Tác phẩm của cô đều là sao chép, trong tay tôi có chứng cứ cô sao chép tác phẩm!"
Người đàn ông vẻ mặt đầy căm phẫn, lấy trên tay tạp chí đi đến trước mặtđại biểu đấu thầu, nghiêm túc nói ︰
"Người khỏe, tôi là trong lúc vô ý nhìn đến bản tạp chí này, rồi mới phát hiện vậy mà cùng thiết kế của Tô tiểu thư giống nhau như đúc. Người có thể nhìn xem, rất nhiều chỗ đều là giống nhau."
Đại biểu nhìn đến người đàn ông đang chỉ Tô Thi Thi sao chép hình ảnh, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi tiên sinh là ai?"
"Tôi là ai không sao cả, quan trọng hơn chính là các người ngàn vạn lần đừng để cho cô gái này qua mặt. Cô ấy trước kia đều có rất nhiều tai tiếng, hiện tại vừa muốn trò cũ làm lại." Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Nhưng là để cho hắn ngoài ý muốn là, Tô Thi Thi một chút kinh ngạc đều không có.
Tô Thi Thi chú ý tới ánh mắtcủa hắn, ngược lại hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: "Anh có vẻ cực kỳ hiểu biết về tôi?"
Tô Thi Thi nói xong tiện đường hướng đi tới, lạnh nhạt tự nhiên, giống như đối với lên án của hắn một chút cũng không thèm để ý, toàn thân phát ra chỉ có tự tin.
"Liền bản thân tôi cũng không biết, tôi trước kia còn chưa từng nghe qua. Không biết anh lại là từ đâu lý nghe nói, tôi cũng muốn nghe một chút."
Tô Thi Thi đi đến trước mặtngười đàn ông kia, đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Tôi giống như không biết anh."
"Cô... Cô da mặt cũng thật dày!" Người đàn ông kia kìm nén hồi lâu chỉ phun ra này một câu.
Bình thường dưới tình huống như vậy, một cô gái bị chỉ mặt lên án sao chép, chẳng lẽ sẽ không kinh hoảng sao?
Đúng là cô gái này, ngược lại như là đang nói chuyện phiếm một dạng.
Tô Thi Thi trên mặt vẫn như cũ vẫn duy trì tươi cườikhéo léo.
Ngay từ đầu cô quả thật có chút thất lễ, nhưng càng còn kinh ngạc nhiều hơn, cô không nghĩ tới vậy mà sẽ có người buồn cười đến nỗi xông tới cầm một bản tạp chí nói cô sao chép.
Tô Thi Thi trái lại tiếp tục nói: "Nếu tôi không biết anh, anh cũng càng không có khả năng xem qua tác phẩm của tôi, anh như vậy làm sao vậy biết tác phẩm của tôi là cái gì?"
"Tôi..." Người kia nhất thời nghẹn lời, chỉ vào bìa tạp chí nói, "Thiết kế của cô sớm đã bị đăng lên bìa của bản tạp chí, mà bản tạp chí này là ba tháng trước phát hành, khi đó cô còn không phải nhân viên của Xây dựng Tiệp Khắc, cũng không có tiếp xúc qua cái dự án này, chẳng lẽ chuyện này không phải là chép sao?"
Tô Thi Thi lườm đến bìa của quyển tạp chí kia, trong mắt hiện lên quét xuống ý tứ hàm xúc không rõ, cười như không cười nhìn người không hiểu tình hình kia
"Nghe qua có vẻ Logic, mà còn tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng vẫn còn thiếu bằng chứng trực tiếp, anh có bất kỳ bằng chứng khác để chứng minh rằng tôi sao chép không? Chỉ có cái này cũng không thể chứng minh cái gì."
Tô Thi Thi nói xong nhìn một phen bốn phía, nói: "Không tin anh cứ hỏi mọi người."
"Cô... Tôi..."
Nguoqfi đàn ông ánh mắt vờn quanh hạ bốn phía, phát hiện mọi người cũng không có như trong tưởng tượng của hắn tức giận. Cúi đầu xem mấy vị đại biểu kia, cũng không có lập tức để cho Tô Thi Thi giải thích toàn bộ, hắn đột nhiên ý thức được có chút không thích hợp.
Nhưng là ngay sau đó hắn liền ưỡn thẳng sống lưng lên, may mắn chuẩn bị từ trước, bằng không liền muốn bị cô gái này lừa dối đi qua.
"Tôi đương nhiên là có cái khác chứng cớ. Tôi quen biết với chủ biên của tòa soạn này, cô ta có thể chứng minh cô đã từng liên hệ quá cô ta, nói cô cực kỳ thích cái thiết kế này, muốn để cho cô ta hỗ trợ giúp cô liên hệ tác giả."
Hắn khinh miệt cười nói: "Chủ biên cảm thấy được nói chuyện với cô không thành thực liền không có giúp cô, đúng là không nghĩ tới, cô vậy mà trực tiếp lấy trộm thành quả của người khác, cô quả thực là sỉ nhục của giới thiết kế."
Tô Thi Thi gật gật đầu, như là cực kỳ đồng ý cách nói của hắn:"Vậy anh liền đem bản ghi âm đưa ra cho mọi người nghe một chút đi."
Người kia trong lòng hiện lên quét xuống kinh ngạc. Đều đã đến lúc này, cô gái này vẫn lại là bình tĩnh như thế, xem ra thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Hắn cầm ra điện thoại, truyền phát tin một đoạn ghi âm.
"Anh là nói Tô Thi Thi sao? Tôi nhận ra cô ấy, cô ấy mấy tháng trước hướng tôi hỏi thăm người thiết kế của bìa một kỳ tạp chí. Tôi lúc ấy liền hỏi cô ấy để gì, cô ấy liền ấp úng nói không rõ ràng, tôi cảm thấy được có phần không thích hợp, liền không có nói cho cô ấy. Nhưng là sau này nghe cái tác giả kia nói, cô ấy liên lạc với người ta, lại còn cảnh cáo người ta sau này không được dùng cái thiết kế kia, quả thực là đáng giận rồi."
Trò chuyện ghi âm đến nơi đây kết thúc.
Tô Thi Thi vừa nghe đến giọng nói của cô gái trong đoạn ghi âm kia liền vui vẻ.
Chủ nhân của giọng nói này mỗi lần vừa thấy cô liền cùng đánh máu gà một dạng, hận không thể đi lên xé miệng cô ra làm hai. Đánh chết cô cũng sẽ không quên.
Cô khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Vị chủ biên này giải thích không tệ."
Người đàn ông ánh mắt chớp lóe, nghểnh cổ nói: "Thì làm sao? Tòa soạn trong nước ngoài cùng trong nước còn nhiều mà, hiện tại cô còn muốn bảo tôi nói sạo sao!"
Tô Thi Thi cực kỳ vô tội nhìn hắn: "Từ đầu đến cuối tôi đều không có nói anh sạo quá, không phải sao? Chẳng qua là chứng cớ thật sự là tạm được thôi."
Cô nói xong xoay người một lần nữa đi trở về đến bục phát biểu, đem USB sáp nhập trong máy tính, sau đó nhẹ nhàng mở bản thiết kế, đối với người kia cười nói:
"Thực xấu hổ, tôi lần này tác phẩm thiết kế là cái dạng này. Không biết anh còn có cái chứng cớ khác chứng minh tôi sao chép không? Đương nhiên, là sao chép cái dạng này."
"Cái gì?"
Người đàn ông chấn kinh nhìn màn hình hiển thị mô hìnhsân vận động chữ "Đoàn", nhìn nhìn lại ảnh bìa trên tạp chí kia là công trình nhà máy thu gom than bùn, trực tiếp ngu ngơ.
Sao lại như vậy? Hai cái thiết kế này hoàn toàn là cách biệt một trời một vực, một chút chỗ tương đồng đều không có.
Tô Thi Thi trên mặt thủy chung vẫn duy trì khéo tươi cười, đối với người kia nói: "Phiền toái anh trở về nói cho vị chủ biênnày, cô ta bị người ta lừa rồi."
Cô cố ý đem chủ biên hai chữ nói ra được đặc biệt trọng, ở đây mọi người ai còn nghe không ra?
Sợ là tất cả toàn bộ đều là vị chủ biênnày làm, mà còn cũng không có khả năng là tạp chí nước ngoài gì đó.
Chuyện này nhìn vào đã thấy được trăm ngàn chỗ hở.
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông còn đang chấn kinh bộ dáng nóikhông ra lời, ánh mắt thay đổi, quát lạnh: "Là người nào bảo anh tới?"
"Đoàn..." Người kia nói đến một nửa, mạnh bụm miệng, sau đó cầm lấy tạp chí, co cẳng chạy.
Khi hắn chạy ra ngoài phòng họp, rõ ràng phát hiện bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng.
Người kia chân liền lảo đảo, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy.
"Đoàn Ngọc Lộ."
Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh, nhưng càng còn nhiều mà bi ai.
Cùng một cội sinh ra, đốt nhau sao quá gấp. Bất quá cô đánh giá cao chỉ số thông minhcủaĐoàn Ngọc Lộ, ngu xuẩn đến nỗi lại dụng giọng nói của chính mình để làm chứng, cũng thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tô Thi Thi lúc trước nghe được thanh âm liền mơ hồ xác định là Đoàn Ngọc Lộ ở sau lưng giở trò quỷ. Vừa rồi hỏi người kia một phen, hắn buộc miệng, hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định.
"Để cho mọi người chê cười." Tô Thi Thi đối với mọi người thật có lỗi cúi đầu, sau đó hướng về chỗ ngồi của chính mình đi đến.
Ngồi ở phía dưới, phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh hứng thú nhìn Tô Thi Thi, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
Cô gái này thậtt làm cho người ta thích thú. Năng lực có, trí mưu có, tính tình cũng có.
Không tệ.
Bên ngoài phòng họp, Bùi Dịch thu hồi ánh mắt, trong mắt tán thưởng không chút nào che dấu.
"Lúc này đi rồi hả?"
Tần Phong nhìn đến Bùi Dịch xoay người muốn rời khỏi, buồn bực hỏi han: "Đàm phán còn không có kết thúc mà, lập tức liền đến phiên xây dựng Minh Đỉnh, cậu không muốn nhìn một chút?"
Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Tôi đối bọn họ không có hứng thú."
"Vậy cậu không muốn biết Thi Thi như thế nào chiến thắng bọn họ?" Tần Phong đuổi theo, một cái vẻ khuyên bảo.
Anh rất muốn lưu lại xem hết mà, đúng là người này vậy mà cứ như vậy đi tới, thực mất hứng.
Bùi Dịch hồi đầu liếc nhìn anh một cái, môi mỏng khẽ nhếch: "Có thể thắng được tôi sao?"
undefined
"Tôi đi, cậu cũng quá tự tin rồi!"
Trong phòng hội nghị, Cao Tĩnh Xu đã đứng ở bục phát biểu.
Tô Thi Thi nhìn bộ dáng người phụ nữ kia lẳng lơ, người đã đá sưng cẳng chân của cô, khóe miệng chậm rãi khai ra một nụ cười quỷ dị.
Cô chưa nói năng lực của cô mới thể hiện được một phần ba mà thôi, kế tiếp, cô sẽ để cho cô ta biết cô mạnh như thế nào!