Đi, chúng ta về nhà."
Tần Cận đột nhiên vươn tay kéo Diệp Tử qua, sau đó mở cửa xe cứng rắn nhét cô vào.
Bởi vì một câu muốn chia tay vừa rồi của cô, Tần Cận đã tỉnh rượu hơn phân nửa, sau khi ngồi vào trong xe, anh ngay cả chào hỏi cũng không chào Cố Liên Thành một tiếng, liền khởi động xe, đạp xuống chân ga.
Cố Liên Thành đứng tại chỗ, lại phất tay với chiếc xe từ từ đi xa, đến khi biến mất trong tầm mắt, cô ta mới đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, mở cửa xe ngồi xuống.
Sau khi báo địa chỉ nhà, cô ta liền dựa vào ở ghế xe sau mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ngồi ở trong xe Tần Cận, Diệp Tử vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe, rất không vui.
Cô hết lần này tới lần khác nhớ lại lời Cố Liên Thành vừa nói, một lần lại một lần tự nói với mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, giữa anh và Cố Liên Thành không có chuyện gì.
Nhưng tuy là như thế này, cô vẫn muốn đi tìm hiểu, muốn biết giữa anh và cô ta có thật chỉ là quan hệ bạn bè bình thường hay không.
Lúc xe lái đến trên một con đường yên tĩnh, liền đột ngột ngừng lại.
Tần Cận cỡi dây nịt an toàn ra, xoay người cầm cổ tay Diệp Tử, động tác thô lỗ lôi cô vào trong lòng ngực của mình.
Diệp Tử đầu tiên là sững sờ một chút, ngay sau đó sau khi phản ứng lại liền bắt đầu giãy dụa, "Anh làm gì vậy, buông tay...."
"Đừng cử động."
Một tay Tần Cận ôm thân thể của cô, một tay giữ ở trên gáy cô, cưỡng chế ấn cô đến trên ngực của anh.
"Anh uống rượu, nhưng không có tìm tiểu thư ngủ cùng."
Giọng nói sâu lắng vang lên ở bên tai Diệp Tử, có chút khàn khàn.
Diệp Tử còn đang giùng giằng, nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì, mặc kệ là đẩy anh hay là đánh anh, anh đều không chịu buông tay.
Bị anh ôm chặt vào lòng như vậy, Diệp Tử đột nhiên liền ủy khuất: "Anh không có tìm tiểu thư bồi rượu, nhưng anh tìm phụ nữ càng có cấp bậc hơn tiểu thư bồi rượu! Người ta chính là nhà thiết kế trang sức!"
"Em còn nói hưu nói vượn, có tin ông đây hôn chết em không." Tần Cận có chút ẩn giận, "Trước đó anh đã nói cho em biết, giữa anh và Cố Liên Thành không có quan hệ, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có. Em vẫn không nhớ rõ ư?"
"Cũng là bởi vì còn nhớ, em mới cảm thấy đau lòng, bởi vì anh nói không giữ lời...." Diệp Tử khẽ cúi đầu xuống, giọng nói thật thấp: "Em chỉ không muốn thấy anh tiếp xúc gần với một người phụ nữ khác như vậy, không muốn chút nào...."
Cô thừa nhận, cô ghen tị, hơn nữa là ăn rất nhiều rất nhiều....
Tần Cận ôm cô thật chặt, giọng nói khàn khàn: "Ông đây yêu em cũng còn không kịp, sao cam lòng để cho em đau lòng."
"Chán ghét anh...." Mỗi lần anh làm cô không vui, mới sẽ nói những lời này để dỗ dành cô, rốt cuộc cô có nên tin tưởng anh, có nên tin tưởng dỗ ngon dỗ ngọt của anh hay không.
"Em nghe đây." Tần Cận đột nhiên nghiêm túc lên, sau khi buông Diệp Tử ra, nâng mặt của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh: "Anh tiếp xúc gần với Cố Liên Thành như vậy, là vì đang điều tra một chuyện."
Diệp Tử sửng sốt, qua một lúc, mới hỏi anh, "Tra chuyện gì?"
Tần Cận nặng nề nhắm mắt một chút, lúc mở ra lần nữa, trong mắt nhuộm lên một mảnh đau xót: "Tần Nghê - em gái của anh, ba năm trước xảy ra một tai nạn xe. Bởi vì tài xế gây chuyện bỏ trốn, khiến trị liệu trễ mà tử vong. Đến nay vẫn không tra được tung tích tài xế gây ra chuyện."
Anh đang cười, cười đến bất đắc dĩ, cười đến hoảng hốt, anh như vậy làm người ta đau lòng.
Diệp Tử kinh ngạc nhìn anh, trong đầu trống rỗng, không biết qua bao lâu, cô mới hơi khó khăn mím động cánh môi một chút: "Em gái ruột của anh sao...."