Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Tần Nhân Tông hiển nhiên không ngờ được cô còn có thể sảng khoái như vậy rời đi, ngơ ngác nhìn cô đi ra thư phòng. Trong lúc nhất thời, lại không kịp phản ứng, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Nếu như loại bỏ những nguyên nhân khác, không phải là ở trường hợp như vậy gặp mặt. . . . . .
Bên trong lòng mình, ngược lại có chút thưởng thức cô bé này. . . . . .
Chú Quản dù sao từ lúc còn trẻ đã đi theo Tần Nhân Tông, đã nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu biết suy nghĩ trong nội tâm của ông. Lập tức, nhìn thấy vẻ mặt của ông, đại khái cũng đoán được bảy tám phần.
"Lão gia! Trong lòng người đối với cô bé này thật hài lòng?" Chú Quản đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Nét mặt già nua cứng nhắc của Tần Nhân Tông rốt cuộc lộ ra nụ cười, cũng có chút cảm khái, sâu kín thở dài một tiếng, nghiêng đầu nói, "A Quản! Ngươi cảm thấy cô bé này là thật hay giả?"
Là giả vờ thanh cao, hay đây chính là bản tính của cô?
Cùng những cô gái hám giàu kia không giống nhau, chỉ là yêu cái đứa cháu trai có tính khí thối không làm người thích kia?
"Căn cứ những gì mà A Quản nhìn thấy, chín phần là thật!" Chú Quản cũng lộ ra nụ cười, bằng vào cảm giác của mình trả lời.
Nhưng nếu là giả, như vậy chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của cô bé này thật sự là cực kỳ quá cao siêu! Cư nhiên lừa gạt hai người bọn họ, đã tung hoành ở trên thương trường hơn nửa đời người!
Tần Nhân Tông không nói gì thêm, nhắm hai mắt lại.
Trong thư phòng, an tĩnh có chút quỷ dị.
Biệt thự một đầu khác, Đồng Thiên Ái sải bước ra khỏi thư phòng, xoay người hướng cầu thang đi tới.
Trong lòng lại không nhịn được bắt đầu oán giận mình, Đồng Thiên Ái! Ngươi mới vừa rồi nói thứ gì vậy! Cư nhiên ở trước mặt gia gia hắn, không lễ phép như vậy, thậm chí còn nói những lời nói thiếu lễ độ kia!
Ngày! Sau này vẫn còn thế nào đối mặt !
Vốn là muốn giả bộ làm bộ dạng hiền lương thục đức, thế nào vừa đến hiện trường liền toàn bộ biến dạng rồi !
Bây giờ nên làm gì mới phải?
Nghĩ đến đây, cảm thấy vô cung nhức đầu. Tần Tấn Dương đâu? Anh ở nơi nào? Du Ty Kỳ đâu? Bọn họ không phải đồng thời cùng trở về sao? Tại sao hiện tại ở trong biệt thự, cũng không thấy được bóng người của hai người bọn họ!
Hơn nữa, gia gia của hắn không phải là bệnh tình nguy kịch sao?
Thế nào mới vừa rồi còn xuất hiện ở trước mặt cô, hơn nữa còn dáng vẻ cường tráng như vậy, hoàn toàn là không nhìn ra giống như là "Bệnh tình nguy kịch" nữa à! Nếu như cái dạng mặt mày hồng hào gọi bệnh tình nguy kịch, đoán chừng trên cái thế giới này ai cũng là bệnh tình nguy kịch rồi !
Đồng Thiên Ái đi xuống cầu thang, nhìn thấy quản gia đang chờ ở cuối cầu thang.
Cũng là chần chờ quét mắt qua toàn bộ biệt thự, mong đợi vào lúc này, có thể đúng dịp nhìn thấy Tần Tấn Dương!
Nếu cứ như vậy rời đi, cô tuyệt đối sẽ tiếc nuối mà chết!
Bước chân chậm đến không thể chậm nữa, ở giờ khắc này hận mình không biến thành ô quy được, như vậy có thể không rời đi. Nhưng cô cũng không phải là Ô Quy, bất đắc dĩ, chạy tới bên cạnh quản gia.
Quản gia là một người làm đàng hoàng, cứng nhắc nói, "Tiểu thư! Tôi dẫn cô đi ra ngoài!"
"Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái vội vàng nói cảm ơn, lúc nói chuyện, vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Trong lòng lo lắng, nếu như cứ như này ra khỏi biệt thự, cô không biết kế tiếp mình nên đi nơi nào! Làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương! Cô nên đi nơi nào tìm hắn!
Trong lúc bất chợt phát hiện, mình là bối rối như vậy!
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Đồng Thiên Ái hướng về phía cửa sắt lớn mà đi.
Nhìn thấy cửa sắt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng đột nhiên khó chịu . Không nhịn được dừng bước lại, có chút bi thương nhìn quản gia bên cạnh.
Khẩn cầu, "Chú Quản gia! Tôi muốn nhờ chú giúp tôi một việc có được hay không?"
Quản gia nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi, "Tiểu thư có chuyện gì không?"
"Nếu như nhìn thấy Tần Tấn Dương, Xin đem tờ giấy này cho anh ấy!" Đồng Thiên Ái lo lắng lấy ra tờ giấy tùy thân mang theo bên người, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt ông.
Vốn là muốn lưu câu hoặc là ghi chép gì đó.
Nhưng chính mình lại phát hiện bên cạnh không có mang giấy bút, cũng không nghĩ tới cần nhiều thứ như vậy. Đồ duy nhất ở bên cạnh cô, chỉ có tờ giấy nhỏ từ Đài Bắc vẫn mang theo tới Anh quốc .
Tờ giấy này, ở bên cạnh hắn mấy ngày.
Hiện tại, lại đang bên người cô.
Quản gia nhận lấy tờ giấy, cẩn thận cất đi, đáp ứng nói, "Tiểu thư! Nếu như thiếu gia trở lại, tôi sẽ này đem tờ giấy chuyển giao cho thiếu gia!"
Dĩ nhiên, hắn cũng không biết lúc nào thì thiếu gia mới trở lại!
"Cám ơn chú! Cám ơn!" Khuôn mặt Đồng Thiên Ái cao hứng lộ ra tươi cười, vội vàng cúi người gật đầu chào.
Cửa hông bên cạnh cửa sắt to lớn, mới mở ra liền đóng lại.
Đồng Thiên Ái cô đơn đứng ở trước biệt thự, nghiêng đầu nhìn về tràng kiến trúc khí thế rộng lớn này. Không nhịn được cắn môi, hung hăng cắn, đột nhiên cảm thấy mình giờ phút này là cỡ nào vô dụng!
Vốn cho là đến Anh quốc, là có thể nhìn thấy hắn!
Nhưng là không nghĩ tới, người đầu tiên nhìn thấy không phải là hắn, ngược lại lại là gia gia của hắn!
Tần Tấn Dương. . . . . . Anh rốt cuộc ở nơi nào. . . . . .
Cô mất mác xoay người, hướng một đầu khác bâng quơ đi tới. Giờ phút này, cảm thấy chưa bao giờ thất vộng như vậy. Cô nên đi nơi nào? Lại nên làm gì?
Không tìm được Tần Tấn Dương. . . . . . Mình kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. . . . . .
Tại sao thời điểm khi cô lấy hết dũng khí. . . . . . Ông trời chính là cố tình không chịu giúp cô. . . . . .
Nhắm mắt lại, hít mũi một cái.
Mẹ. . . . . . Con còn chưa gặp được anh ấy. . . . . .
Thân ảnh nhỏ gầy đơn bạc, rốt cuộc từ từ biến mất ở cuối phố.
Chưa được vài phút, một chiếc taxi dừng ở trước biệt thự.
Từ trong xe vội vàng đi ra là không phải là ai khác, chính là người từ Đài Bắc lại chạy về Anh quốc
- Tần Tấn Dương. Dung nhan anh tuấn, thần sắc tràn đầy lo lắng, bôn ba nhiều, khiến cho hắn có vài phần tiều tụy.
Cho dù là như thế, nhưng vẫn như cũ đẹp trai chói mắt.
Hắn vội vàng rời khỏi taxi, chạy vội tới trước màn hình trước cổng, đè xuống chuông điện.
Màu lam trên màn ảnh lần nữa thoáng hiện thân ảnh của quản gia, nháy mắt nhìn thấy đối phương, cũng là cả kinh, vội vàng hô một tiếng, "Thiếu gia!"
"Quản gia! Mở cửa nhanh!" Trong giọng của Tần Tấn Dương là rất gấp gáp.
Hắn không biết Đồng Thiên Ái có hay không chạy tới nơi này. . . . . . Tốt nhất là không có.