trên người thiếu nữ váy tím kia.
Ngày xưa, thế cục của Hoành Vân Thập Tam Quốc phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không ít thiên tài đều rời đi khắp nơi.
Bắc Mặc theo Vân Hải chân nhân cùng phản bội.
Thương Vũ Nguyệt thì thành công tiến vào đệ nhất Kiếm Tông của Bắc đại lục.
Triệu Phong thì trở thành Đà chủ của Thiết Huyết Giáo.
Trong ba người này, kỳ ngộ của Thương Vũ Nguyệt còn tốt hơn cả Bắc Mặc và Triệu Phong.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng, mỹ nhân Triệu Vũ Phi lại đạt được kỳ ngộ càng lớn hơn.
Thập Đại Tông Phái, đây chính là những Tông phái cổ xưa, đứng đầu toàn bộ đại lục.
- Thiên Nguyên Tông đến rồi, Vạn Kiếm Tông cũng đến, những thế lực đủ phân lượng của Bắc đại lục trên cơ bản đều đã trình diện rồi.
Ánh mắt của không ít thiên tài đều đảo qua dò xét toàn trường
- Còn thiếu một Tông phái.
Mắt phượng của Lãng Nguyệt công chúa quét qua toàn trường
- Thiếu Tông phái nào?
- Còn thiếu Vạn Nguyên Tông đây là Tông phái còn xa xưa hơn cả Thiên Nguyên Tông
Lăng Nguyệt công chúa trịnh trọng nói.
Vừa dứt lời, tiếng xé gió truyền đến.
Trong tầng mây xanh xa xa, một đoàn “Xích vân” quỷ dị, đường kính vài chục trượng, bên trên mơ hồ có thể nhìn thấy một vài thân ảnh.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đoàn xích vân kia là do vô số tơ kim loại xích sắc bện lại mà thành.
- Vạn Nguyên Tông cũng đến rồi.
Thiên Nguyên Tông Vạn Kiếm Tông và đám thiên tài xung quanh đều đồng loạt nhìn tới.
Tại Bắc đại lục, truyền thừa của Vạn Nguyên Tông là xa xưa nhất, thực lực xếp ngang với Vạn Kiếm Tông gần bằng Thiên Nguyên Tông
Người của Vạn Nguyên Tông đến không nhiều lắm, chỉ chừng ba người.
Một lão giả da mặt nhăn nheo, hai gã nam tử.
Trong đó có một thanh niên đầu tóc xoăn, đứng chấp tay, hai mắt tĩnh mịch, một thân tu vi đạt tới Chân Huyền cấp.
Một thiếu niên áo bào xanh khác thì bình thường không có gì đặc biệt, chỉ nhắm mắt, không hề thu hút chút nào.
Phần lớn ánh mắt của các thiên tài đều bị thiên tài Chân Huyền cấp kia thu hút.
Chẳng qua, có một vài thiên tài đỉnh phong ví dụ như đậm người Mạc Thiên Y, Hạ Tiên Thương Lăng Nguyệt công chúa lại đều chú ý đến người thiếu niên mặc áo bào xanh thứ hai.
Cách ăn mặc và gương mặt của thiếu niên kia đều quá mức bình thường rất dễ khiến cho người khác xem nhẹ.
- Tân Vô Ngân.
Trong mắt Thiên Vân Chi hiện lên chiến ý mãnh liệt, cổ đao Thanh Phong sau lưng khẽ run rẩy.
- Tân Vô Ngân? Hắn là quỷ tài danh chấn Bắc đại lục mấy năm gần đây?
- Tên Tân Vô Ngân này còn chưa đến hai mươi tuổi vậy mà đã trở thành Thủ tịch đệ tử của Vạn Nguyên Tông Trong đám cùng thế hệ, cũng chỉ thua mình Mạc Thiên Y mà thôi...
- Nghe nói, Lăng Nguyệt công chúa, Kim Thái Tử và đám thiên tài của Bắc đại lục đều từng thua trong tay người này.
Không ít thiên tài dưới sân đều mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tân Vô Ngân.
Chẳng qua
Gương mặt và cách ăn mặc của Tân Vô Ngân quá mức bình thường đã thế từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt lại.
- Tân Vô Ngân này là người nào, tại sao ta lại có cảm giác hắn và Triệu sư đệ là cùng một loại người?
Bắc Mặc và Thương Vũ Nguyệt cũng không nhận ra Tân Vô Ngân.
Năm đó, tại thành Vũ Dương, Tân Vô Ngân chính là một hạt giống thiên tài.
Trong Thiên Tài Phong Vân hội, hắn và Triệu Phong cùng đạt hạng nhất, được xưng là “Tân Vô ngân không quá mười chiêu”.
Chẳng qua, sau lần Thiên Tài Phong Vân hội đó, Tân Vô Ngân đột nhiên biến mất một cách thần bí, để lại một dấu hỏi khó hiểu.
Càng nằm ngoài dự liệu của người khác chính là... Năm đó, tại Thiên Tài Phong Vân hội, từ đầu đến cuối Tân Vô Ngân đều áp chế một trọng tu vi, kể cả lúc chiến đấu với Triệu Phong
Về điểm này, chỉ có mình Triệu Phong nhờ có Thần Linh nhãn là phát hiện ra
- Tân Vô Ngân, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Vũ Phi lóe lên, khẽ lẩm bẩm.
Nàng tiến vào Bắc đại lục đã một thời gian ngắn, thậm chí đã từng chặn mắt nhìn thấy Tân Vô Ngân và Mạc Thiên Y chiến đấu.
Trong lòng Triệu Vũ Phi, có một thân ảnh không thể vượt qua, không thể chiến thắng vẻ mặt luôn lãnh tĩnh, là thần thoại vĩnh viễn không thể phá vỡ, từng bước sáng tạo kỳ tích.
Mặc dù “người kia” năm xưa cũng chỉ bất phân thắng bại với Tân Vô Ngân.
- Triệu Phong ca... Chẳng lẽ Thánh Vực Chân Long Hội lần này, huynh không xuất hiện?
Ánh mắt Triệu Vũ Phi khẽ chuyển, bắt đầu tìm kiếm trong toàn bộ thân ảnh thiên tài trên sân.
Nàng có chút không tin, với tư chất tiềm lực của Triệu Phong không thể nào có chuyện hắn không có tư cách tham gia Thánh Vực Chân Long Hội, trừ phi là bản thân hắn không hứng thú mà thôi.
Vì vậy.
Triệu Vũ Phi bắt đầu tìm kiếm.
Bắc Tinh Đài, phương viên mười dặm, bên trên hội tụ mấy trăm thiên tài đến từ khắp nơi.
Muốn tìm một người cũng không dễ dàng còn có rất nhiều trận doanh và vật cản che đi tầm mắt.
Hàm răng trắng tinh của Triệu Vũ Phi khẽ cắn, rời khỏi trân doanh của Thiên Nguyên Tông tìm kiếm khắp nơi.
- Vũ Phi sư muội, muội muốn tìm người nào? Để ta tìm giúp muội.
Mạc Thiên Y khẽ cười, bước đến gần.
Trong Tông môn, hai người bọn họ đều là đệ tử của Tôn Giả, thân phận và địa vị tương đối gần nhau.
Một lúc sau.
Triệu Vũ Phi đi đến trận doanh của Thiên Bồng đại quốc, bước chân đột nhiên dừng lại.
- Mạc Thiên Y đến rồi.
- Thiếu nữ kia là ai, dáng vẻ tuyệt lệ vô cùng, đứng cùng Mạc Thiên Y, quả thật là tuyệt phối.
Đám thiên tài như Kim Thái tử, ánh mắt có chút ngốc trệ, có một loại ảo giác như bị lọt vào mắt xanh của nữ thần.
- Làm sao vậy sư muội, muội tìm được người rồi sao?
Mạc Thiên Y có chút kỳ quái.
Những thiên tài của Thiên Bồng đại quốc này, hắn chỉ hơi có chút ấn tượng với Kim Thái tử, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Triệu Vũ Phi khẽ đảo qua Thập Tinh Thiên Bồng lúc quét qua người một thiếu niên tóc lam, chợt thoáng dừng lại.
Ngoài ra, lúc nàng nhìn thấy Liễu Cầm Tâm, không khỏi có chút kinh ngạc, tư sắc và khí chất của đối phương quả thật là nhân gian hiếm gặp.
- Đi nơi khác xem sao.
Triệu Vũ Phi mỉm cười tự nhiên, giống như trăm hoa trên thế gian ảm đạm thất sắc, khiến cho toàn bộ đám nam tử đều thất hồn lạc phách.
Giờ khắc này, nàng dường như nhận được một tin tức tốt nào đó, rất vui vẻ và sung sướng
- Được.
Mạc Thiên Y khẽ gật đầu, trong khoảnh khắc quay người, ánh mắt lạnh nhạt của hắn khẽ liếc nhìn một thiếu niên tóc lam.
Động tác rất nhỏ của Triệu Vũ Phi không tránh khỏi nhãn lực cường đại của Mạc Thiên Y.
- Thiếu niên tóc lam này là ai, Vũ Phi sư muội dường như không muốn làm phiền hắn thì phải?
Mạc Thiên Y mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng cũng không hỏi, đây là bí mật của Vũ Phi sư muội.
Đám thiên tài Kim Thái Tử đưa mắt nhìn hai người rời đi, có cảm giác được yêu mà kinh sợ, dù sao thì đây cũng là lần đầu bọn họ được thần thoai thiên tài Mạc Thiên Y của Bắc đại lục chú ý.
- Nàng biết Triệu Phong?
Trong Thập Tinh Đại quốc, chỉ có mình Liễu Câm Tâm là chú ý đến động tác rất nhỏ của Triệu Vũ Phi.