Tiếu Đồng nghi hoặc nhìn Văn Mân đem tất cả cua đồng chín từ trong lồng hấp đặt vớt ra để nguội rồi cho vào một chiếc hộp lớn không biết mới lấy từ đâu ra.
“Tiếu Đồng, mau, giúp em đem hộp tương cua này đặt ở bàn ăn bên kia đi.” Sau khi sai khiến Tiếu Đồng khiêng chiếc hộp đi, Văn Mân quay lại tìm thêm bốn chiếc hũ dày đóng kín đã trong kệ chén khử trùng rồi đi theo đến phòng ăn.
Cho đến khi khiêng được chiếc hộp lớn đặt xuống, Tiếu Động mới phát hiện không biết từ khi nào đã có thêm một bộ dụng cụ rất kì quái đặt trên bàn ăn.
“…Đây là cái gì?”
“Ha ha, anh cứ chờ xem rồi sẽ biết, cứ yên tâm, em làm món này ăn rất ngon, nhất định anh sẽ thích. Đúng rồi, em phải tranh thủ lúc này vo gạo nấu cháo trước, chờ đến khi cháo được nấu chín thì lúc đó em cũng làm xong món này rồi.
Văn Mân không nói rõ, Tiếu Đồng cũng đành nén lại sự nghi hoặc trong lòng, lại theo cô bước vào phòng bếp, thấy cô mở vòi nước muốn dùng nước lạnh vo gạo, anh lập tức giành lấy, vừa mở nước vo gạo vừa lải nhải một câu.
“Hôm nay thời tiết khá lạnh, em còn dám dùng nước lạnh vo gạo, không sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể sao.”
Văn Mân mỉm cười híp mắt nhìn hình ảnh Tiếu Đồng đang cúi người vo gạo, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, “Vo gạo phải dùng nước lạnh thì cháo nấu ra mới ngon được.”
“Như vậy cũng phải chú ý đến thân thể của mình, về sau những chuyện này cứ bảo anh làm là được, đừng cậy mạnh biết không? Ăn uống thế nào cũng không quan trọng bằng thân thể em.”
Mặc dù giọng điệu có vẻ nghiêm nghị nhưng trong lời nói rõ ràng lộ ra sự quan tâm và bảo vệ.
Nghe vậy, Văn mân không kìm lòng được tiến lên từng bước, từ phía sau dang tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Đồng, hai má cọ cọ rồi dán chặt vào tấm lưng dày rộng và ấm áp của anh.
“Tiếu Đồng, sau này anh vẫn sẽ đối xử với em tốt như vậy chứ? Không ngại em tóc bạc da nhăn, ốm đau bệnh tật chứ.”
Nghe Văn Mân nói đến tóc bạc da nhăn, ốm đau bệnh tật, động tác của Tiếu Đồng khựng lại một chút, mày cũng hơi nhíu chặt.
“Có anh ở đây, sẽ không để em ốm đau bệnh tật.” Giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
“Chuyện này làm sao anh dám chắc được, sinh lão bệnh tử ai cũng không tránh khỏi, những người từng bị bệnh cũng không hy vọng mình mắc phải bệnh nan y nhưng có ai tránh được đâu?”
Nói tới đây, Văn Mân bất giác lại nghĩ về kiếp trước, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh ung thư. Nhưng không nghĩ không có nghĩa là cô không bị, cuối cùng chẳng phải cô cũng phải đau khổ dằn vặt nằm trên giường bệnh, chết trong đau đớn sao.
“Tiếu Đồng, em nghĩ lại rồi, nếu sau này em thật sự bị bệnh nan y, anh đừng đi theo em, đừng đến nhìn em, được không? Em không muốn anh nhìn thấy em chật vật và xấu xí như vậy, em hy vọng hình ảnh của em trong lòng anh mãi là xinh đẹp nhất.” Văn Mân đắm chìm trong cảm xúc của mình không hề phát hiện ra, thân thể đang được cô ôm chặt càng lúc càng cứng ngắc.
“Được, anh đồng ý với em, đến lúc đó anh sẽ bỏ đi thật xa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Giọng điệu cứng rắn như vạy khiến cho Văn Mân nhận ra có chút gì đó không bình thường, cô nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay đang ôm chặt thắt lưng anh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
“Tiếu Đồng? Anh tức giận sao?”
“Em nói thử xem.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tiếu Đồng lập tức đem gạo đã vo sạch đổ vào trong nồi, sau khi bật lửa lên liền ra khỏi phòng bếp, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, sắc mặt không đổi nhìn Văn Mân từng bước từng bước ra khỏi phòng bếp.