Edit: ღDuღ
Beta: Lily_Carlos
Nơi cuối đường, tâm tình Ngô Du như đời người trăm vị, ngọt bùi cay đắng thoáng cái toàn bộ xông lên đầu, khóe mắt anh chua xót, cổ họng có cảm giác ngọt tinh.
Anh rất muốn giận dữ hỏi Triệu Tiểu Chiêu: Em cho rằng tôi coi tiền như rác sao, dựa vào cái gì bụng lớn rồi em hỏi tôi có thể cưới em hay không? Triệu Tiểu Chiêu, em dựa vào cái gì, muốn tôi đáp ứng em!
Nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Triệu Tiểu Chiêu, dáng vẻ cô đơn đáng thương giống như bị thế giới vứt bỏ, đáy lòng của anh ê ẩm, thật lâu sau, anh mở miệng: "Triệu Tiểu Chiêu, kết hôn với anh."
Vì vậy, tất cả đều giản lược, tổ chức hôn lễ đơn giản ở nông thôn.
Bởi vì đơn giản, người nhà mẹ đẻ Triệu Tiểu Chiêu rất không hài lòng, nói như thế nào, cả đời con gái chỉ có một lần hôn lễ sao có thể đơn giản như vậy, chính là sau khi kết hôn một thời gian rất dài, Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan cũng luôn nói thầm, hôn lễ này tổ chức gấp rút, ủy khuất Triệu Tiểu Chiêu.
Kết hôn nửa năm sau, Triệu Tiểu Chiêu sinh ra một đứa trai, cũng chính là Ngô Ái.
Lại qua nửa năm, Ngô Du từ một lần đi công tác dài đến ba tháng trở về, giống như một người hoàn toàn thay đổi.
Chẳng những hình tượng từ vừa đen lại xấu mập mạp biến thành bộ dáng đẹp trai, khí chất cũng trở nên khác nhau, người đàn ông vốn ôn hòa ngại ngùng trở nên khí phách lại ngang ngược, việc buôn bán, văn phòng tư, theo trong nhà điều kiện càng ngày càng tốt, Ngô Du cũng càng ngày càng lạnh nhạt với cô.
Vốn Triệu Tiểu Chiêu cũng bởi vì mắc nợ Ngô Du mà cố ý tránh né Ngô Du, từ ngày Ngô Du càng ưu tú, cô càng cảm thấy xấu hổ, nếu không phải bởi vì Ngô Ái, cô sợ là đã sớm kiên trì không nổi nữa.
Một năm rồi lại một năm.
Cô bị chứng u buồn càng nghiêm trọng.
Uống thuốc rất nhiều, lại như cũ không khỏe, lúc con trai tốt nghiệp đại học, nhìn Ngô Ái đội mũ học sĩ, mỉm cười đứng dưới ánh nắng mặt trời, Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm.
Đúng thời điểm giải thoát rồi.
Cô nằm trong bồn tắm lớn, cắt vỡ cổ tay của mình, nhìn máu tươi nhuộm hồng cả ao nước, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Khi đó Ngô Du đang mở một cuộc hội nghị quốc tế rất quan trọng, khi đó tim anh giống như bị đao nhọn hung hăng đâm đến đau đớn, kịch liệt hoảng hốt, để cho anh vứt bỏ hội nghị chỉ bắt đầu một nửa liền bước ra phòng họp, điên cuồng gọi điện thoại cho Triệu Tiểu Chiêu.
Anh cũng không nhớ rõ gọi bao nhiêu lần, có lẽ là 50, có lẽ là 100, đợi đến lúc anh lái xe về đến nhà, mở cửa lớn, lớn tiếng gọi tên gần như nửa thế kỷ anh chưa từng kêu.
"Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu "
Khi anh mở ra cửa phòng tắm, thấy một mảnh đỏ tươi, một người đàn ông như anh cũng choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, hôn mê.
Anh cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt, từ trong bồn tắm lạnh buốt ẵm Triệu Tiểu Chiêu ra.
Tay anh run rẩy, thăm dò hơi thở của cô.
Một giây, hai giây, ba giây.
Từ đầu đến cuối vẫn không có hô hấp.
Tim của anh giống như hô hấp của cô ngừng đập.
Anh ôm lấy cô, lách mình tiến nhập một nơi khác.
Đây là bí mật của anh, mấy năm trước trong một lần đấu giá đồ cổ anh mua được một miếng Cổ Ngọc, sau đó có được một cái tùy thân không gian. Mấy năm này anh dựa vào không gian lập nghiệp, bên ngoài anh kinh doanh buôn bán, cũng không quên đào tạo không gian của mình.
Cho nên một mảnh thiên địa bây giờ là chim hót hoa nở, phong cảnh xinh đẹp.
Anh đặt cô ở trên đồng cỏ, một lần lại một làm cho trái tim cô sống lại.
"Ông trời, cứu em ấy, cứu em ấy đi, nếu như có thể làm cho em ấy sống lại, bắt tôi trả giá gì tôi cũng nguyện ý, dù là tính mạng của mình."
Không gian giống như có Linh khí, nghe được chủ nhân hò hét, Linh khí dồi dào chui vào trong cơ thể Triệu Tiểu Chiêu, mà theo càng ngày càng nhiều Linh khí biến mất trong cơ thể Triệu Tiểu Chiêu, sinh linh trong không gian đã biến mất.
"Khụ khụ!"
Cuối cùng, Triệu Tiểu Chiêu đã có sinh mệnh đặc thù.
Ngô Du ngã ngồi nhìn chằm chằm vào chỗ Triệu Tiểu Chiêu đang nằm, gào khóc.
Đồ bỏ đi, Ngô Du, nếu như không có Triệu Tiểu Chiêu, anh ở đây cũng giống như đồ bỏ đi!
Tâm tình của Ngô Du bởi vì Triệu Tiểu Chiêu "chết đi" nhận lấy xúc động rất lớn, nhưng bởi vì Linh khí trong không gian sử dụng quá độ, lại để cho tâm thần Ngô Du cũng nhận tổn thương rất lớn.
Cho nên trong lúc anh còn không có suy nghĩ cẩn thận, chức năng cơ thể ngày càng sa sút, cho đến cuối cùng thuốc và kim châm cứu không kịp trị, một người tráng niên chính trực đã quy thiên.
Sau khi Triệu Tiểu Chiêu khỏi hẳn, giữa lúc mông lung cũng biết Ngô Du cứu được cô, cho nên trong lòng cô cảm kích Ngô Du càng sâu, năm đó bởi vì xấu hổ và tự ti mà chôn sâu ái mộ cũng lần nữa nảy mầm ngoi đầu lên, dưới đáy lòng cô yên lặng nói, ông trời cho cô sống lại một lần nữa, lúc này đây cô sẽ càng cố gắng, đối xử thật tốt với anh, cũng làm cho anh càng yêu cô hơn.
Đáng tiếc, cuộc đời luôn bi kịch như thế, lúc hai người qua nửa đời người, cuối cùng tỉnh ngộ muốn yêu nhau, lại khó có cơ hội.
Triệu Tiểu Chiêu canh giữ ở trước giường bệnh của Ngô Du, cô nhẹ nhàng nói một câu với Ngô Du.
"Cảm ơn, cám ơn anh đã yêu em nhiều như thế."
Từ Ngô Du đi rồi, Triệu Tiểu Chiêu bắt đầu cố gắng còn sống, bởi vì mạng này là do Ngô Du cứu trở về.
Nửa đời sau của cô trôi qua rất phong phú, giúp đỡ công ty của Ngô Du vượt qua khủng hoảng kinh tế, thì giao toàn quyền cho Ngô Ái, sau đó ở tuổi đã lớn cô rời đi vẽ tranh, cũng coi như có chỗ phát triển nhỏ, mỗi lần mở triển lãm tranh, đều có thể có thu nhập xa xỉ, coi như ở ngoại quốc cũng có chút danh tiếng.
Những năm sau đó,Triệu Tiểu Chiêu không thiếu người theo đuổi, lại bị cô quả quyết cự tuyệt, cô nói: "Cô chịu ân huệ hai đời của Ngô Du, cho nên hai đời này cũng chỉ có thể sống vì anh."
Đợi đến tuổi cô già đi, đi không được nữa, cô trở về nông thôn, ở khu nhà cũ (tổ tiên để lại) của Ngô Du dưỡng lão, nằm phơi nắng, dựa vào trí nhớ trong đầu, vẽ bức tranh hai người, vẽ một bức tranh gia đình.
Chẳng qua Ngô Ái thằng nhóc ngu ngốc này, không biết có phải bởi vì ảnh hưởng cô và Ngô Du hay không, lại để cho nó rất sợ hãi với hôn nhân, đến lúc cô nhắm mắt buông tay, vẫn không có kết hôn.
Có lẽ đó là tiếc nuối duy nhất trong nửa đời của cô.