.
Editor: May
"Con ma bài bạc, chuyện của con, cha tốt nhất quản ít đi!"
Trong mắt Thẩm Chanh lóe ánh sáng không hiền hòa, khuôn mặt nhỏ tinh sảo bị một đạo khí lạnh bao phủ.
Có một số việc, ông thật là có mặt mũi để nói ư?
Bốn năm trước....
Nếu không phải ông uống say rượu nổi điên chạy tới trong nhà người khác kêu la ồn ào, bà phu nhân mặc áo khoác lông chồn kia sẽ xuất hiện ở cửa nhà cô, hung hăng lỗ mãng vung một xấp tiền lên mặt cô? Bảo cô cầm tiền cút đi ư!
Nếu không phải ông tâm huyết dâng trào chế tạo cơ hội, bà phu nhân kia sẽ giội nước đá lên cô từ trên lầu sao?
Nếu không phải ông chủ động đẩy cô cho Mộ Bạch, bà phu nhân kia sẽ ở trước mặt toàn bộ người thế giới, mắng cô là đồ nhà quê, không biết xấu hổ, hồ ly lẳng lơ sao?
Ánh mắt Thẩm Chanh càng thêm sắc bén, Thẩm Trung Minh chỉ liếc mắt nhìn liền biết ngay, đây là dấu hiệu sắp bộc phát.
"Được được được, cha mặc kệ, cha không quản gì nữa!"
Ông cười xán lạn, xách ghế lui về sau vài bước, duy trì với cô một khoảng cách nhất định.
Ông như vậy, khiến cho Thẩm Chanh nổi giận một trận: "Thật không biết có phải là kiếp trước đào tổ phần nhà cha không!"
Phải nhận một người cha có tố chất thần kinh như vậy, quả thật chính là bi kịch!
Lại sau một phút....
Xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng.
Lại sập cửa!
Nhìn vật thể bị chấn động đến lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa vỡ nát, Thẩm Trung Minh bất lực lắc đầu, thở dài một hơi.
Ông dám đoán chắc, không đến năm lần nữa, cánh cửa kia tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt!
Là tuyệt đối!!!
Đêm khuya.
Tập đoàn Đế Cảnh, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thi Vực ngồi xuống ghế dựa, híp mắt, xoa khóe mắt chua xót.
Hai đầu lông mày có vài phần uể oải.
"Reng...."
Điện thoại vang lên, Thi Vực nhíu mày, đưa tay nhấn phím một cái.
"Tổng giám đốc, nửa tiếng sau có một tiệc rượu, hiện tại có cần an bài cho ngài không."
Sau khi thư ký nói xong lời này, là một trận im lặng thật lâu.
Đến khi, Thi Vực ừ một tiếng, cô mới cẩn thận đáp lại: "Vâng, tổng giám đốc."
Sau đó, thư ký nhanh chóng chuẩn bị tất cả.
Mà tài xế, đã chờ dưới lầu từ lâu.
Xử lý tốt chuyện trên tay, Thi Vực rời khỏi công ty.
Xe một đường chạy nhanh, dừng lại ngoài một quán bar.
Cửa xe chỗ ngồi phía sau được tài xế mở ra, tài xế cung kính lùi đến bên cạnh.
Thi Vực xuống xe, ánh mắt khẽ khép, thuận tay sửa sang lại cổ áo một chút.
Động tác này rõ ràng rất tùy ý, lại khiến cho anh tăng thêm một cổ hơi thở gợi cảm mê hoặc người khác, vẻ đẹp của anh, khiến người đố kỵ.
Bước vào quán bar, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nam nữ nữ.
"Hì! Tối nay trai đẹp hơi nhiều nha!"
"Đúng vậy, vừa rồi đi vào hai người, hiện tại lại đến một một cực phẩm nhân gian, có còn để cho người ta sống không chứ?!"
"Nhưng nói ngược lại, người này giống như có chút quen mặt nha?"
"Thôi đi, đừng nhìn thấy trai đẹp liền nói nhìn quen mắt! Mình nắm lấy không được, còn tìm cớ che giấu...."
"Stop đê..! Cô dám nói cô không như vậy sao?"
Thi Vực xuất hiện, khiến một đám nữ sinh vây quanh ở quầy bar uống rượu mở cờ trong bụng.
Đối với trai đẹp, các cô giống như không có một chút sức miễn dịch.
"A! Rất đẹp trai!"
"OMG! Yêu nghiệt mà, quả thật không cần quá hoàn mỹ đâu mà!"
Có người không nhịn được phát ra kinh hô khoa trương.
Đối mặt với loại nhiệt tình này, Thi Vực giống như đẫ sớm nhìn quen lắm rồi, trên mặt như đao khắc luôn không có một chút nhiệt độ.
Ở dưới sự hướng dẫn khom lưng cúi đầu của quản lý, anh khí thế mạnh mẽ đi vào gian khách quý....
"Thi đại Boss, có phải không muộn đến một hai tiếng thì trong lòng cậu sẽ không thoải mái không."
Thi Vực vừa hiện thân, Mộ Bạch không nhịn được liền trêu chọc anh.
Đường Diễm phụ họa, "Còn không phải sao?" Nói xong, lập tức rót cho anh một ly rượu, "Trước phạt một ly rượu rồi nói!"
.