Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Tần Nhân Tông kinh ngạc vì dũng khí của cô, thật đúng là không có ai, dám can đảm ở trước mặt ông làm càn như vậy. Nhưng dù vậy ông chỉ là cười lạnh, nói tiếp, "Xem ra cô đã tìm hiểu rất cẩn thận, nghĩ như vậy là có thể ngồi lên vị trí cháu dâu của Tần gia?"
Đồng Thiên Ái nghe ông nói như vậy, trong lòng đã hiểu.
Ông lão trước mắt, không phải là ai khác, chính là Tần gia nhất gia chi chủ, gia gia của Tần Tấn Dương.
Hơn nữa là người lần này cô tới Anh quốc cần đối mặt!
"Tôi hiện tại nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, Tấn Dương cũng chỉ có thể cùng Kỳ Kỳ kết hôn! Về phần chủ ý lệch lạc ở trong long cô tốt nhất từ bỏ đi ý niệm!"
"Muốn tiền thì có thể! Bao nhiêu tiền, cô tùy tiện ra cái giá đi! Những cô gái như cô làm vậy không phải là vì tiền sao?"
"Cô nói đi! Ba chục triệu có đủ hay không? Tiền Đài Loan nếu như ngại quá ít, như vậy bảng Anh có đủ hay không?"
Thân thể Tần Nhân Tông hướng về sau khẽ dựa, quải trượng đầu rồng trong tay, buông lỏng một chút. Mắt sáng như đuốc, đem cả người cô nhìn xuyên thấu. Số tiền kia đối với một cô gái mà nói, đây là con số trên trời!
Đồng Thiên Ái bỗng nở nụ cười, chợt nghĩ đến lần đầu gặp mặt Tần Tấn Dương.
Ba chục triệu bảng Anh? Ra tay thật hào phóng!
Rốt cuộc đã hiểu hắn tại sao lại thành ra như vậy, là do gia đình hắn đã ảnh hưởng đến hắn. Thật là không biết nên hâm mộ hắn có điều kiện vật chất như vậy, hay là muốn thay hắn bi ai, tiền tài có thể che mờ tâm trí.
Sống trong môi trường như vậy qua thời gian dài ,Tần Tấn Dương biến thành cái dạng như vậy thì không có gì lạ.
Bây giờ nhìn gia gia của hắn, phát hiện mình đột nhiên lại rất nhớ hắn.
"Tần lão tiên sinh! Tôi không cần tiền!" Đồng Thiên Ái trấn định nhìn lão ông trước mặt, lạnh nhạt nói.
Âm điệu vững vàng, không có một chút run rẩy cùng với khiếp đảm. Không nhìn ra được cô có bất kỳ lo lắng gì, chỉ thản nhiên nhìn đối phương, mà nụ cười của cô, cười rất rực rỡ.
Tần Nhân Tông sửng sốt, cũng không phải là bởi vì lời cô nói, mà bởi vì nụ cười tự tin của cô.
Cô bé trước mắt này, tựa hồ cùng với những cô gái ham tiền trong ấn tượng của mình có chút không giống nhau.
Vừa nhíu mày, mình tại sao lập trường lại dao động?
Nghĩ đến đám hỏi hai nhà, lập tức xụ mặt xuống.
"Ba chục triệu bảng Anh cô vẫn còn chê ít sao? Tham vọng của cô thật đúng là không nhỏ!" Tần Nhân Tông hừ lạnh một tiếng, trong lỗ mũi dường như có thể phun ra lửa.
Đồng Thiên Ái mỉm cười lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói, "Tần lão tiên sinh! Ba chục triệu đối với tôi mà nói, không đáng quan tâm!"
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, chọc Tần Nhân Tông tức chết.
Vẫn an tĩnh đứng ở bên cạnh Tần Nhân Tông, Chú Quản chợt đối với vị Đồng tiểu thư này cảm thấy khâm phục. Có thể đối mặt với lão gia, còn trấn tĩnh như thế thật đúng là không có mấy người!
Cô bé trước mắt, dáng dấp cũng không phải quá xuất sắc, chỉ có thể coi là có mấy phần thanh tú. Nhưng còn cách xinh đẹp một khoảng chênh lệch khá xa. Nếu nói về điểm đặc biệt của cô ấy có có lẽ là nụ cười.
Giống như ánh mặt trời, làm cả người cô tỏa sáng.
Chẳng lẽ cô bé này, lai lịch không đơn giản?
Nếu không sao trong lời nói của cô, làm sao có thể sẽ bình tĩnh như vậy đây?
Chú Quản nghĩ như thế, cong người xuống cuối gần bên tai Tần Nhân Tông nói, "Lão gia! Tốt nhất là hỏi rỏ thân phận của cô ấy!"
Tần Nhân Tông áp chế buồn bực trong lòng, nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Ái, thử dò xét hỏi, "Cha của cô là tổng tài tập đoàn nào ở Đài Bắc? Quản lý của xí nghiệp nào?"
Chẳng lẽ cô bé này biểu hiện trấn định như vậy, là bởi vì cô có gia thế hùng hậu?
Cho nên mới bình thản như vậy !
"Ba chục triệu đối với tôi mà nói, không đáng quan tâm!"
Thật đúng là cuồng vọng! Cũng là có chút khí thế năm đó ông có!
Đồng Thiên Ái từ từ lắc đầu một cái, vân đạm phong thanh nói, "Tôi không phải là thiên kim nhà giàu có, cũng không có gia thế hiển hách. Tôi không muốn giấu giếm, mẹ của tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã qua đời, tôi thậm chí ngay cả cha của mình là ai cũng không biết!"
"Lại nói thẳng một chút thì tôi chỉ là một cô nhi!"
"Tôi hôm nay đứng ở chỗ này, chỉ là tới tìm Tần Tấn Dương!"
"Tôi biết ở trong mắt các vị, tôi chỉ là dạng phụ nữ muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, yêu thích quyền thế, yêu thích địa vị, hoặc là nghĩ một cước bước vào nhà giàu có.Các vị cho rằng tôi cố gắng từ Đài Bắc bay tới đây, ít nhất cũng phải thu được một số tiền lớn chứ gì?Nhưng tôi hiện tại chỉ muốn nói cho các vị biết.Tôi không cần tiền! Tôi càng sẽ không miễn cưỡng các vị tiếp nhận tôi! Yên tâm! Tôi cũng vậy sẽ không ép buột Tấn Dương! Càng không muốn phá hư quan hệ của hai người!"
Đồng Thiên Ái bình tĩnh nói xong, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.Tựa hồ những lời chất chứa trong lòng, tất cả đã nói ra được.
Không phải là vì tiền, không phải là vì địa vị, càng không phải là vì quyền thế, những thứ đó, đều không phải là thứ cô muốn!
Chú Quản giương mắt nhìn qua cô gái nhỏ trước mặt, trong đầu chợt có một bóng dáng trong nháy mắt xẹt qua. Khí thế của cô, ánh mắt của cô, làm cho hắn nhớ tới một người nào đó ở trong trí nhớ hỗn loạn của mình.
Nhưng lại thế nào cũng nhớ không nổi, trong trí nhớ, người này rốt cuộc là ai.
Tần Nhân Tông, nghe được lời cô nói, nhìn thấy gương mặt kiêu căng cùng với tự tin của cô, đột nhiên cảm giác được cô bé này không giống nhưng cô gái ham tiền trong tưởng tượng của mình.
Nheo mắt lại, càng thêm cẩn thận đem cô từ trên xuống dưới nhìn qua mấy lần.
Không có ăn mặc xa xỉ, không có trang điểm quá lòe loẹt, chỉ là mặt mộc không trang điểm, chỉ là áo sơ mi áo khoác thêm quần jean, nhìn rất đơn giản.
Trong lòng đột nhiên tò mò, cô là lấy dũng khí từ đâu mà dám can đảm ở trước mặt hắn nói những lời này?
"Cô bé! Lời cô nói đối với tôi một chút tác dụng cũng không có!" Tần Nhân Tông dù sao cũng đã gặp qua vô số loại người, duy trì bình thản.
Suy nghĩ một lát, cũng là giống nhau kiên quyết nói, "Tóm lại, dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý! Trừ phi, ông già ta đây chết đi !"
Đồng Thiên đáng yêu cười, nụ cười kia làm cho không người nào có thể dời mắt đi.
"Tôi tới Anh quốc chỉ là vì muốn gặp Tần Tấn Dương, nếu anh ấy không có ở nơi này! Vậy tôi cũng không cần thiết ở lại! Tần lão tiên sinh! Tôi cáo từ trước!"
Nói xong, đi thẳng ra khỏi thư phòng.