Tiếu Đồng nhếch miệng nhìn Văn Mân lúc này đang cười đến nỗi phát run, nghiến răng, cẩn thận tìm kiếm điểm nào có thể hạ miệng cắn xuống một phát để đòi lại một chút lợi tức vì mới bị chiếm hết tiện nghi.
Cuối cùng, anh dứt khoát tiến lên từng bước, ôm lấy eo rồi há miệng cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của cô.
Văn Mân bị động tác đột ngột của Tiếu Đồng dọa cho hoảng sợ, nhưng chỉ một lát đã bị anh làm cho mềm nhũn, yên lặng hưởng thụ cảm giác tê dại được anh mang lại.
Thời gian gần đây bởi vì mang thai nên hai người đều cố gắng khắc chế bản thân mình, hành động táo bạo lúc này khiến cho hai người không có cách nào kìm lòng nỏi.
Không biết có phải là do mấy con cua đồng trong bồn rửa phẫn nộ vì trước lúc chết vẫn không nhận được sự quan tâm của chủ nhân hay không mà giơ chiếc càng lên cắn một cái vào bàn chải đánh răng trong tay Văn Mân.
Cuối cùng, một chút động tĩnh bất ngờ này lập tức khiến cho hai người chuẩn bị lau súng cướp cò khôi phục lý trí.
“Em ra ngoài ngồi nghỉ mộ lát đi, anh sẽ rửa sạch đám cua này.”
Cằm Tiếu Đồng còn đặt trên vai Văn Mân, lúc nói lời này vẫn còn hơi thở dốc, xem ra anh đang cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.
Văn Mân cũng không cố gắng tranh giành công việc, đỏ mặt nghe lời anh bước ra khỏi phòng bếp, cho đến khi ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách mới lặng lẽ quay người nhìn lén Tiếu Đồng trong phòng bếp.
Chỉ thấy anh thở dài một hơi sau đó mới vặn mở vòi nước, nhanh chóng bắt tay vào rửa sạch đám cua đồng bên trong. Nhìn động tác lưu loát của anh thật không giống với người ít khi vào bếp.
Trong đầu Văn Mân đột nhiên hiện lên một ý tưởng, vẻ mặt cô lập tức trở nên khó coi, khóe miệng vốn đang cười rất ngọt ngào cũng khựng lại một chút.
Người này, không phải coi những con cua này là thi thể trong phòng thí nghiệm của anh rồi đem chúng rửa sạch chứ.
Văn Mân dùng sức lắc lắc đầu, vội vàng đem loại ý tưởng không hay này cố gắng đẩy ra khỏi đầu. Cô vươn tay cầm lấy một cuốn tạp chí trên bàn trà, muốn tập trung tất cả tinh thần vào nội dung của cuốn tạp chí để không phải suy nghĩ đến những chuyện linh tinh khác.
Ngồi một lúc lâu, Văn Mân mới nghe thất tiếng nước chảy trong phòng bếp ngừng hẳn, cô lập tức đưa tay ném cuốn tạp chí xuống bàn, bước nhanh đến phòng bếp.
Quả nhiên, lũ cua bên trong bồn có nước chảy đều đã được rửa sạch rồi bỏ vào trong chiếc bồn không có nước rồi.
Cô nhanh chóng lấy ra chiếc nồi hấp, động tác lưu loát đổ thêm một ít gừng và rượu vang vào rửa sạch từng con một lần nữa, sau đó mở lồng hấp đặt vào bên trong, cứ xếp như vậy đến khi đủ bốn tầng mới dừng lại.
“Được rồi, bây giờ anh tiếp tục rửa thêm giỏ khác, nhân tiện nhìn xem bếp lửa, thấy nước sôi lại hấp thêm khoảng hai mươi phút nữa là được, em ra ngoài tìm vài thứ.”
Giao việc xong, không chờ Tiếu Đồng mở miệng nói gì, Văn Mân liền xoay người đi vào phòng ngủ. Cô nhớ rõ trước đây từng mua một bộ dụng cụ đã cất vào ngăn kéo ở phòng ngủ, chưa từng dùng qua, bây giờ đúng lúc lấy ra dùng, phải rồi, phải tìm một lọ thủy tinh sạch sẽ loại nhỏ nữa.
Trong phòng ngủ Văn Mân vùi vẻ tìm kiếm đồ vật này nọ trong khi ở phòng bếp đôi mắt của Tiếu Đồng vẫn trừng trừng nhìn lũ cua trong giỏ với vẻ chán ghét. Vất vả rửa cua đến mức tay cũng mềm nhũn rồi mà vẫn còn tới hai giỏ, phải làm sao bây giờ đây? Chưa hết, chỉ rửa không thôi còn chưa nói, đợi lát nữa lại còn phải ăn nữa chứ, thế này thật đúng là muốn lấy cái mạng nhỏ của anh mà!!!
“Con à, nếu cha con trong suốt chặng đường dài dụ dỗ mẹ con vui vẻ chẳng may hy sinh anh dũng rồi, con ngàn vạn lần phải nhớ đến cha nha ~~~”. Sau khi than ngắn thở dài rồi mặc niệm trong lòng một câu như vậy, Tiếu Đồng an phận cầm lấy giỏ cua, tiếp tục sự nghiệp rửa cua đầy gian nan, vất vả.