Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 299: Chúng ta có nên làm chút gì đó hay không?

Rất nhanh, anh rời khỏi môi của cô, nguy hiểm nhìn cô, “Cài hay không?”
”Không cài.... Ưm....”
Anh cúi đầu, lại ngậm lấy môi của cô một lần nữa.
Mấy giây qua đi, anh buông môi cô ra, mắt lạnh nhẹ nhàng nhíu lại, “Cài hay không?”
”Không cài! Ưm!”


Lần này, không chỉ là đơn thuần dùng hôn để chận miệng của cô, mà là hung hăng cắn cô.
”Ưm....”
Nghe được Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn, Thi Vực mới buông cô ra.
”Cài hay không?”
Ngón tay suông dài nâng cái cằm thon của cô lên, ánh mắt mang theo ý vị uy hϊế͙p͙ lộ liễu.


Thẩm Chanh nghiến răng: “Cài!”
Nói xong, cô một phát hất bàn tay to vuốt ve qua lại trên cằm cô xuống, đẩy anh ra, sau đó tự giác cài dây an toàn lại.
Thi Vực ngồi thẳng một lần nữa, vịn ổn tay lái, khởi động xe.
Cửa lớn biệt thự mở ra, xe chậm rãi lái ra ngoài.
”Gâu....”


Điềm Tâm gào lên một tiếng, run động thân hình to mọng một chút, đuổi theo.
Nó đuổi sát ở phía sau, chạy theo xe hơn 1000 mét, cũng không có ý muốn dừng xe lại.
Xe vừa qua khỏi một chỗ ngoặt, Thẩm Chanh liền thấy được nó từ trong kính chiếu hậu.


Lập tức nhướng mày, thò đầu ra từ cửa sổ, lạnh giọng quát: “Vật nhỏ, cút về!”
”Gâu!”
Nghe được tiếng nói của cô, Điềm Tâm ai oán kêu lên.
”Ăng ẳng....”
Lại chạy thêm mười mét, nó mới chậm rãi ngừng lại.
”Gâu....”


Điềm Tâm ngồi xuống nguyên tại chỗ, nhìn xe càng chạy càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, mới nằm xuống.
Dựng thẳng cái đầu, phát ra từng đợt tiếng kêu trầm thấp.


Sau khi về đến trong thành phố, Thi Vực mang Thẩm Chanh đi ăn bữa ăn sáng, sau đó mặc kệ ý nguyện của cô, cưỡng chế mang theo cô đi 19 thành hoàng đế.


Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng không lay chuyển được người đàn ông bá đạo này, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng cô vẫn không khách khí tặng anh bốn chữ “Không biết xấu hổ”.
Tầng 19.


Thi Vực thấy văn kiện ở trước bàn làm việc, Thẩm Chanh chán đến chết ghé vào trên sofa thoải mái, gác cằm của mình, dùng máy tính bảng xem phim truyền hình.
Ánh mặt trời vừa vặn, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người của cô, đặc biệt đẹp mắt.


Nhìn trang web lại bắn ra một chút video quảng cáo không thích hợp cho trẻ em, nội y sexy và Durex.
Thẩm Chanh nhìn sang Thi Vực đang bận rộn, nghĩ đến "Đại lễ" lúc trước tặng cho anh, lại không nhịn được nhấn vào.
Lúc đang xem trang, lúc nào trên môi cô cũng nở nụ cười xấu xa.


Lúc nhìn thấy một kiện váy ngủ tơ tằm màu đen quyến rũ, cô nhấn mua!
”Đang xem cái gì?”
Thi Vực vừa mới thông báo công việc xong, cúi người nhốt chặt eo của cô từ phía sau.
Bộ dáng hai người rất mờ ám, khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn xạ.


Vừa mới hiện ra trả tiền thành công, Thẩm Chanh liền tắt trang web đi, để máy tính bảng lại trên ghế sofa, quay đầu nhìn anh, “Không có xem gì hết.”
Thi Vực khẽ ừ, sau đó tựa cằm ở trên vai của cô, dán ở bên tai cô cười nhẹ: “Chúng ta, có nên làm chút gì đó hay không?”


Thẩm Chanh cố ý giả bộ như không hiểu, “Làm cái gì?”
”Làm chuyện yêu.”
”Làm chuyện yêu là chuyện gì?”
”Chính là....” Thi Vực cố ý kéo dài âm cuối, sau đó cắn vành tai của cô, mờ ám nhấn mạnh giọng nói: “Ngủ với em.”
”Không ngủ!”


”Từ trước đến nay chuyện này đều là đàn ông quyết định, khi nào thì đến phiên một phụ nữ như em nói không, hửm?”
”Anh có bản lĩnh sao không tự mình ngủ!”
”Thẩm Chanh Tử, em có dám nói lại lần nữa không.”
“....” Anh bảo cô nói thì cô phải nói? Cô có nghe lời như vậy sao!