Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 22: Có phải là bị đại soái ca nào nhìn trúng rồi không?

Editor: May
Thẩm Chanh nheo mắt.
Đám người đang hỗn loạn.
Không chạy?
Vậy thì ngu hết thuốc chữa rồi!
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Thi Vực, bóng dáng nhỏ xinh nhanh chóng lóe lên, hòa làm một thể với bóng đêm vô hạn.


Lúc suy nghĩ của mọi người lại trở về trên người trong cuộc lần nữa, mới phát hiện, đã không thấy đâu rồi.
Đám người ồn ào, không thể không cứ như vậy mà giải tán đi.
Về phần thích bênh vực kẻ yếu này, quả thật là có khối người.


Mười phút sau, trên các trang mạng lớn đồng thời xuất hiện ảnh chụp của Thi Vực.
Phía trên tiêu đề có một hàng chữ: Tiện nam vứt bỏ gia đình, mãnh liệt quấn lấy Tiểu Tam, người cặn bả!


Vốn mọi người dùng tên đàn ông xấu xa này để làm ngòi nổ, không ngờ chính là, những hình kia chỉ tồn tại trong vòng một phút liền bị xóa đi sạch sẽ.
Mà những tài khoản truyền tấm hình đó đi, cũng trực tiếp bị khóa tài khoản rồi.
Đêm càng sâu, đen nhánh càng quỷ dị.


Thi Vực ngồi trên ghế nằm bên cửa sổ sát đất híp mắt phượng, tay thon dài nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay.
Chất lỏng trong ly rượu lắc lư một chút, các viên đá va chạm nhau, phát ra âm thanh kỳ quái.
Đây là rượu ngon thượng đẳng, Vodka.


Một ly rồi một ly đưa chất lỏng màu sắc lạnh nhạt này vào trong dạ dày của mình, nhưng không có chút men say nào.
Ngược lại, trở nên thanh tỉnh chưa bao giờ có.
Thần sắc trong mắt anh, không hợp với không khí an tĩnh như vậy, giống như có loại quỷ dị lưu động trong không khí.


Lòng bàn tay đột nhiên xiết chặt, tiếng vang thanh thúy chợt vang lên, ly rượu thủy tinh bị anh đột ngột bóp nát.
Giữa đôi mắt lạnh thâm thúy tàn bạo hung hăng, ẩn giấu, đâu chỉ là một chút nổi giận?
Tối nay Thẩm Chanh rất không ngoan, khiến anh rất tức giận.


Thẩm Chanh vừa về đến nhà, Thẩm Trung Minh liền cợt nhả tiến lại gần.
"Con gái, tối nay có thu hoạch không?"
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại dụi dụi khóe mắt, cực kỳ mệt mỏi.
Thấy vẻ mặt quái lạ của cô, Thẩm Trung Minh đột nhiên vui vẻ, "Con gái, có phải là bị đại soái ca nào nhìn trúng rồi không?"


Thẩm Chanh hé mắt, tức giận nói: "Là một đại sửu nam thì có!"
Thẩm Trung Minh sửng sốt, vội nói: "Vậy thì không được! Con gái nhà cha tướng mạo đẹp như hoa, sao có thể ở chung một chỗ với một tên đàn ông xấu xí? Nói như thế nào cũng phải gả cho một Phú Nhị Đại có nhà có xe có địa vị!"


Vừa nhắc tới Phú Nhị Đại, Thẩm Chanh liền nổi giận, "Cút!"
Cha già mê bài bạc này của cô luôn là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nói gì không tốt, nhất định nói Phú Nhị Đại?
Thẩm Chanh tức giận, Thẩm Trung Minh mới sực tỉnh hiểu ra, nghĩ đến cái gì đó.


Do dự một lúc, ông nói: "Con gái, có phải con còn đang nhớ đến tên phụ tình đó không? Mấy năm này con không chịu quen bạn trai, có phải là đang đợi cậu ta không?"
Thẩm Chanh nhắm mắt lần nữa, không nói một chữ.
Cô không nói gì, Thẩm Trung Minh dứt khoát mang cái ghế dài tới đây ngồi ở trước mặt cô.


Kế tiếp, cha Thẩm bắt đầu thao thao bất tuyệt....
"Con gái, ban đầu người nhà đó xem thường con là mắt bọn họ bị mù, con không cần phải đau khổ lâu như vậy. Hơn nữa lúc ấy con mới bây lớn thôi, sao có thể biết cái gì là tình cảm thật sự? Có một số việc, nên quên liền quên đi!"


"Còn có, gần đây rất nhiều bạn già của cha con đều phía sau dồn phía trước muốn làm mai cho con! Cha nói cho con biết, những người kia mười người có đến tám người đều là người có tiền!"


"Con không thể bởi vì một thân cây mà buông tha cho cả khu rừng, biết không? Khi nào có thời gian, cha và con đi xem mắt một lần! Thừa dịp trẻ tuổi, nhanh chóng kết hôn..."
"Như vậy, cha cũng sẽ yên tâm!"
Càng kéo càng xa, càng nói càng thái quá.


Thẩm Chanh nghe không nổi nữa, đôi mắt linh động đột nhiên mở ra, mang theo lửa giận.
Nói rất lâu, té ra là muốn cho cô đi xem mắt!