Cố Liên Thành?
Thân thể Diệp Tử dừng lại, ngay sau đó quay đầu lại.
Nghe được ba chữ Cố Liên Thành, Diệp Tử dừng thân thể lại, ngay sau đó quay đầu đi.
Đèn đường mờ vàng, Cố Liên Thành vịn thân xe, trên mặt mang theo mỉm cười, khuôn mặt bởi vì uống rượu mà biến hồng vẫn rất xinh đẹp.
Nhìn thấy dung mạo của cô ta ở khoảng cách gần, Diệp Tử có chút kinh ngạc.
Ngày đó nhìn thấy cô ta ở trong bữa tiệc, bởi vì cách nhau quá xa cho nên không thấy rõ tướng mạo của cô ta lắm.
Lúc ấy cô từng nghĩ người phụ nữ kia có thể sẽ rất đẹp, nhưng làm sao cũng không ngờ, cô ta sẽ xinh đẹp như vậy.
Dùng giật nảy mình để hình dung cũng không quá.
Mất mát.
Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót, như là bị thứ gì đó đè ép không thở nổi.
"Cô là Diệp Tử đi." Cố Liên Thành đánh giá liếc nhìn cô, cười nói: "Cô rất đẹp."
Diệp Tử phát hiện, cô rất không thích loại cảm giác được tán dương này, không có bất kỳ lý do nào.
Nhưng cho dù là không thích, cô cũng không có bất kỳ lý gì lơ là đối phương, vì vậy khách khí nói một câu: "Cảm ơn."
Cố Liên Thành vốn tưởng rằng cô sẽ lễ phép đáp lại một câu "Cô cũng rất đẹp", không ngờ câu trả lời của cô sẽ đơn giản như vậy.
Thật đúng là một cô gái đơn thuần.
Cô ta cười một tiếng, cất bước đi về phía Diệp Tử, cô ta bởi vì say rượu mà có chút cháng váng đầu, bước chân có chút không vững, nhưng vẫn đi tới trước mặt Diệp Tử.
"Trước đó từng nghe Cận nhắc tới cô, muốn anh ấy giới thiệu cô cho tôi quen biết, nhưng anh ấy không chịu. Nói cô quá đơn thuần, không thích hợp lui tới quá nhiều với người phức tạp như tôi. Lúc ấy cho rằng anh ấy nói đùa, hiện tại vừa thấy, phát hiện cô thật sự như lời anh ấy, rất đơn thuần."
"Cô có biết không, ban đầu tôi theo đuổi Cận, kết quả bị anh ấy cự tuyệt. Ha ha, lý do anh ấy cự tuyệt rất kỳ quái, nói tôi quá xuất chúng, sợ sau này tôi sẽ bởi vì người đàn ông khác mà ném anh ấy. Cô nói anh ấy buồn cười không?"
"Nói cho cô biết những chuyện này, cũng không sợ cô chê cười. Đến hiện tại tôi cũng còn thích Cận. Thích, cô nên biết đi, mùi vị tình yêu trên người vị trí bạn bè. Nói một cách khác, gọi là ngưỡng mộ."
"Anh ấy rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã có thành tích lớn như vậy, rất nhiều phụ nữ đều ngưỡng mộ anh, đương nhiên, tôi cũng là một trong số đó. Diệp Tử, cô không nên tức giận, tôi nói những lời này cũng không có ý tứ gì khác. Hơn nữa hiện tại anh ấy có cô, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với những người phụ nữ khác."
Nhờ men say, Cố Liên Thành bộc lộ ra tiếng lòng. Kể cả chuyện năm đó theo đuổi Tần Cận, cùng với bây giờ vẫn có cảm tình với Tần Cận.
Cô ta nói rất nhiều, Diệp Tử lại chỉ nghe lọt được hai câu, một câu chính là ban đầu tôi từng theo đuổi Cận. Một câu khác chính là đến bây giờ vẫn còn thích anh ấy.
"Nếu cô còn thích anh ta, vậy thì theo đuổi lại lần nữa đi! Dù sao tôi và anh ta, đến lúc dừng rồi..."
Diệp Tử biểu hiện rất rộng lượng, lúc nói ra những lời này cũng rất dứt khoát, như là xem Tần Cận thành một kiện hàng hóa, chán ghét, ném bỏ cũng sẽ không có không đành lòng.
"Không, tôi không có ý tứ này." Cố Liên Thành mở miệng giải thích: "Nếu như tôi còn muốn ở cùng với anh ấy, đã sớm đi thành Giang tìm anh ấy, sao có thể chờ đến bây giờ? Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tối nay cũng là trùng hợp gặp mặt."
Nói xong, cô ta lại cười, "Không biết anh ấy uống bao nhiêu rượu, đi đường đều đi không vững, hơn nữa còn nôn rất lợi hại. Cô không biết đâu, vừa rồi lúc tôi đỡ anh ấy, anh ấy còn bảo tôi cút, đừng chạm vào anh ấy.... Kết quả say rượu một mình lảo đảo nghiêng ngã đi ra, tôi là đi ra theo chân anh ấy. Tính tình này của anh ấy, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi, vẫn nóng nảy như vậy."