Uông Mộc Hiên thật sự dẫn dắt Phương Nguyên như học sinh của mình.
Hắn vốn là sinh viên ưu tú chuyên ngành tài chính, giờ lại là giám đốc Uông, những lời dạy bảo của đối phương chứa đầy kinh nghiệm nhưng lại vô cùng cay độc, thường xuyên khiến Phương Nguyên nghe đến sững người.
“Lần này tạm được…” Uông Mộc Hiên xem ‘bài kiểm tra’ Phương Nguyên giao cho hắn, tạm chấp nhận trả lời, “Mất một tuần lễ mới hiểu được, ngốc chết đi được.”
Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao Uông Mộc Nhiên lại nghiêm túc muốn làm thầy giáo như vậy, khiến cậu cảm thấy căng thẳng thật sự.
Nhưng Uông Mộc Hiên làm việc rất nghiêm túc, nói làm thầy giáo thì chính là làm thầy giáo, nói dạy dỗ thì chính là dạy dỗ, chẳng có chút xíu tình cảm nào khác cả.
“Chúng ta đến tình huống tiếp theo…” Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên ngáp một cái, lại cau mày, “Không muốn học thì đừng học, mệt mỏi cho ai xem đấy!”
“Xin lỗi xin lỗi…” Phương Nguyên vỗ mặt một cái, “Thầy Uông em sai rồi ạ, em không cố ý đâu, chỉ là vừa có bài kiểm tra tuần lại thêm cả bài tập lần này nữa, em không ngủ ngon mấy.”
“Em không ngủ ngon thì tôi ngủ ngon chắc?”
Uông Mộc Hiên sầm mặt, Omega này mỗi ngày thức đến ba bốn giờ sáng mới lên giường nghỉ, cả đêm ngâm trong thư phòng hắn đuổi cũng không đi, giờ mới biết mệt hả.
“Em sai rồi em sai rồi.” Phương Nguyên ngáp đến nỗi ứa cả nước mắt, “Nếu chuyện này còn xảy ra, em sẽ ngủ ở thư phòng, không về phòng ngủ quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
Mặt Uông Mộc Hiên càng thối hơn.
“Tôi muốn em nói vậy đấy hả?”
Phương Nguyên hoang mang ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt hung dữ của Uông Mộc Hiên lại gần, bế bổng cậu lên.
“Đi ngủ mau lên, sắp chết mệt đến nơi rồi.” Uông Mộc Hiên tức giận nói, “Bình thường biết làm nũng như vậy, sao cứ đến những lúc thế này lại cứng đầu cứng cổ vậy? Thân thể mệt mỏi, công việc áp lực không làm xong thì không biết xin giáo viên cho nghỉ à.”
Cảm giác mệt mỏi ùa đến, Phương Nguyên buồn ngủ đến độ mắt sụp cả xuống: “Thầy Uông cho nghỉ không ạ?”
“Thầy giáo không cho phép.” Uông Mộc Hiên nhét người vào trong chăn, vỗ má cậu một cái, “Ông xã cho phép.”
Nếu Phương Nguyên mà tỉnh táo, nghe thấy vậy chỉ sợ muốn nhảy cẫng lên, đáng tiếc giờ cậu mệt quá, nghe được câu đầu nhưng rớt mất câu sau, chỉ mơ màng bắt lấy tay Uông Mộc Hiên, nhắm mắt bất mãn nói: “Không được vỗ đầu em, em không phải trẻ con. Phiền chết mất, sao cứ coi em là trẻ con…”
Uông Mộc Hiên không tỏ vẻ gì bóp khuôn mặt non nớt của Omega một cái.
Em ấy, chỉ giỏi giả vờ ngoan ngoãn.