Khả năng nấu ăn của Phương Nguyên bình thường, cũng may Uông Mộc Hiên không để ý, ngay cả món rau cải bị xào quắt lại cũng ăn đến là ngon lành.
“Sau này không cần nấu ăn đâu.”
Lúc thu dọn bát đĩa, Uông Mộc Hiên đột nhiên nói vậy.
Phương Nguyên bị hắn nói cho sững người, lúng túng cứng còng tại chỗ.
“Em, ngại quá…” Phương Nguyên buồn thiu chuẩn bị nói xin lỗi, nhưng lại bị Uông Mộc Hiên vốn chẳng nghe cậu nói chuyện cắt ngang.
“Có thời gian thì học thêm chút kỹ năng, sau này đi làm còn dùng được.”
Hai mắt Phương Nguyên rực sáng: “Uông đại…”
“Hửm?” Uông Mộc Hiên liếc cậu một cái, giọng nghe không vui.
“Ông — xã, anh có thể dạy em không?”
Uông Mộc Hiên nhướn mày: “Tôi chỉ nhận học sinh thông minh thôi, học với tôi, em phải chuẩn bị tinh thần đấy.”
“Vâng!” Phương Nguyên cười híp mắt, “Cám ơn ông xã!”
“Hừ.” Uông Mộc Hiên giơ ngón trỏ ra đè lên đôi môi mềm mại của Phương Nguyên, nói nghiêm túc, “Lúc học phải gọi là thầy.”
Ô!
Lại ghẹo mình kìa!
Alpha này có phải cố tình không đấy.
Giậm chân bành bạch.