Lúc Thi Vực về đến biệt thự trên núi, Thẩm Chanh đã ngủ say rồi.
Thấy cô đang ngủ say, anh không có đánh thức cô.
Sau khi tắm rửa đi ra, liền nằm xuống ở bên cạnh cô, vòng eo của cô từ phía sau, vùi mặt vào giữa tóc cô, ngửi mùi của cô, nhắm mắt lại.
Một đêm này, rất an ổn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, cô gái nhỏ trên giường lười lười biếng trở mình, ưm một tiếng.
Cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, từ từ mở ra.
Không thấy được Thi Vực, cô tưởng tối hôm qua anh không có trở về, liền không nghĩ nhiều.
Lại nằm một hồi, cô vén chăn lên xuống giường, rửa mặt xong, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua thư phòng, thấy cửa nửa mở, liền dừng bước lại, vịn khung cửa nhìn vào bên trong.
Thi Vực đang ngồi ở trước bàn, hai tay thon dài gõ ở trên máy vi tính.
Giữa phong cách lần cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng sự cao quý không ai bằng.
Dù là trong công việc, cũng làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn anh thêm vài lần.
”Đi vào.”
Phát hiện Thẩm Chanh ngoài cửa, Thi Vực đến đầu cũng không có ngẩng lên một chút, tiếp tục xử lý công việc trên tay.
Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, hỏi anh, “Trở về lúc nào?”
”Tối hôm qua.” Vẫn không ngẩng đầu.
”À!”
”Không nhớ rõ sao?” Cuối cùng, anh ngừng công việc trên tay ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi sâu thẳm thoáng hiện ra ánh sáng sâu không lường được.
”Nhớ cái gì?”
Anh cười như không cười, “Em ôm anh ngủ cả đêm, còn động tay động chân với anh, vừa hôn vừa sờ.”
Gì?
Cô ôm anh ngủ cả đêm?
Hơn nữa còn động tay động chân.... Vừa hôn vừa sờ?
Có thể sao!
Cô có đói khát đến loại trình độ đó ư!?
Thẩm Chanh nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại một chỗ, “Rốt cuộc ai ôm ai ngủ, ai động tay động chân với ai, ai hôn ai lại sờ ai hả!”
Thi Vực nâng môi mỏng khêu gợi lên, không nhanh không chậm trả lời:“Em ôm anh, em động tay động chân với anh, em hôn anh sờ anh, còn muốn quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ anh.”
”Cút!”
”Ầm....”
Nhìn thấy Thẩm Chanh sập cửa đi ra, Thi Vực tùy ý cười một tiếng, tiện tay đóng máy vi tính, liền đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Thẩm Chanh vừa xuống lầu, Điềm Tâm liền rất vui vẻ chạy tới, ghé vào trước mặt cô, đong đưa thân hình to mọng, lay động cái mông và cái đuôi, tỏ ra săn đón kêu lên: “Gâu gâu....”
Sau khi kêu xong, lại ngoan ngoãn nằm đến trên mặt đất, kéo thân thể rất tròn của mình trên mặt đất lăn hai vòng.
Nhìn thấy hành động của nó, Thẩm Chanh nhịn không được cười lên một tiếng, đưa tay xoa nhẹ một chút ở trên đầu của nó, “Vật nhỏ, đã có kinh nghiệm rồi sao!”
Điềm Tâm ngửa đầu sủa một tiếng: “Gâu....!”
”Ừ, không sai, tiếp tục duy trì.”
Đúng lúc đó, Thi Vực lái xe tới đây, hạ cửa sổ xe xuống, anh lên tiếng: “Lên xe.”
Thẩm Chanh không để ý anh, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Điềm Tâm, lại xoa nhẹ nó vài cái, mới chậm rãi bước qua, mở cửa xe ngồi vào trong xe.
”Dây an toàn.”
Thấy cô không có ý muốn cài dây an toàn, Thi Vực lên tiếng nhắc nhở cô.
Thẩm Chanh đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, vẫn lạnh lùng đáp một câu: “Không cài.”
”Thật phiền phức.” Mặt Thi Vực âm trầm, vẫn là cúi người tới, tự mình cài dây an toàn lên cho cô.
Thẩm Chanh khẽ hừ một tiếng, rất không nể mặt cởi dây an toàn, sau đó tặng ra bốn chữ: “Ai cần anh lo.”
Con ngươi Thi Vực tối sầm lại, “Nói lại lần nữa xem.”
”Ai cần anh.... Ưm!”
Thi Vực cúi đầu liền hôn lên môi của cô, bởi vì theo ý anh, dùng cách này để chận miệng của cô là biện pháp tốt nhất.