Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 40

Edit: ღDuღ

Beta: Lily_Carlos

Triệu Tiểu Chiêu nhớ lại kiếp trước kiếp này, trong lòng còn có áy náy với Ngô Du, vẻ mặt không khỏi ôn dịu dàng với anh hơn. 

Ngô Du cũng cảm thấy Triệu Tiểu Chiêu đối xử với anh thay đổi rất nhỏ, lại nghỉ bởi vì mình gần đây cẩn thận chăm sóc cô nên cảm động.

Triệu Tiểu Chiêu cũng không có nói gì với Ngô Du, chẳng qua trên hành động càng thêm tốt với Ngô Du.

Cứ như vậy, thời gian dịu dàng giữa hai người như dòng chảy, rất nhanh Triệu Tiểu Chiêu khôi phục xuất viện, lại từ mùa đông đi vào ngày mùa hè, sau khi oanh oanh liệt liệt thi cấp ba, Triệu Tiểu Chiêu không có lo lắng thi không đậu cấp 3.

"Triệu Tiểu Chiêu, chúng ta kết hôn đi."

Triệu Tiểu Chiêu nghe lời nói kinh người của Ngô Du lần nữa.

Nhưng Triệu Tiểu Chiêu không có phản đối, cô gật đầu nói: "Được."

Kiếp trước sai sót rất nhiều chuyện, đời này, cô không muốn lại quanh đi quẩn lại, không muốn cố kỵ dư luận thế tục gì hết, cần gì chứ, đời người ngắn ngủn mấy chục năm, cô thầm nghĩ vì chính mình mà sống.

Ngô Du không nghĩ tới Triệu Tiểu Chiêu đồng ý nhanh gọn như vậy.

Anh nhướng mi hỏi: "Đơn giản như vậy?"


Triệu Tiểu Chiêu lại cười nói: "Chỉ đơn giản như vậy."

Ngô Du cúi đầu, nhìn vào đáy mắt Triệu Tiểu Chiêu: "Vì sao?"

Triệu Tiểu Chiêu nhón chân lên, kéo đầu Ngô Du xuống, để môi tiến đến bên tai anh nói: "I love you, Ngô Du."

I love you, Ngô Du.

Gió thổi quất vào mặt, ánh nắng ngày mùa hè chiếu vào khuôn mặt của Ngô Du, đột nhiên ánh mắt của anh trợn to, không thể tin, sau đó môi của anh giống như vào đóa hoa đón xuân chậm rãi nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp.

Triệu Tiểu Chiêu, cuối cùng anh cũng đợi đến lúc em nói những lời này rồi.

Giờ khắc này, anh chết cũng không tiếc rồi. Khúc mắc trong đáy lòng của anh khi bên tai nghe những lời này, đã tan thành mây khói.

Anh nói: "Triệu Tiểu Chiêu, đời này anh nhất định đối xử thật tốt với em."

7 năm sau, sân bay Phổ Đông, một đàn ông kéo rương hành lý, một tay dắt người phụ nữ bụng lớn đang chậm rãi đi ra sân bay.

"Cha, con ở sân bay, 5 phút nữa sẽ đến."

Gọi điện thoại đúng là Triệu Tiểu Chiêu, mà người đỡ cô chính là Ngô Du, hai người học đào tạo sâu ở Mĩ xong thì về nước, bởi vì Triệu Tiểu Chiêu cố chấp, muốn đứa bé sinh ra ở trong nước(*quốc gia, quê hương chứ ko phải trong nước kia nhe).

Triệu Tiểu Chiêu cũng không muốn sinh con ở nước ngoài, Quốc thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài) Mĩ kia có ý gì, chúng ta là người Châu Á, vậy thì phải sinh con ở Trung Quốc, đó mới là tổ quốc quê hương thân yêu của mình.

"Ây da, không được, bụng em đau quá." Triệu Tiểu Chiêu đang đi, đột nhiên bụng bắt đầu phát tác, đi vài bước, còn nghe một tiếng ‘ Ào Ào", một vũng nước lớn trực tiếp làm ướt váy của cô.

"Làm sao vậy, làm sao vậy." Ngô Du sợ tới mức mặt đều xanh rồi.

Triệu Tiểu Chiêu cười cười: "Em bé của chúng ta thật là không chịu thua kém, đợi đến lúc máy bay hạ cánh mới muốn ra."

"Em, em muốn sinh hả?" Ngô Du buông hành lý, trực tiếp ngồi xổm xuống ôm Triệu Tiểu Chiêu lên, bước nhanh đi ra sân bay.

Triệu Vinh Quốc thấy tình cảnh này cũng là sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức nhấn ga, chạy nhanh đến bệnh viện.

Cửa phòng sinh bệnh viện.

Ngô Du chắp tay sau lưng đi tới đi lui.

Tâm tình của anh cũng lây sang cho Triệu Vinh Quốc đều không yên lòng, dứt khoát cũng chắp tay sau lưng cùng nhau đi qua đi lại.


Cuối cùng trong lúc hai người đàn ông chạy Ma-ra-tông tại chỗ, nghênh đón tin tức tốt từ y tá, Triệu Tiểu Chiêu sinh rất thuận lợi, mẫu tử bình an.

5 năm sau.

Trên TV đang chiếu phim 《 Câu chuyện mối tình đầu 》, bạn nhỏ Ngô đang xem tivi, quyệt miệng, cậu đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu đang làm việc tại nhà, rất im lặng hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự yêu lão... ba sao?"

Triệu Tiểu Chiêu nhìn con trai mình như ông cụ non, cảm thấy năm đó Tiểu Ái cũng giống như con trai bây giờ, cười cười nói: "Đương nhiên, bằng không thì sao có thể có con chứ?"

Bạn nhỏ Ngô lần nữa bĩu môi, nói thầm: "Phụ nữ thật dễ lừa gạt."

Triệu Tiểu Chiêu vội vàng phấn đấu công việc của mình, mặc kệ tiểu quỷ này, lại không nghĩ rằng tiểu quỷ này tuôn ra một câu: "Mẹ con không muốn tên Ngô Mãn Ái, tên này rất ẻo lả, nếu không con tên là Ngô Ái, tên này rất hay, cùng với Ái Ái, con tra từ điển rồi, cảm thấy chữ này tốt nhất."

Triệu Tiểu Chiêu hoảng sợ rồi.

Vừa vặn Ngô Du tan tầm về nhà đang mở cửa cũng ngây dại.

Anh đã nói sao anh lại nhìn con của anh không vừa mắt, cảm giác như tiểu quỷ này cũng xuyên qua!

Anh hung hổ nghiêm mặt, trực tiếp bác bỏ: "Không được, con dẹp ngay tâm tư này đi. Nhóc con, con là do ba sinh, con phải nghe lời của ba."

Bạn nhỏ Ngô mất hứng.

Cắt, ba cho rằng con muốn ba sinh sao, ông trời đáng ghét, chuyện như  phim này cũng để cho cậu đụng phải, phi!

Nửa đêm canh ba.

Ngô Du nằm ở trong ngực Triệu Tiểu Chiêu làm nũng.


"Bà xã, chúng ta lại sinh thêm một đứa được không? Thằng nhóc thối này, chính là trở lại đòi nợ đấy."

"Ông xã, anh cũng biết, chúng ta cũng chỉ có thể có một đứa bé này, anh chỉ có thể nhịn."

Ngô Du thở dài, một lần nữa nằm lại trong ổ chăn, ôm cơ thể ấm áp của Triệu Tiểu Chiêu.

Mà thôi, bây giờ anh đã rất thỏa mãn, chỉ mong có thể bạch đầu giai lão, ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu đến một phút cuối cùng của sinh mệnh.

"Ông xã, hôm nay em có nói ‘em yêu anh’ chưa?"

"Không có."

"Em nhớ em nói rồi nha."

"Nói lại lần nữa xem."

"Ông xã, em yêu anh."

"Bà xã, anh cũng yêu em."

Vừa vặn đi ngang qua cửa phòng của hai người, bạn nhỏ Ngô đi ra ngoài ăn vụng, cả người đều nổi da gà, khóe miệng lại nở nụ cười sáng lạn.

......................HOÀN.......................