Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 963: Luôn sẽ được phơi bày

Editor: May
Thi Ngạo Tước nhìn báo chí một lúc, cảm thấy không có tí sức lực nào liền ném tờ báo qua một bên.


Trên báo không có đăng tin tức liên quan đến mảnh đất phía tây thành phố, là anh yêu cầu, dù sao mảnh đất này vừa mới chuẩn bị khai phá, tin tức như vậy bất lợi với xây dựng sau này của nó.


Sửa sang lại tin tức bọn họ điều tra được vào tối hôm qua một lần, cộng thêm trước đó anh nắm giữ được tin tức liên quan đến những vụ án kia, cảm giác giống như chặt đứt đầu mối nghĩ không ra nào đó.


Đối với điều tra về Tiêu Thần cũng giới hạn ở anh ta từng du học ở nước ngoài, sau đó sau khi về nước hợp tác với một xí nghiệp nước ngoài, nguyên nhân là bởi vì công việc bên kia vào lúc trước, hơn nữa còn có thành tích rất tốt.
Ngoài ra thì không còn gì nữa.


Thi Ngạo Tước cau mày, nhất định là có người tận lực che giấu, hơn nữa đối thủ này còn rất cường đại.
Tô Cửu Y cảm thấy mình bị ngược thời gian dài, nhất định là đã dưỡng thành thể chất chịu ngược trong truyền thuyết, một hồi không làm việc liền cảm thấy toàn thân khó chịu.


Sau khi cơn sốt lui đi, nằm ở trong phòng Thi Ngạo Tước hơn mười phút sau liền ngồi không yên nữa.
Tuy rằng mũi bởi vì cảm mạo mà có chút tắc nghẹt, nhưng cô cũng có thể nghe được đến bị mùi hương thuộc về người đàn ông đó.


Cô ngửa đầu, không ngủ được, đá văng chăn mền ra, lại cảm thấy lạnh, giằng co nửa ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định trở về gian phòng của mình.
Đi ra cửa phòng, có mấy nữ hầu quét dọn tầng lầu nhiệt tình chào hỏi với cô.


Cô có chút được ưu ái mà thất kinh hồn vía, bình thường các cô bận rộn một ngày đều rất dễ nói chuyện, hôm nay lại làm cô có loại ảo giác được sao quay quanh trăng sáng.
"Tô Cửu Y cô tỉnh rồi?" Trải qua sự cho phép của Thi Ngạo Tước, quản sự đang chỉ đạo công việc quét dọn tầng lầu này.


"Ừ...." Tô Cửu Y gật gật đầu, "Có công việc gì cần tôi không?"
Quản sự lại cười, Tô Cửu Y nhìn đến ngây ngốc một trận, phải biết rằng cô tới đây hai tuần, nhưng chưa từng thấy nụ cười của lão vu bà.
Đây là trời sắp sụp à....


"Cô đi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, hôm nay không có nhiệm vụ quét dọn." Sau khi nói xong bà còn ôn nhu dò xét cái trán Tô Cửu Y một chút, "Ừ đã bớt nóng, cơm tối sai người đưa đến phòng của cô được không?"
Sau khi Tô Cửu Y sửng sốt một thế kỷ, cứng ngắc gật đầu.


Nhưng đến buổi tối, cô lại cảm thấy tuyệt không đói, bình thường mỗi bữa cô đều phải ăn rất nhiều cơm, hôm nay lại một ngụm cũng ăn không vô.
Nhất định là nằm trên giường quá lâu rồi.


Lúc bảy tám giờ, tất cả mọi người đang dùng cơm, cô một thân một mình cầm thùng nước tưới, muốn đi tưới hoa trong vườn hoa.


Lúc đi đến vườn hoa, nhìn thấy Thi Ngạo Tước đứng ở gần vươn hoa nơi cô thường phụ trách, tay cắm ở trong túi quần tây nhìn cánh hoa, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện gì đến nhập thần.
Cô để thùng nước tưới ở trên bàn đá bên cạnh, đi qua hỏi tình huống án mạng: "Thế nào rồi?"


Thi Ngạo Tước định thần lại, con ngươi liếc cô một cái, không nói gì.
Sâu trong bụi cỏ đang không ngừng xoay tròn nhảy vọt, phát ra tiếng vang xột xoạt, một vầng trăng sáng bị mây mờ che giấu, như là tay tiên tử Thường Nga kéo lụa mỏng.


Cô đứng thẳng ở bên cạnh anh, cứ như vậy lẳng lặng cùng thưởng thức đóa hoa giữa bụi cỏ, đó là cô tỉ mỉ chăm sóc, giống như con của cô.


"Hết thảy mọi thứ trên đời, đại khái đều có đạo lý tồn tại và tiêu vong." Cô lầm bầm nói xong, như là nói cho mình nghe, cũng giống như là nói cho Thi Ngạo Tước, "Luôn sẽ được phơi bày."


Anh rơi tầm mắt về phía đáy mắt cô, nghĩ đến vẻ mặt cực kỳ tức giận vào buổi sáng của cô, nhắc tới cũng thật buồn cười.