Đã mười ngày rồi Thịnh và Thiên Hương rong chơi khắp núi đồi Dalat. Không còn chỗ nào trong cái thành phố sương mù nhỏ bé này mà hai người chưa đặt chân đến. Ban ngày, họ cùng ngắm cảnh và vui đùa với nhau với cảnh núi đồi. Buổi tối Thịnh dưa Thiên Hương vào các tiệm café, nhưng phần lớn là tới các vũ trường. Họ cùng quay cuồng với âm thanh, với khung cảnh nhộn nhịp, sôi động. Để rồi quá nửa đêm, cả hai mới trở về khách sạn, mệt nhoài nhưng thật vui.
Thịnh quay nhìn trở lại giường, nơi đó Thiên Hương vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt. Tối hôm qua hứng chí, cô đã uống khá nhiều rượu, và giờ đây, có lẽ men rượu sẽ làm cho cô không thể nào thức dậy trước buổi trưa đâu
Ngắm nhìn Thiên Hương ngủ say dưới ánh sáng màu vàng của ngọn đèn ngủ, Thịnh vẫn thấy cô đẹp như bao giờ. Trong giấc ngủ, với gương mặt không son phấn, Thiên Hương vẫn là một nhan sắc hoàn hảo. Thế nhưng giờ đây, khi chìm đắn trong một thế giới ấm áp chỉ có hai người, Thịnh mới thấy trong lòng mình có một chút hụt hững nào đó.
Thịnh vẫn yêu Thiên Hương, cả hai đã có những giây phút tuyệt vời bên nhau, thế nhưng anh vẫn thấy có một khoảng trống trong tâm hồn mình. Thịnh thự hỏi mình tại sao lại như thế? Nhung rồi anh lại không thể nào tìm ra lời giải đáp cho mình.
Ngay đêm tân hôn, Thịnh đã ngỡ ngàng khi nhận ra Thiên Hương không còn toàn vẹn khi làm vợ anh. Anh nín lặng không nói gì với cô, và Thiên Hương cũng làm như không có chuyện gì khác thường. Thịnh không nói, bởi vì anh đã chịu ảnh hưởng khá nhiều của lối sống tự do.Vì thế anh cũng không coi chuyện đó là quan trọng. Anh không cần biết Thiên Hương đã yêu ai trước anh mà chỉ cần biết khi làm vợ anh, cô là của anh tất cả từ tâm hồn cho đến thể xác. Nhưng sự im lặng coi như không có gì của Thiên Hương làm anh khó chịu. Để rồi những giây phút mê muội trong vòng tay quyến rũ của Thiên Hương trôi qua, Thịnh lại thấy lòng mình có những giây phút muộn phiền.
Lắc mạnh đầu để xua đi những rối rắm trong hồn, Thịnh bước lại bên giường. Anh ghé ngồi bên mép giường, ngắm nhìn Thiên Hương trong giấc ngủ. Vợ anh đó, cô vẫn làm anh say đắm mỗi khi ngắm nhìn. Và tình yêu trong lòng Thịnh vẫn tràn đầy như ngày nào mới quen nhau.
Cúi xuống, Thịnh hôn nhẹ lên môi vợ. Thiên Hương khẽ trở mình, rồi không mở mắt, cô vòng cả hai tay lên cổ Thịnh, kéo anh ngã nhào xuống giường. Kéo mép chăn lên, Thịnh chuồi người vào và ôm thân thể ấm nồng của Thiên Hương vào lòng. Làn da mát lạnh của Thịnh làm cho Thiên Hương khẽ rùng mình cô nũng nịu:
- Người anh lạnh quá hà, sao trời lạnh mà đã cởi trần ra ngoài đứng như vậy. Lỡ như anh bị cảm thì sao?
Thịnh cười nhỏ:
- Trời vậy mà lạnh cái nỗi gì? Ở bên kia trời còn lạnh gấp mấy lần nữa à. Nào dậy đi em, trời sáng rồi.
Rúc sâu vào trong lòng Thịnh,.Thiên Hương lắc đầu:
- Em buồn ngủ quá hà, em không dậy đâu.
Thịnh dỗ dành:
- Dậy anh đưa đi ăn sáng rồi còn đi chơi nữa chứ em.
- Còn chỗ nào đâu mà đi chơi, thành phố Dalat nhỏ xíu này mình đã đi hết trơn rồi.
Thịnh chợt đề nghị:
- Hay là mình về nha em?
Thiên Hương giãy nảy trong lòng Thịnh:
- Cái gì mà đi về, mình mới đi chơi có mấy bữa mà.
- Mười bữa rồi đó cô nương,ở đó mà mấy bữa.
Thiên Hương ngước lên, cô công môi:
- Thì là mười bữa, như vậy đâu có gọi là nhiều. Em còn nghỉ tới năm ngày nữa, về nhà cũng đâu làm gì.
Hôn nhẹ trên mắt vợ, Thịnh trầm giọng:
- Mình đi như thế này cũng là khá lâu rồi, chắc là mẹ mong lắm đó.
Thiên Hương trề môi:
- Mong gì mà mong, bộ mẹ không biết chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sao chứ.
Thịnh lập lại:
- Nhưng mà tại mình cũng đi khá lâu rồi.
- Sao là lâu, người ta đi những một, hai tháng. Còn mình mới mười ngày mà anh đã nói là lâu. Thôi đi, em không chịu đâu, anh phải đưa em đi hết mấy ngày em còn nghỉ em mới chịu.
Thịnh chống tay ngóc đầu lên, anh nhìn Thiên Hương:
- Anh cũng thấy nóng ruột với công ty đó Hương, không biết là có chuyện gì xảy ra không nữa.
- Anh là giám đốc mà sợ gì, muốn đi mấy mà chẳng được, ai dám nói gì anh chứ.
Thịnh gật đầu:
- Em biết nói anh là gíam đốc là được rồi, chi nhánh bên này chỉ có một mình anh trông coi, đi lâu quá cũng không được đó em.
- Nhưng mà anh đã xin nghỉ phép, nhân viên của anh phải biết điều đó mà lo làm việc chứ,cứ đợi anh thì đâu có được. Người ta còn nghỉ lâu hơn mình nữa là khác, em coi phim thấy nước ngoài người ta đi hưởng tuần trăng mật tới một tháng lận chứ bộ.
Thịnh vẫn kiên nhẫn dỗ Thiên Hương:
- Em nghĩ dùm anh một chút đi Hương, biết là người ta đi chơi lâu,nhưng mà ngoài công ty ra anh còn gia đình nữa. Gia đình người ta đông người, đằng này nhà mình chỉ có mỗi mình mẹ. Bao nhiêu năm nay mẹ đợi anh về, vì vậy mà đi lâu anh cũng thấy ngại lắm. Bây giờ mình về sớm rồi mai mốt anh lại đưa em đi chơi nữa.
Nghe Thịnh dỗ mãi, Thiên Hương cũng thấy xiêu lòng. Cô gật đầu:
- Anh hứa rồi đó nha, mai mốt em muốn đi chơi là phải đưa em đi đó.
- Thịnh gật đầu, anh cúi xuống hôn vợ, nụ hôn vẫn nồng như nụ hôn đầu tiên. Hạnh phúc phủ phùm lên hai vợ chồng.
Mãi đến trưa, vợ chồng Thịnh mới rời khỏi phòng. Khi Thịnh gọi điện thoại ra phi trường đặt vé máy bay thì chỉ còn chuyến bay tối, tất cả những chuyến bay khác trong ngày đều không còn chỗ. Thịnh không còn cách lựa chọn nên đành phải chấp nhận.
Khi Thịnh và Thiên Hương về đến nhà thì đã chín giờ tối, Thịnh nhóng người lên nhìn vào trong nhà, đèn đóm đã tắt hết. Anh nói với Thiên Hương:
- Chắc là mẹ ngủ rồi em ạ!
Sau mười ngày tắm mình trong không khí mát lạnh của Dalat, trở về Sai gon lại ngay một buổi tối oi nồng, Thiên Hương khó chịu. Cô cáu kỉnh:
- Mẹ ngủ thì kệ mẹ, anh bấm chuông gọi chị bếp đi.
Thịnh bấm hai tiếng chuông ngắn, anh dừng lại chờ đợi. Một lát sau anh nghe thấy tiếng chân bước trên sỏi rào rạo rồi tiếng chị bếp hỏi:
- Ai đó?
Thịnh mừng rỡ lên tiếng:
- Tôi đây, chị mở cửa mau lên.
Cánh cổng sắt nặng nề vừa mở ra, Thịnh đã hỏi ngay:
- Sao hôm nay mẹ tôi đi ngủ sớm thế?
Chỉ bếp vừa nép người cho chủ vào vừa trả lời:
- Hôm nay bà không được khỏe, hồi chiều bà không ăn cơm.
Thịnh lo lắng hỏi ngay:
- Vậy hả? Vậy chị có mời bác sĩ tới khám cho mẹ tôi chưa?
Khóa cổng xong, chị bếp lắc đầu:
- Bà không cho, bà nói bà chỉ mệt chút thôi, không cần phải mời bác sĩ cho tốn tiền.
- Vậy được rồi, để tôi lên thăm mẹ tôi. Chị coi khóa cửa cẩn thận rồi rửa trái cây cho vào tủ lạnh đi. Mình lên thăm mẹ đi em.
Thịnh kéo tay Thiên Hương đi vội lên lầu. Đến trước của phòng bà Ngọc, anh gõ nhẹ mấy tiếng vào cửa, nhưng trong phòng vẫn lặng yên như tờ. Thiên Hương kéo tay Thịnh:
- Chắc là mẹ đã ngủ rồi đó, mai hãy gọi mẹ đi anh.
Thịnh lưỡng lự:
- Nhưng mà mẹ không được khỏe, anh muốn biết mẹ có làm sao không?
Thiên Hương sẵng giọng:
- Hồi nãy chị bếp đã nói là mẹ chỉ mệt chứ không sao mà. Em mệt muốn chết đây mà cứ đứng gọi hoài.
Chiều ý vợ. Thịnh đành phải quay về phòng của mình mà trong lòng thấy áy náy.
Vào đến phòng riêng, việc đầu tiên của Thiên Hương là mở máy lạnh tối đa. Cô thay quần áo rồi vất bừa dưới nề nhà rồi đi ngay vào phòng tắm. Thịnh lắc đầu nhìn một thoáng rồi nhặt nhạnh từng thứ của vợ gom vào một chỗ. Nhớ đến chiếc valise còn để dưới phòng khách, anh lại đi trở xuống dưới.
Khi Thịnh trở lên với chiếc valise trên tay thì Thiên Hương đã tắm xong, cô đang hong tóc trước bàn phấn. Thịnh nhẹ nhàng nói với vợ:
- Em coi soạn quần áo dơ bỏ ra để giặt em ạ.
Đặt chiếc máy sấy tóc xuống bàn, Thiên Hương tiến lại bên giường. Cô nằm dài ra đó và lười biếng nói:
- Để ngày mai kêu chị bếp soạn cũng được mà anh, bây giờ em mệt tới nỗi không thể nhức nổi tay chân lên rồi đây này.
Thịnh lắc đầu nhìn vợ, Thiên Hương đã quay mặt vào trong, ôm chiếc gối dài vào lòng và nhắm chặt mắt lại. Suy nghĩ một thoáng, Thịnh ngồi xuống. Anh mở valise và nhặt những chiếc quần áo và bỏ vào chiếc giỏ lớn. Xong xuôi, anh mới mở tủ tìm cho mình bộ quần áo sạch và đi vào phòng tắm.
Khi Thịnh tắm xong trở ra thì Thiên Hương đã ngủ say, anh nằm xuống bên vợ thả cho người thư giãn hoàn toàn. Trời cũng đã vào khuya, Thịnh cũng nhắm mắt tìm cho mình một giấc ngủ. Bất ngờ, Thiên Hương lăn người sang, cô choàng tay qua người anh, quấn chặt lấy. Thịnh hỏi nhỏ:
- Em chưa ngủ à?
Thiên Hương nũng nịu:
- Em đang thiu thiu ngủ thì anh nằm xuống làm em thức giấc đấy chứ. Bắt đền em đi!
Hôn nhẹ lên môi vợ, Thịnh thì thầm:
- Đền cái gì bây giờ? Hay là anh ru cho em ngủ nha?
Đôi môi mềm của Thiên Hương níu giữ bờ môi chồng, cô dìu anh vào với cơn mê đắm. Thịnh hỏi nhỏ:
- Sao hồi nãy em kêu mệt, bây giờ lại tỉnh như sáo thế này?
Thiên Hương tình tứ:
- Nhưng mà bây em hết mệt rồi. Bây giờ em chỉ muốn anh yêu em thôi.
Đôi môi hồng của Thiên Hương tình tứ gọi mời, tấm thân nồng ấm trong vòng tay Thịnh quyến rũ quá. Anh lại yêu cô bằng cả trái tim nóng bỏng của mình thì làm sao anh có thể từ chồi những phút giây thăng hoa cô mang đến cho anh.
Thế là Thịnh quên hết, những gì là boăn khoăn, là áy náy đều được Thịnh vất bỏ khi trong tay anh là tình yêu của anh
Buổi sáng, Thịnh thức dậy khi ánh mặt trời đã lên hết ô của sổ. Ánh sáng tràn vào phòng đã giúp anh nhận thấy rõ mọi điều.Thì ra anh đã trở về nhà của mình!
Khẽ rút cánh tay đang tê cứng vì Thiên Hương gối đầu lên đó.Thịnh khẽ ngồi dậy. Anh quay nhìn lại, giữa đống gối mền hỗn độn, Thiên Hương vẫn đang say sưa trong giấc ngủ nồng.
Lay nhẹ vai Thiên Hương, Thịnh gọi:
- Em à, dậy thôi!
Phải gọi tới lần thứ ba, Thịnh mới thấy Thiên Hương hé mi. Anh luồn tay xuống dưới cổ vợ, xốc cô dậy:
- Thôi nào,dậy đi cưng.Sáng quá rồi kìa.
- Em còn buồn ngủ quá, cho em ngủ thêm một chút nữa đi.
- Mình đã về rồi chứ không còn ở Dalat nữa đâu Hương à. Em mở mắt ra coi kìa, nắng đã lên cao rồi, ngủ gì nữa mà ngủ. Thôi mau thức dậy làm vệ sinh rồi đi với anh xuống chào mẹ đi.
Biết không thể nào ngủ được nữa, Thiên Hương vặn vẹo người một lúc rồi miễn cưỡng đi vào phòng tắm. Lắc đầu nhìn theo vợ, Thịnh đứng lên thu dọn lại giường.
Mãi tới cả tiếng đồng hồ sau với tiếng thúc hối của Thịnh bên tai, Thiên Hương mới rời khỏi phòng. Xuống đến dưới nhà, Thịnh không thấy mẹ trong phòng khách. Anh đi vào bếp hỏi:
- Mẹ tôi đâu rồi?
Đang lúi húi trước bếp, chị bếp không quay lại:
- Hình như bà ra đằng trước mà, cậu Hai. Cậu có cần tôi đi tìm bà cho cậu không?
- Ờ, được rồi. Để tôi tự đi được rồi. À, à tối qua chị đã cất mấy thứ trái cây tôi mang về chưa?
- Dạ rồi, cậu Hai.
Trở ra phòng khách, Thịnh kéo tay Thiên Hương:
- Mình ra đằng trước tìm mẹ đi em.
Bà Ngọc đang đứng trước chậu mai chiếu thủy, săm soi những chiếc nụ trắng ngần. Bước đến bên bà Thịnh khẽ hỏi:
- Mẹ đang mệt mà ra đây làm gì?
Bà Ngọc quay lại, gật đầu với tiếng chào của Thiên Hương rồi nói:
- Mẹ mệt một chút thôi mà, có sao đâu.Các con về lúc nào?
Thịnh âu yếm ôm vai mẹ:
- Chúng con về từ tối, nhưng lúc đó cũng khuya rồi lại nghe chị bếp nói là mẹ mệt nên chúng con không gọi.
Bà Ngọc cười hiền:
- Các con vào ăn sáng đi.
- Mẹ cũng vào chứ?
Bà Ngọc gật đầu, Thịnh ôm vai mẹ dìu bà đi trước, Thiên Hương phải đi một mình phía sau.
Ăn sáng gần xong, Thiên Hương kéo tay Thịnh:
- Anh Thịnh nè, còn mấy ngày nữa em mới đi làm, tụi mình đi Vũng Tàu chơi đi.
Thịnh nhăn mặt:
- Mới vừa về tối qua, chưa kịp nghỉ ngơi em đã lại đòi đi nữa rồi.
Thiên Hương nũng nịu:
- Chứ em biết ở nhà làm gì bây giờ? Em chưa đi làm mà!
Thịnh lắc đầu:
- Nhưng mà anh không được nghỉ nữa, ngày mai anh phải đến văn phòng xem công việc ra sao đã. Anh nghỉ nhiều cũng ngại lắm.
Thiên Hương xụ mặt:
- Vậy rồi em làm gì đây?
Thịnh cười cười:
- Em ở nhà tập làm vợ chứ làm gì? Bắt đầu em hãy tận dụng những ngày nghỉ của mình để học làm bếp đi.
Thiên Hương đẩy mạnh chiếc đĩa hột gà ra, cô cáu kỉnh:
Em đã nói rồi, em không làm bếp mà.
Bà Ngọc ngồi lặng thinh, trong lòng bà trước đây đã thấy không hài lòng chút nào với đứa con dâu này, giờ đây bà lại càng thêm ghét. Đã lấy chồng rồi, việc nội trợ trong nhà không biết một tí gì, thế mà nói chuyện tập làm thì lại giẫy nảy lên như đỉa phải vôi. Chỉ nghĩ tới chuyện rong chơi, lại còn rủ rê con trai bà bỏ bê công việc để cùng vui chơi nữa.
Thế nhưng bà Ngọc cứ lặng thinh, bà chỉ để ý xem Thịnh cư xử thế nào. Nội chuyện hai vợ chồng về tối hôm qua mà không vào chào bà cũng đã làm cho bà bực mình lắm rồi. Cũng may là sáng nay chúng nó cũng biết dậy sớm chào bà, cơn bực mình cũng vơi bớt đi một phần.Giờ lại thêm chuyện Thiên Hương đòi đi chơi nữa, sự bực dọc lại tràn ngập trong tâm trí của bà.
Thiên Hương đứng lên, cô gọi to:
- Chị bếp ơi, trên phòng tôi có một đống quần áo dơ, một lát chị lên lấy xuống giặt cho tôi nhé.
Chị bếp ngừng tay dọn dẹp, chị quay lại nhìn bà Ngọc như dò hỏi. Hiểu ý chị, bà Ngọc lên tiến:
- Chị bếp không phải giặt quần áo cho ai đâu, con phải tập cho quen đi Hương à, ở nhà này quần áo của ai thì người đó tự giặt.
Thiên Hương trợn mắt nhìn bà Ngọc, cô tỏ ra ngạc nhiên như vừa mới nghe một chuyện lạ nhất trên đời.
- Thế chị ấy làm gì ạ?
Bà Ngọc vẫn điềm đạm:
- Mỗi việc đi chợ nấu ăn và dọn dẹp lặt vặt trong nhà cũng là quá nhiều đối với chị ấy rồi. Mẹ không có thói quen bắt người giúp việc cho mình làm việc quá sức họ đâu.
Thiên Hương nhìn bà Ngọc trân trối, cô ấm ức:
- Cả anh Thịnh cũng phải tự giặt ạ?
Bà Ngọc điềm nhiên gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi, Thịnh mạnh khỏe thế kia, chuyện giặt quần áo thì có gì là vất vả đâu? Vả lại nhà mình có máy giặt mà, chuyện đó cũng đâu có gì là khó?
Thiên Hương vùng vằng:
- Nhưng mà ở nhà con đâu phải giặt quần áo bao giờ đâu? Bây giờ mẹ bảo chị ấy làm cho con rồi con trả thêm tiền cho chị ấy.
Bà Ngọc nghiêm nghị nhìn con dâu:
- Hương à, con đừng bao giờ lấy đồng tiền ra mà sai khiến ngươi khác.Nếu như con bận rộn quá, con có thể nhờ chị bếp. Hoặc nếu như con có ốm đau gì thì ngay mẹ đây cũng có thể giúp con. Nhưng con đang mạnh khỏe thế này thì con phải tự làm lấy những việc của cá nhân mình. Bây giờ con đã có chồng, không còn nhõng nhẽo như những ngày ở với cha mẹ được đâu – Quay sang Thịnh, bà tiếp – mẹ nghĩ là chuyện này con có thể hướng dẫn vợ con được, phải không? Con tự thu xếp đi nhé.
Nói xong, bà Ngọc đứng lên đi ra phòng khách mà trong lòng ngập đầy một nỗi buồn phiền. Bà không nghĩ là Thiên Hương lại tệ đến mức ấy.
Thở ra một hơi dài não ruột, bà Ngọc dõi mắt nhìn ra sân. Ánh nắng tỏa khắp sân nhà, nhưng trong lòng bà u ám quá. Bà không biết rồi đây, những ngày tháng sắp tới, bà sẽ phải cư xử với con dâu như thế nào nữa đây?
Cho tôi nửa đoạn tình buồn,
Để tôi lấp kín, đáy hồn của tôi,
Hồn đã vỡ đôi.
Yêu người mà người chẳng có yêu tôi,
Thế thôi, thôi nhé,
Đành thôi, nhé người,
Đành thôi, nhé người!
Chiều nay, trăng sao rơi rớt trên đồi,
Chiều nay, mưa giăng gía buốt tim rồi
Vân Dung nhìn mông lung ra đường, giọng nam người nam ca sĩ cô vẫn thích nghe sao hôm nay nghe buồn quá.Vân Dung không hiểu tại bài hát buồn hay tại lòng cô đang trống vắng.
Từ ngày Thịnh cưới vợ, dù đã cố nhủ lòng là hãy cố quên đi tình yêu đơn phương ngày đó, thế mà Vân Dung cũng không làm sao quên được. Sau cơn bệnh ngay ngày đám cười của Thịnh, Vân Dung như người ngủ mê vừa thức dậy. Cô bàng hoàng nhận ra thực tại để thấy tình yêu của mình chỉ là vô nghĩa với người.
Vân Dung đã cố tìm quên, nhưng rồi có những giây phút, cô lại để hồn mình chìm đắm vào những hồi nhớ xa xăm. Để rồi lại buồn bã riêng mình.
Cho tôi nửa đoạn tình buồn,
Để tôi lấp kín, đáy hồn của tôi,
Hồn đã vỡ đôi.
Yêu người mà người chẳng có yêu tôi,
Thế thôi, thôi nhé,
Đành thôi, nhé người,
Đành thôi, nhé người!
Bài hát vẫn cứ vang lên trong đầu Vân Dung.Nhưng sao giờ đây hồn cô không còn vướng bận mà chỉ còn lại một khoảng trống mênh mang. Vân Dung lơ đãng nhìn lại ly nước, đá đã tan hết và chảy thành một vòng tròn dưới ly. Cô bỗng dưng liên tưởng tới cuộc đòi, tất cả rồi cũng như một cái vòng luẩn quẩn mà thôi. Dù cho có làm gì đi nữa, rồi cũng trở về với khởi điểm ban đầu.
Nâng ly nước lên, Vân Dung chưa kịp uống thì trước mặt cô bỗng có một bóng người án ngữ.Ngạc nhiên, Vân Dung đặt ly nước xuống bàn và chậm chạp ngước lên. Nguyên đang chăm chú nhìn cô. Thấy cô nhìn lên anh mỉm cười:
- Nhìn qua cửa kiếng, thấy ai giống Vân Dung quá, anh vào thử. Không ngờ lại đúng là em.Vân Dung cười nhẹ:
- Anh ngồi đi!
Gọi cho mình một ly café, Nguyên nhìn Vân Dung:
- Dung có thường đến đây không?
Vân Dung lắc đầu:
- Không đâu ạ, đây là lần đầu tiên đó
Nguyên tròn mắt nhìn Vân dung, dường như anh quá ngạc nhiên với điều cô vừa nói:
- Thế tại sao hôm nay Dung lại có ngẫu hứng vào đây vậy?
Vân Dung mỉm cười:
- Cũng là tình cờ thôi chứ tính Dung ghét vào quán. Nhưng mà hôm nay đi bộ qua đây, em nghe thấy tiếng nhạc từ trong tiệm vẳng ra hay quá, em mới bạo gan vào thử.
Nguyên cười thật vui:
- Thật là tình cờ. Mọi khi anh cũng không đi trên con đường này, hoặc có đi thì cũng phóng xe thật nhanh. Nếu cứ như mọi ngày thì anh cũng không làm sao trông thấy Dung được. Nhưng hôm nay, anh lại thấy thích đi dạo một lúc, sẵn dịp mua một ít văn phòng phẩm. Thế là mới có cơ hội đi ngang qua đây. Như thế thì em có nói là hai đứa mình có duyên không nhỉ?
- Em cũng không biết đó có phải là duyên hay không, chỉ biết là anh Nguyên vào đây làm em thấy vui lắm.
- Có thật là Dung thấy vui không?
Nguyên hỏi lại, Vân Dung nghiêng đầu nhìn anh:
- Sao anh Nguyên lại hỏi thế? Nghi ngờ em nói không thật hay sao?
Nguyên lắc đầu:
- Không phải là anh không tin Dung, nhưng mà anh và Dung gặp nhau ở đây chỉ là chuyện tình cờ, anh không nghĩ là mình sẽ đem được niềm vui đến cho Dung.
Vân Dung nhìn Nguyên, ánh mắt cô long lanh:
- Tình cờ mới vui chứ,anh Nguyên.Nhất là trong buổi chiều em đang cô đơn như thế này, có một người bạn để cùng chia sẻ, em thấy nỗi buồn của mình vơi đi nhiều lắm.
Hiểu tâm trạng Vân Dung, Nguyên thầm cản thông với cô. Nhưng anh không đành lòng nhìn người con gái anh thương yêu cứ mãi đắm chìm trong buồn bã như vậy. Nắm nhẹ tay Vân Dung, Nguyên khẽ nói:
- Hãy quyên đi, Dung ạ. Chung quanh ta có biết bao điều đáng để ta trân trọng, hãy quên đi những điều không đáng nhớ.
Vân Dung cúi mặt, cô buồn rầu:
- Em đã cố tìm quên, anh Nguyên ạ. Nhưng mà không hiểu sao em vẫn không quên được nỗi đau này – Thấp giọng cô nói như tâm sự- Anh biết không, em đã nhận ra một điều là anh Thịnh là một phần trong quá khứ của em. Khi đó anh ấy luôn thương yêu, chăm sóc cho em. Có lẽ vì thế em tự coi mình là của anh ấy. Suốt bao nhiêu năm nay, em khép kín lòng mình, tự nhủ mình là phải chờ anh ấy. Vì thế khi anh Thịnh trở về, em đã nghĩ là hạnh phúc đã đến. Em vẫn không nhận ra thực tại là anh Thịnh không hề nhớ đến em. Mà ngược lại, em vẫn xây mộng với hình ảnh người con trai thưở còn thơ ấu. Khi anh Thịnh cố tình không muốn kết mối dây thâm tình, em vẫn tự lứa dối mình là anh ấy quá bận rộn. Trong khi đó thì bác Ngọc cùng ba mẹ vẫn cứ bàn tính chuyện hai đứa, vì thế nên em lại càng ảo tưởng. Mãi đến khi nhận được tấm thiệp cưới của anh Thịnh …
Nắm chặt bàn tay Vân Dung, Nguyên trầm ngâm:
- Anh hiểu cảm giác của em, nhưng tất cả diều đó đã qua rồi, Dung ạ.Anh nghĩ là em nên quên hết những buồn đau đó đi, cuộc đời còn rất đẹp trước mắt ta, em thấy không?
Vân Dung gật đầu:
- Anh Nguyên biết không, khi em nằm trên giường bệnh, em mới có thời gian suy ngẫm lại mọi điều. Em nhận ra một điều rất quan trọng là hình như em chỉ ảo tương về tình cảm của mình. Cái mà em tưởng là tình yêu dành cho anh Thịnh chẳng qua chỉ là tình cảm thân thiết thuở ấu thơ, là những thói quen mà mình muốn níu giữ. Để rồi khi găp một sự cản trở, mình thấy như mọi điều đều đã chấm dứt.Sau cơn bệnh đó, mà thật ra em bệnh cũng không phải vì tuyệt vọng như mọi người thường nghĩ,chỉ vì em quá mệt mỏi trong người, lại thêm cảm lạnh vì gió đêm, em đã hiểu được vấn đề.Và em chỉ cònm một niềm hối tiếc là nhũng ngày tháng qua, m đã phí phạm thời gian trong những ảo tưởng của mình.
Nguyên nhìn Vân Dung như muốn tìm hiểu xem những lời nói của cô có thật sự xuất phát từ trái tim cô hay không.Và anh thấy ánh mắt cô nhìn lại anh trong veo như chưa hề vướng bận những ưu phiền. Anh khẽ hỏi:
- Thế bây giờ, em có thấy hồn mình thanh thản hay không?
Vân Dung gật đầu:
- Rất thanh thản, em đã nhận ra đâu là sự thật rồi mà - Vân Dung mỉm cười, giọng cô cất cao như reo vui – Mà anh Nguyên biết em nhận ra điều đó lúc nào không? - Ngừng lại một chút để chờ câu trả lời của Nguyên, thấy anh im lặng lắc đầu, cô lại tiếp.- Mới đây nè, trước khi anh Nguyên vào một chút thôi. Anh biết nhờ đâu không?- Hỏi rồi Vân Dung lại tự trả lời - Khi em nghe bài hát lúc nãy, một bài hát nói về nỗi tuyệt vọng của một người mang tình yêu đơn phương, chẳng những em không thấy đau buồn vì giống tâm trạng của mình. Mà ngược lại, em còn thấy tội nghiệp cho nhân vật trong bài hát đó. Và cũng ngay trong lúc đó, em thấy nhẹ nhõm vô cùng. Như thế là có phải em đã thoát ra khỏi cái áp lực vẫn đè nặng lên tâm lí của em, có phải không anh Nguyên?
Nguyên gật đầu, anh cũng thấy lòng mình vui quá, và anh hiểu rõ niềm vui của mình đã đến từ đâu.
Không muốn Vân Dung nhớ lại những điều không vui đã qua, Nguyên hỏi sang chuyện khác:
- Hồi nãy em nói là hôm nay em đi bộ à? Sao thế? Xe em đâu?
- Hồi sáng, khi em dắt xe ra thì thấy bánh xe xẹp lép à. Sợ trễ giờ làm nễn em quá giang xe ba em. Chiều nay thì ba em không đón được, ba phải đi gặp một người khách.
- Thế tại sao em lại ngồi đây?
- Lúc đầu em cũng định đón taxi về đấy chứ, nhưng thấy buổi chiều đẹp quá, em thấy thích đi bộ. Không ngờ mới tới đây đã nghe được bài “ Dòng sông xanh ”, mà cô ca sĩ hát hay quá nên em mới bạo gan ghé vào.
Nguyên gật gù:
- Công nhận em cũng bạo gan thật, con gái ít có ai dám vào quán một mình lắm đó.
Vân Dung cười khúc khích:
- Lúc đầu em cũng sợ lắm khi thấy mọi người có vẻ chú ý đến mình. Nhưng rồi sau đó, họ như quên đi sự có mặt của em nên em cũng thấy bình thường.Vì thế là em vững tâm ngồi nghe nhạc luôn.
Nguyên tìm hiểu:
- Dung thích loại nhạc nào?
- Em thích loại nhạc êm dịu anh ạ, nhất là những bài hơi xưa một chút. Có những bài thật buồn, nhưng nó lại làm cho tâm hồn ta thanh thản hơn - Cô nhăn mặt - Em không hiểu sao có những người thích những ca khúc thật sôi động, những khi nghe loại nhạc ầm ĩ ấy em thấy nhức đầu lắm.
Nguyên nhìn Vân Dung không nói. Càng lúc, anh càng thấy mến cô gái này hơn. Nguyên nhận thấy trong cô là một tâm hồn đa cảm, nhưng cô lại hết sức thành thật, giản dị.
Nguyên đột ngột đề nghị:
- Cũng muôn rồi, Dung đi ăn tối với anh đi.
Vân Dung ngần ngại:
- Em sợ ở nhà mẹ em mong anh Nguyên ạ.
Nguyên chỉ tay về phía quầy thu ngân:
- Có gì khó khăn đâu, em cứ gọi điện thoại về báo cho biết. Thế là bác không lo nữa rồi
Vân Dung vẫn còn ngần ngại, Nguyên “dụ dỗ” thêm:
- Đi nha Dung, anh biết một chỗ có nhạc tuyệt vời lắm, đúng những loại nhạc mà Dung thích.
Lời rủ rê của Nguyên đã có tác dụng, Vân Dung gật đầu đồng ý. Nhưng cô giao hẹn thêm:
- Nhưng mà bữa ăn này do em trả tiền.
Nguyên ngạc nhiên nhìn Vân Dung rồi anh phản đối:
- Không được là do anh mời mà.
Vân Dung lắc đầu:
- Nhưng mà em vẫn còn nợ anh Nguyên, hôm nay em muốn cám ơn anh.
Nguyên ngẩn người ra, anh không hiểu ý Vân Dung muốn nói gì:
- Dung nói vậy nghĩa là sao? Em nợ anh điều gì đâu nào?
Vân Dung giải thích:
- Bữa em bệnh đó, cũng nhờ anh Nguyên tận tình chăm sóc mà em mới mau khỏi bệnh như vậy. Thế mà từ hôm đó tới nay, em chưa có dịp nào để cám ơn anh cả. Hôm nay nhất định em phải đãi anh mới được.
Nguyên nhìn Vân Dung, ánh mắt anh thoáng buồn:
- Có cần phải khách sáo với anh như vậy không hở Dung? Lo cho em là một việc anh phải làm mà.
Vân Dung nắm nhẹ tay Nguyên, ánh mắt cô nhìn anh ấm áp:
- Anh đừng nói như vậy, anh Nguyên ạ. Dù bệnh nhưng em đâu phải là không biết. Những khi anh chăm sóc cho em, em đã cảm nhận được sự thân thiết anh dành cho em. Em đã thấy rằng không phải mình không còn gì, mà thật ra mình đã có tất cả đấy chứ.
Nguyên sững sờ nhìn Vân Dung, thì ra cô không vô tâm với anh như anh như anh đã tưởng. Để yên tay mình trong tay Vân Dung, Nguyên nói cảm động:
- Dung à, anh không muốn chỉ lo lắng cho em như thế thôi đâu, mà anh còn muốn lo lắng cho em nhiều hơn thế nữa kia.
Ánh mắt Vân Dung long lanh cô nói nhỏ:
- Tại sao lại tốt với em như vậy hở Nguyên? Em có đáng gì đâu?
Nguyên lật bàn tay trở lại để nắm tay Vân Dung.Soi mắt mình trong mắt cô, Nguyên thì thầm:
- Em không biết tại sao ư, Vân Dung? Tại vì anh yêu em. Em có biết điều đó không?
Lời tỏ tình đột ngột của Nguyên làm Vân Dung sững sờ nhìn anh.Dù đã cảm nhận được là anh đối với mình quá tốt, nhưng Vân Dung không ngờ là anh lại yêu mình. Sự bất ngờ đã làm cho cô như tê liệt, để rồi Vân Dung chỉ còn biết im lặng nhìn anh.
Nguyên hiểu thái độ của Vân Dung như một lời khước từ, anh buồn buồn:
- Thôi bỏ di, Vân Dung! Coi như anh chưa nói.
Nhìn Nguyên buồn rầu, Vân Dung biết là anh hiểu lầm.Tự nhiên trong lòng cô dưng lên một cảm giác lạ lùng. Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đủ cho Vân Dung biết rằng mình không thờ ơ đối với Nguyên, nhưng tình yêu thì … thật là cô chưa nghĩ đến.
Vân Dung gọi nhỏ:
- Anh Nguyên này…
- Gì hở Dung?
Vân Dung ấp úng:
- Em … em không … không có nòi là từ chối với anh Nguyên mà.
Câu nói của Vân Dung vừa dứt, Nguyên đã mừng rỡ chụp lấy bàn tay của cô mà anh vừa bỏ ra:
- Dung à, em nói thật hở? Nghĩa là em cũng yêu anh?
Vân Dung lắc đầu:
- Không phải như vậy.
Nguyên ỉu xìu:
- Vậy có nghĩa là sao?
Vân Dung dịu dàng:
- Anh Nguyên à, không phải là em từ chối anh đâu. Thật lòng, em cũng rất quý mến anh. Nhưng còn tình yêu có hay không thì em chưa biết. Em muốn anh cho em có thời gian để em có thể nhận rõ được lòng mình ra sao. Còn bây giờ, anh hãy coi em như một người bạn thân thiết của anh, có được không?
Trong Nguyên lại cháy lên niềm hy vọng khi nghe Vân Dung nói thế. Bởi vì anh biết, chuyện tình cảm thì làm sao mà gấp gáp được. Trong khi Vân Dung vừa mới qua một nỗi buồn, làm sao cô có thể chấp nhận đươc ngay.
Tươi nét mặt, Nguyên gật đầu ngay lập tức:
- Chỉ cần em không từ chối anh thôi, Vân Dung à. Nếu như em chấp nhận chúng mình cần có thời gian, nhất định anh sẽ làm cho em yêu anh.
Vân Dung cảm động:
Em cũng rất mong là như thế, anh Nguyên.
Dằn tờ giấy bạc trên bàn, Nguyên kéo tay Vân Dung đứng lên:
- Chúng mình đi ăn đi, Vân Dung.Hôm nay mình phải ăn mừng mới được.
Nguyên kéo tay Vân Dung chạy ra cửa, mặc kệ những ánh mắt tò mò của những người trong tiệm nhìn theo. Ra gần tới cửa, Vân Dung sực nhớ. Cô trì tay lại:
- Anh Nguyên à!
Nguyên vẫn kéo cô đi:
- Gì nữa đây, cô nương?
- Em chưa gọi điện thoại cho mẹ.q
Nguyên dừng chân lại, anh gật đầu:
Vậy thì em gọi điện thoại đi, để anh đi lấy xe đã.
Bước ra ngoài, Nguyên hít một hơi thật dài. Buổi chiều đẹp quá, và hồn anh cũng đang rộn ràng với niềm vui ngập tràn.
Quăng mạnh chiếc áo ra giường, Thiên Hương gọi to:
- Anh Thịnh, anh coi nè:
Đang chúi đầu vào vi tính, Thịnh hỏi mà không quay lại:
- Gì vậy em?
Thiên Hương gắt lên:
- Anh phải quay lại mới biết là em muốn nói gì chứ.
Miễn cưỡng rời khỏi màn hình, Thịnh quay lại:
- Sao, có chuyện gì?
Thiên Hương chỉ tay vào chiếc áo, cô nói lớn:
- Anh coi nè, em nói chị bếp ủi chiếc áo này cho em.Vậy mà bây giờ mở tủ ra vẫn thấy nó như thế đó.
Thịnh nhỏ nhẹ:
- Chắc là chị ấy quên đấy thôi. Bây giờ em nói chị ấy làm cho em cũng được mà.
Thiên Hương cau măt:
- Bộ anh không biết bây giờ là giờ chị ấy làm cơm chiều sao? Bảo chị ấy làm chẳng khác nào anh bảo em tự đưa đầu nghe chửi.
Vừa trở lại với công việc, Thịnh phải quay lại:
- Em nói gì khó nghe vậy, Thiên Hương? Có chuyện gì thì mẹ cũng chỉ góp ý với em chứ sao lại nói là chửi?
- Sao lại không phải là chửi, góp ý gì mà cứ như là mắng vào mặt em vậy. Anh Thịnh à, anh làm ơn nhìn lại đi, em là vợ anh mà.
Thịnh bực mình đứng phắt dậy, anh bước lại gần Thiên Hương, gằn giọng:
- Ai lại không biết em là vợ anh, và anh cũng có phủ nhận điều đó đâu. Tại sao em lại phải nhắc anh điều đó làm gì?
Chống hai tay lên hông, Thiên Hương nhìn Thịnh:
- Anh muốn biết em nhắc anh điều đó để làm gì à? Để anh nhớ rằng em cũng là một trong những người chủ của căn nhà này đó.
Thịnh cau mặt:
- Em nói như thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là tại sao em cũng là chủ trong nhà mà tại sao lại không được quyền tự do sai bảo người làm? Tại sao hễ mà em cứ nói động đến chị bếp là mẹ lại bênh vực?
Thịnh lắc đầu:
- Như thế đâu phải là bênh vực? Anh đã nói với em nhiều lần rồi, chị bếp không phải là một người xa lạ vời gia đình anh. Tuy chị ấy là người làm thật đấy, nhưng mà chị ấy đã giúp việc cho cha mẹ anh đã hơn hai mươi năm rồi. Vì vậy mẹ anh coi chị ấy như con cháu trong nhà. Em đừng sai bảo chị ấy quá đáng.
Thiên Hương quắc mắt lên:
- Như thế nào gọi là quá đáng? Bộ em nhờ người làm giặt ủi quần áo cũng không được sao?
Thịnh ngồi phịch xuống ghế, anh thở ra:
- Lại cũng là chuyện quần áo! Nếu như mỗi ngày em chỉ mặc một hay hai bộ thôi thì có thể nhờ chị ấy cũng được. Đằng này mỗi ngày em quăng ra ba, bốn bộ để giặt, rồi lại ủi nữa. Như thế thì làm sao mà chị ấy giặt ủi cho kịp. Trong khi ngay cả mẹ cũng phải tự giặt lấy quần áo cho mình cơ mà.
Đang cơn giận giữ, Thiên Hương hét lên:
- Mẹ tự làm vì mẹ muốn như thế. Nhưng còn em, chẳng phải là anh đã biết là từ hồi nào tới giờ em không hề giặt quần áo hay sao?
Thịnh lắc đầu?
- Hương ơi là Hương, biết là như vậy. Nhưng đó là khi em còn độc thân, bây giờ em đã có chồng rồi, em đâu có thể cứ sống như hồi trước được nữa. Em thấy không, dù anh là chồng em, anh cũng đâu bắt em phải làm gì cho anh đâu, anh cũng tự mình làm lấy cơ mà. Em chỉ có mỗi một việc là tự mình làm lấy những việc của mình mà thôi, sao em cứ rắc rối như vậy?
Thiên Hương cũng ngồi xuống giường,mặt cô hất lên,thái độ đầy ngang nghạnh:
- Phải em rắc rối như vậy đó, chỉ tại em không có thì giờ để lo những chuyện đó mà thôi.Em đã nói với anh rồi, để em thuê thêm một người phục vụ cho em thì anh lại không chịu, mà người làm trong nhà thì lại không làm cho em. Anh bảo em phải làm sao đây?
Thiên Hương bật khóc làm Thịnh cuống lên. Đã nói là anh rất sợ nước mắt phụ nữ mà, nhất là nước mắt của người vợ yêu thì lại càng sợ dữ hơn nữa.Thiên Hương không lạ gì điều này, vì vậy muốn Thịnh chiều ý mình điều gì, cô chỉ việc khóc lóc là mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Qủa nhiên chỉ cần thấy Thiên Hương khóc là Thịnh xìu xuống ngay. Anh chàng vội vàng đến ngồi cạnh Thiên Hương, choàng tay qua vai vợ, dỗ dành:
- Em à, có gì mà phải khóc lóc.Từ tư rồi mình tính mà.
Được Thịnh xuống nước dỗ dành, Thiên Hương càng khóc dữ:
- Từ từ cái gì?Anh đã hứa biết bao nhiêu lần rồi, thế mà anh có làm được gì cho em đâu. Bây giờ em không chịu như thế này nữa đâu, anh phải thu xếp để chúng mình ra riêng đi.
Thịnh nhăn nhó:
- Anh đã nói rồi, nhà thì rộng thênh thang, mà người thì ít. Chả lẽ mình để mẹ ở một mình?
Trong khi đó mình mà mua nhà thì mất một số tiền lớn, để đó mai mốt anh lập công ty có phải sướng hơn không? Nhà này rồi cũng là của mình, mua nhà khác có phải là phí không?
Thịnh nói hợp lí quá khiến Thiên Hương không thể chối cãi được, nhưng cô vẫn cố gắng:
- Nhưng mà hồi đó anh nói với em là sau này mình sẽ mua nhà ở riêng cơ mà.
- Thì biết là vậy, nhưng sau đó mẹ không cho ở riêng,anh nói với em thì em cũng chịu rồi mà.
Thiên Hương cứng họng không nói thêm được.Đúng như lời Thịnh nói, trước ngày cưới, anh đã nói với cô những điều đó.Thiên Hương cũng đã bằng lòng. Cô nghĩ rằng như vậy cô sẽ không phải lo toan mọi thứ. Nhưng Thiên Hương không ngờ, cuộc sống chung lại phức tạp như thế này, cô không được làm những điều cô muốn, và lại bị bó buộc những điều khiến cho cô bực mình quá đỗi.
Thiên Hương nghĩ thầm, nếu cứ sống mãi cuộc sống như thế này chắc là cô sẽ không chịu nổi, một ngày nào đó cô sẽ phát điên lên mất. Tuy Thịnh rất yêu và chiều ý cô đấy, nhưng anh còn mẹ. Và đối với bà mẹ chồng mà Thiên Hương chẳng có lấy một chút cảm tình nào, Thịnh lại quá nể nang. Vì vậy mà trong cuộc sống vợ chồng, đã không ít lần cô và Thịnh cãi nhau vì những chuyện không đâu.
Biết là không thể nào làm cho Thịnh thay đổi được ý kiến, Thiên Hương đành xoay cách khác. Cô lau nước mắt rồi ngả vào người Thịnh, nũng nịu:
- Anh Thịnh à!
Thấy vợ đột nhiên dịu lại, Thịnh ngỡ cô đã hiểu ra vấn đề, anh choàng tay qua người cô, âu yếm:
- Gì hở em?
- Anh còn bao lâu nữa mới hết hợp đồng ở đây?
- Thịnh ngơ ngác nhìn vợ, anh không hiểu cô muốn nói gì:
- Em nói vậy nghĩa là sao?
- Là thời gian công tác của anh ở đây còn bao lâu nữa thì hết? Hình như còn một năm nữa phải không?
Thịnh đã hiểu ra Thiên Hương muốn hỏi anh điều gì. Anh gật:
- Phải rồi, nhưng em hỏi anh điều đó làm gì?
Nằm hẳn trong lòng Thịnh, Thiên Hương vòng tay qua cổ anh kéo xuống.Cô thủ thỉ:
Vậy hết hợp đồng rồi anh có kí nữa hay không?
- Anh cũng chưa biết, phải gần tới thời hạn đó mới biết được. Nhưng có lẽ nếu không có gì trở ngại, anh sẽ kí thêm. Lần này thì anh sẽ kí với thời hạn dài hơn, khoảng từ ba tới năm năm
Thiên Hương hôn nhẹ lên môi chồng:
- Đừng kí nữa, có được không anh?
Thịnh hiểu lầm ý vợ:
- Cũng được, nhưng khi đó anh lại phải làm thủ tục xin định cư tại đây, lôi thôi lắm. Em muốn mình thành lập công ty chứ gì?
Thiên Hương lắc đầu:
- Không phải như vậy, anh không phải xin địng cư làm gì, và cũng không phải lập công ty chi cho vất vả. Mà em muốn nói là khi nào hết thời hạn thì anh trở về bên đó.
Thịnh ngạc nhiên nhìn vợ:
- Em nói như vậy nghĩa là sao? Anh trở về đó làm việc? Còn em thì sao?
Thiên Hương cười thật ngọt ngào:
- Thì em cũng theo anh, chẳng phải anh đã nói là khi nào anh hết thời gian công tác ở đây và trở về bên đó thì vợ cũng được đi theo hay sao?
Hiểu ra ý Thiên Hương,Thịnh ngần ngại:
- Đúng là như vậy, nhưng anh không có ý trở về bên đó. Anh thấy làm việc ở đây thoải mái hơn.
Thiên Hương cong môi:
- Làm sao mà thoải mái hơng được? Bên dó có đầy đủ hơn bên đây nhiều chứ.
Thịnh lắc đầu:
- Em lầm rồi. Ở bên đó, anh phải mất tiền thuê nhà, phải tự lo lấy mọi thứ. Mà bên đó thứ gì cũng mắc, chứ đâu có rẻ như ở đây. Trong khi ở đây, lương anh cũng lãnh y như bên đó, lại có thêm công tác phí. Mà tền thuê nhà thì không mất, mọi thứ trong sinh hoạt thì lại rẻ hơn rất nhiều. Như vậy thì ở đây sướng hơn nhiều chứ.
Thiên Hương ngúng nguẩy:
- Anh nói như vậy nghĩa là ở đây anh dư tiền phải không?- Thấy Thịnh gật đầu, cô trề môi –Vậy mà em là vợ anh mà có bao giờ trông thấy đồng tiền nào cuả anh đâu?
Thịnh nhìn vợ lạ lùng:
- Em cần biết tiền của anh để làm gì?Có bao giờ anh thắc mắc đến thu nhập của em đâu?
Thiên Hương hất mặt lên:
- Anh đừng có Tây quá như vậy đi, chỉ tại anh không hỏi thôi, chứ em đâu có dấu diếm như anh.Anh không bao giờ đưa tiền của anh cho em, vậy chứ anh đưa cho mẹ giữ ha?
Thịnh lắc đầu:
- Không, anh chỉ đưa cho mẹ một ít để chi tiêu trong nhà thôi. Còn tất cả anh gửi hết vào ngân hàng để mai mốt, khi nào đủ thì anh sẽ mở một công ty riêng cho mình.
Thiên Hương hôn Thịnh thật nồng nàn, anh cũng chủ động tìn cho mình cảm giác đắm say. Thiên Hương thì thầm:
- Đừng mở công ty nũa anh ạ.
Thịnh ngạc nhiên:
- Sao thế? Em không muốn mình làm chủ lấy mình sao? Hay là em sợ anh không làm được? Đừng lo em ạ, anh đã quen công việc rồi, những mối liên hệ anh cũng nắm rất vững.Chỉ cần đủ vốn là anh làm được thôi.
Thiên Hương lắc đầu:
- Không phải là em sợ anh không làm được, vì em biết khả năng của anh mà. Nhưng em không muốn ở mãi đây.
- Không ở đây thì ở đâu?
- Em muốn được sang được sang Mỹ, anh hết hợp đồng thì trở về bên đó sống anh ạ. Khi đó em cũng đi theo anh luôn.
Thịnh buông Thiên Hương ra, anh chống tay ngồi lên:
- Không được đâu em, ở đây mình có tiền thì thì sống an nhàn sung sướng chứ ở bên đó thì không được đâu em ạ. Đúng là ở bên đó thì đầy đủ mọi thứ, nhưng để có tiền mà tiêu xài thì phải làm việc vất vả lắm. Hơn nữa, bên đó mình lại không có anh em họ hàng, buồn lắm.
Thiên Hương xụ mặt:
- Em chưa được biết bên đó như thế nào, bây giờ muốn qua đó sống cho biết với người ta cũng không được nữa hay sao?Chả lẽ mình có cơ hội như thế này mà lại không tận dụng cơ hội của mình, trong khi người khác mong cũng không được.
Thịnh dỗ dành:
- Hương à,tại em không biết đó thôi.Hồi anh còn ở bên đó,anh phải làm việc vất vả lắm. Đó là anh đã tốt nghiệp Đại học và sống ở đó mười năm có dư nên mới có thể được như thế. Chứ còn em, em không có nghề chuyên môn, lại không biết tiếng nước họ, làm sao em có thể giao thiệp với họ được mà đòi đi làm. Như vậy thì làm sao mà sống được?
Thiên Hương bướng bỉnh:
- Không biết thì học, có gì khó đâu mà. Em đã ước ao bao lâu nay rồi, giá như em được sống bên đó, em sẽ tha hồ đi shopping, khi đó muốn mua sắm đồ hiệu gì mà chẳng được.Có đâu như ở đây muốn mua món gì cũng sợ đồ giả hết.
- Nhưng mà muốn mua sắm thì phải có tiền, em có chịu làm việc vất vả để có tiền hay không?
- Chịu chứ sao không?
- Ngay cả việc đi làm bồi bàn hay là đi rửa chén cho người ta em cũng chịu?
- Có gì đâu? Ở bên đó ai biết em là ai, làm gì mà chẳng được. Miễn sao có tiền thì thôi chứ.Khi nào có nhiều tiền, mình về đây chơi thì mọi người sẽ tha hồ mà khâm phục mình, bọn bạn em sẽ phải thèm thuồng cái địa vị mà em có.
Thịnh hỏi gằn lại, Thiên Hương cũng gật đầu luôn, cô còn huyênh hoang thêm một hồi. Thịnh lắc đầu ngán ngẩm cho cái đầu rỗng tuếch của vợ. Cô ấy cứ tưởng như là kiếm tiền dễ lắm vậy!
Mãi cho tới giờ, Thịnh mới nhận thấy Thiên Hương là một cô gái hời hợt, chỉ biết đua đòi và nhất là, bản tính Thiên Hương lại ích kỉ. Có lẽ từ trước tới nay, với nhan sắc của cô, Thiên Hương đã được mọi người xung quanh quá chiều chuộng và nâng niu nên lối sống của cô càng lúc càng thực dụng và ỷ lại quá chăng?
Thịnh giật mình khi nghĩ tới điều đó. Vậy thì hóa ra cuộc hôn nhân của anh là một sai lầm hay sao? Anh đã vì nhất thời mê muội bóng sắc mà cưới một cô vợ không có chiều sâu tâm hồn.
Không được, dù sao Thiên Hương cũng đã là vợ anh, và anh lại yêu vợ. Thế thì không thể để cô tiếp tục cách nghĩ như vậy được. Phải chỉ ra cho cô thấy được những điều phải trái. Nhưng Thịnh biết tính khí Thiên Hương, không thể một sớm một chiều mà anh có thể làm thay đổi một cách sống, một nếp nghĩ đã ăn sâu vào trong con người cô như vậy được. Phải từ từ, và phải tìm cách thích hợp nhất.
Nghĩ thế, anh điềm tĩnh nói:
- Chuyện anh về bên đó thì còn cả năm nữa cơ, và anh phải trao đổi với ông chủ bự đã. Vậy em đừng có hối anh, để từ từ rồi anh tính.
Thiên Hương tươi ngay nét mặt, cô ôm choàng lấy anh, hôn khắp mặt mày:
- Thì đương nhiên rồi, em làm sao mà hối anh được.Phải đợi đúng kì hạn đã chứ. Nhưng mà em chỉ nhắc anh như vậy thôi, rồi khi nào thuận tiên thì anh biết ý em như vậy mà tính toán.
Thịnh lợi dụng ngay cơ hội, anh giao hẹn:
- Nhưng mà em không được đòi ra riêng nữa đó, vì mua nhà thì sẽ lại phí đi một món tiền khá to.
Thiên Hương ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ!
Thịnh lại tiến thêm một bước:
- Và em phải chịu khó làm lấy những việc của mình, đừng đòi hỏi mọi người phải phục vụ em nữa.
Thiên Hương nhăn mặt:
- Nhưng mà nhiều cái em đau biết làm.
- Thì em phải tập, cái không biết thì hỏi –Thịnh thấp giọng dỗ dành - Em phải thay đổi như thế cho mẹ vui, khi mình qua đó thì mẹ mới không ngăn cản chứ.
Suy nghĩ một chút Thiên Hương gật đầu:
- Thôi được, em sẽ cố gắng. Nhưng mà anh phải phụ em đó nha.
Thịnh gật đầu,Thiên Hương vui thích rúc đầu vào ngực Thịnh. Cái viễn cảnh sẽ đạt được mục đích làm cô vui sướng.
Hai vợ chồng đang tay trong tay, nhưng mỗi người đều có một ý nghĩ riêng của mình.Thịnh biết điều đó, và anh bâng khuâng tự hỏi, liệu mình có thành công hay không.
Phương Thảo ùa vào nhà, cô hớn hở ôm mẹ:
- Mẹ ơi, con có tin vui nè.
Bà Ngọc cười hiền:
- Chuyện gì mà trông con có vẻ hớn hở như vậy? Còn Hải đâu, sao nó không về với con?
- Anh Hải mắc đi làm, anh ấy chở con về đây rồi đi luôn rồi.
Bà Ngọc ngạc nhiên:
- Ừ, mà tại sao hôm nay con không đi làm mà lại có thời gian ghé thăm mẹ đây?
- Con được nghỉ hai ngày, mẹ ạ. Mà nè, mẹ có biết con có tin mừng gì không?
Bà Ngọc lắc đầu:
- Con không nói thì làm sao mẹ đoán được.
Phương Thảo nũng nịu:
- Thì mẹ cứ đoán xem. Hồi trước con có điều gì vui mà mẹ không doán ra đâu?
Bà Ngọc mắng yêu con gái:
- Cha cô, có chồng rồi mà về cứ nhõng nhẽo với mẹ, coi chừng mẹ đánh đòn bây giờ- Đẩy con gái ra xa một chút, bà Ngọc ngắm nghía Trông Phương Thảo hôm nay vui quá, hai má cô đỏ hồng và hai mắt sáng long lanh. Đúng là con bé có chuyện gì thật vui rồi, cũng như lần đầu tiên nó nói về người yêu của nó vói bà, nó cũng vui như thế này.
Một tia sáng lóe lên trong đầu bà Ngọc, bà cũng mừng thầm. Bà hồi hộp hỏi:
- Con có thai phải không?
Phương Thảo ôm tay ẹ, cô chúm chím:
- Đúng là con không thể giấu mẹ điều gì cả.
Bà Ngọc cười thật tươi:
- Được mấy tháng rồi?
- Hai tháng rồi đó mẹ. Con cũng đâu có biết là mình có thai đâu, chỉ tại mấy tháng nay con không bị, thế là anh Hải bảo con đi khám bệnh coi có trục trặc gì không.Khi đó con mới biết đó chứ.
Bà Ngọc gật đầu:
- Vây là con khỏe đó, không bị thai hành là sướng nhất rồi. Nhớ hồi đó mẹ mang thai các con, đứa nào cũng hành mẹ mấy tháng trời không ăn không uống được.T hậm chí mẹ còn phải đi bệnh viện truyền dịch mới có thể vượt qua được.Thế nhưng khi đã qua rồi mẹ lại thấy bình thường, chỉ có điều là mỗi ngày mỗi thấy nặng nề hơn thôi
Phương Thảo nghiêng đầu nhìn mẹ:
- Vì vậy mà mẹ sinh có hai anh em con rồi kiêng cữ để thôi không sinh nữa hở mẹ?
- Cũng khôntg phải là như thế, lúc đầu thì ba mẹ cũng không kiêng cữ gì, nhưng cũng không mong sinh thêm nữa. Ai dè, càng ngày các con càng lớn, mà mẹ thì không mang thai thêm lần nào nữa cả. Lúc đó có muốn thêm con cũng không được, cho đến khi ba con mất đi. Lúc đó con mới năm tuổi.
Nhắc đến chồng, bà Ngọc thoáng buồn. Phương Thảo vội khỏa lấp:
- Vậy là con không có thêm em, uổng quá ha mẹ.
Bà Ngọc hỏi:
- Chồng con biết tin này chưa?
Phương Thảo gật đầu:
- Hồi sáng, anh ấy đưa con đi bác sĩ khám mà mẹ. Mẹ biết không, anh Hải mừng quá trời luôn.
- Vợ chồng con cũng lớn rồi, sinh con là vừa.Nó mừng là phải chứ còn gì nữa. Thế còn gia đình nó thì sao?
- Ai cũng mừng hết đó mẹ. Mẹ anh Hải còn nói là tưởng tụi con chưa chịu sinh con nữa đó chứ.
Bà Ngọc thoáng buồn:
- Có vợ có chồng thì phải sinh con chứ có gì mà phải kiêng cữ. Mẹ không hiểu tuổi trẻ bây giờ ra sao nữa, cứ thích thảnh thơi mà không chịu có con cái. Đó, con coi! Như anh Thịnh con đó, cưới nhau cả năm rồi mà cũng không chịu sinh con.
Phương Thảo an ủi mẹ:
- Anh chị ấy cũng mới cưới nhau mà mẹ, chị ấy còn trẻ, mẹ cũng nên thông cảm để chị ấy thong thả thêm một thời gian nữa.
Nghe con gái nói khác ý mình, bà Ngọc có sắc giận:
- Muốn thong thả thì đừng lập gia đình, cứ sống độc thân thì tha hồ mà bay nhảy. Năm nay anh con cũng ngoài ba mươi rồi, không sinh con thì bao giờ mói sinh?
Thấy mẹ giận, Phương Thảo ngồi im. Cô không muốn nói thêm bởi điều mẹ cô nói thật hợp lý, cô làm sao có thể bênh vực được chị dâu bây giờ. Thật lòng mà nói cô cũng không thích bà chị dâu này.
Đã bao nhiêu bao năm nay, trong đầu Phương Thảo chỉ nghĩ vợ Thịnh sẽ là Vân Dung, điều đó làm cô rất vui. Vì cô thấy Vân Dung là môt cô gái rất xứng với anh cô, lại thêm một điều là cô và Vân Dung rất hợp tính với nhau. Nào ngờ khi Thịnh trở về, tất cả đều đảo lộn.
Trong mắt Phương Thảo, chỉ đáng là con búp bê để người ta chưng trong tủ kính mà ngắm nhìn.Chứ nếu cưới về làm vợ như anh cô thì thật là không đúng.Nhưng ngay cả mẹ cô còn không cản được việc Thịnh cưới Thiên Hương thì cô là em dâu có nghĩa gì.
Nắm tay bà Ngọc,cô nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao mẹ không nói chuyện với anh Thịnh, nói anh chị ấy đừng kiêng cử nữa?
Bà Ngọc phiền muộn:
- Mẹ cũng nói với nó mấy lần rồi, nhưng anh con chỉ ậm à ậm ừ rồi thôi, theo mẹ biết thì nó cũng mong con lắm đó, nhưng chỉ tại con kia không chịu mà thôi.
- Chị Hương vẫn đi trình diễn như vậy hở mẹ?
Bà Ngọc chán nản gật đầu:
- Thì cũng thế, nhưng lúc này nghe đâu lại còn tham gia đóng phim nữa.Thật mẹ chán quá mà không biết phải làm sao?
- Thế anh Thịnh nói sao hở mẹ?
- Mẹ không biết là với vợ nó nó có nói gì không chứ còn mẹ có nói thì nó cũng gật đi thôi. Nó nói để cho vợ nó phát triển năng khiếu năng khiết gì đó.
- Mà anh ấy vẫn cứ đưa đón chị Hương như trước đây hở mẹ?
- Thì cũng đưa đón,nhưng dạo này nó bận việc quá nên cũng nhiều khi vợ nó phải đi xe ngoài. Mẹ cứ tưởng là cưới vợ cho anh con là để thêm người, nào ngờ đã không bớt vắng vẻ mà lại còn thêm những điều bực mình nữa. Lâu lâu lại nghe nó mắng mỏ chị bếp, mẹ nghe mà bực mình.Vậy mà mẹ có nói thì nó lại kêu ca là mẹ xử ép nó.
- Sao mẹ không nói thẳng là chị bếp chỉ lo mọi chuyện trong nhà chứ không hầu riêng ai?
- Ấy là mẹ mới chỉ nói qua thôi mà nó đã làm mình làm mẩy với anh con rồi. Nếu mà mẹ nói thẳng ra chắc là có chuyện lớn quá. Thôi bỏ chuyện đó đi, nói mãi cũng không hết đâu. Con ở đây ăn cơm với mẹ nhé.
Phương Thảo gật đầu:
- Con ở đây chơi tới tối, anh Hải đi làm về cũng ghé đây chơi rồi chở con về luôn.
- Vậy mẹ bảo chị bếp mua thêm cái gì về ăn.
Suốt cả buổi chiều, hai mẹ con bà Ngọc cứ thì thầm nói chuyện. Bà chỉ dạy con gái những điều mà một người mẹ cần phải giữ gìn. Phương Thảo lắng nghe mẹ với tất cả lòng tin tưởng của mình.Cô thấy mình thật may mắn, tuy cha chết sớm nhưng bù lại, cô có một bà mẹ thật tuyệt vời. Bà đã hy sinh cả cuộc đời còn lại của mình để lo cho hai anh em cô nên người.Giớ đây, cô lại có môt người chồng tốt, hết lòng yêu cô. Thử hỏi cô có còn điều gì thiếu thốn nữa đâu?
Mân mê bàn tay mẹ, Phương Thảo thủ thỉ:
- Sao hồi ba mất, mẹ còn trẻ vậy mà lại không lấy chồng nữa hở mẹ?
Bà Ngọc cười nhẹ, ánh mắt bà bâng khuâng:
- Lấy chồng nữa làm gì hở con? Mẹ đã có hai con,thế là quá đủ rồi. Nếu như mẹ lại lấy chồng, gặp được người tốt thì không nói. Nhưng nếu gặp người chẳng ra gì, chỉ khổ cho các con mà thôi
Phương Thảo ôm mẹ,cô cảm động nói:
- Bởi vậy người ta nói thương yêu con không ai bằng cha mẹ, thật đúng mà.Vì chúng con mà mẹ đã phí bỏ tuổi xuân của mẹ, con thương mẹ quá.
Bà Ngọc cũng cảm động,bà dí ngón tay vào trán con gái:
- Biết thương mẹ thì phải nhớ những lời mẹ dạy, phải biết cư xử sao cho gia đình chồng và mọi người xung quanh thấy là mẹ cũng đã giáo dục con nên người.
- Con biết rồi mẹ, gia đình anh Hải thương con lắm, chưa bao giờ phải phiền trách con một điều gì hết.
- Vậy là mẹ vui rồi.
Hai mẹ con cứ tỉ tê trò chuyện mà buổi chiều đến lúc nào chẳng biết. Mãi đến khi tiếng còi xe vang lên ngoài cổng, cả hai mới giật mình sực nhớ. Phương Thảo vội vã đứng lên:
- Anh Thịnh về rồi kìa mẹ, để con ra mở cổng.
Bà Bgọc gật đầu:
- Ừ, mẹ cũng xuống xem chị bếp nấu nướng ra sao.
Phương Thảo chạy nhanh ra cổng, bà Ngọc vội gọi lại:
- Thảo à, con không được chạy. Phải đi từ từ chứ.
Trong bữa ăn, Thịnh trêu em gái:
- Hôm nau bị mẹ chồng đuổi hay sao mà về kiếm cơm của mẹ đây?
Phương Thảo nghênh mặt lên:
- Không dám mẹ chồng đuổi đâu! Mẹ chồng em cưng em nhất nhà đó.
Bà Ngọc cười:
- Cầu cho mẹ chồng đuổi đi, mẹ rước về đây mẹ nuôi
Hải cũng cười:
- Anh yên tâm đi, lúc này mẹ em cưng Thảo như trứng mỏng ấy chứ làm gì có chuyện đuổi đi. Mẹ em còn khuyến cáo em không được làm bất cứ điều gì cho cô ấy buồn nữa đó.
Đang và miếng cơm, Thiên Hương chen vào:
- Công nhận mẹ chú Hải thật là tốt ha, biết ”Con gái là con người ta, con dâu là con mẹ cha mua về ” nên cưng quá trời. Vậy mới là mẹ chồng tốt chứ, phải không anh Thịnh?
Câu nói của Thiên Hương là mọi người khựng lại, không khí trong bàn ăn chợt trở nên nặng nề khó chịu.
Nhìn mọi người trong bàn thấy ai nấy đều trầm hẳn, Hải vội lên tiếng:
- Không phải mẹ cưng Thảo vô lý đâu chị, cũng phải có lí do hết đó. Tại vì cô ý sắp sinh cháu nội cho bà nên bà mới cưng như vậy đó chứ.
Hải không nói ra điều đó thì thôi, câu nói của anh lại càng gây thêm tai họa. Chưa ai kịp nói gì Thiên Hương đã xì một tiếng:
- Sinh con thôi mà, có gì là khó đâu? Ai làm mà chả đượuc.Bất cứ người phụ nữ tầm thường nào mà chả sinh được con, làm được những điều tài giỏi khác mới là đáng nể chứ.
Thịnh khó chịu nhìn vợ, anh không ngờ Thiên Hương lại tỏ ra thô thiểnh như vậy. Đối với mẹ và em gái còn đỡ, dẫu sao họ cũng là ruột thịt của mình, tất cả rồi cũng có thể bỏ qua. Nhưng ở đây lại có mặt Hải, dù đã là em út trong nhà nhưng Hải cũng chỉ là rể, tại sao lại để cho người ngoài biết được những vướng mắc trong nhà.
Không chịu được nữa, Thịnh đành phải nói:
- Mỗi người có một quan niệm khác nhau em đừng nói như vậy.
Không biếy là Thiên Hương không hiểu ý chồng, hay là cô cố tình nói cho hả sự tức tối trong lòng, mà Thiên Hương giả như không biết đến điều gì hết. Cô thản nhiên cãi lại:
- Theo em thì chẳng phải là quan niệm gì hết, chỉ là sự ganh ghét thôi. Ai cũng thế, cứ thấy phụ nữ thành công ngoài xã hội thì lại không chịu chấp nhận sự thật, lại cứ muốn chôn vùi tài năng của người ta bằng cách bắt người ta phải vùi đầu vào với công việc bếp núc, với những đứa con để không còn thì giờ làm được chuyện gì khác.
Mọi người sững sờ, không ai có thể ngờ cái miệng xinh đẹp kia lại có thể thốt ra những lời lẽ như thế.Và không ai cũng có thể ngờ đượuc cái đầu của Thiên Hương lại rỗng tuếch như vậy.Thì ra cô chỉ có cái nhan sắc mặn mà, và cô đã tận dụng các vốn trời cho ấy mà không có một chút gì là trí tuệ.
Tái mặt lại vì giận, thế mà Thịnh không thể làm gì được. Vì trong bàn ăn ngoài mẹ anh ra, còn có em rể. Nhưng ngượng quá đỗi, Thịnh không biết nói sao, anh dằn mạnh chén cơm đang ăn dở dang xuống bàn và đứng bật dậy:
- Thật là quá đáng.
Nói xong, Thịnh bỏ đi một mạch lên phòng. Bà Ngọc gọi với theo:
- Thịnh!
Nhưng Thịnh làm như không nghe, anh cứ bước những bước thật dài. Mọi người còn đang ngẩn ngơ thì anh đã lại bước xuống, trên tay là chùm chìa khóa. Bà Ngọc lại gọi:
- Thịnh, mẹ nói đã.
Nhưng Thịnh vẫn không quay lại, anh nói vọng ra sau:
- Con ra ngoài một lát.Câu nói vừa xong thì Thịnh cũng bước ra tới của. Bà Ngọc cũng vội đứng lên nhưng Phương Thảo đã ngăn bà lại:
- Kệ anh ấy đi mẹ, cứ để anh ấy yên tĩnh một lát.
Bà Ngọc lo lắng:
- Mẹ chỉ sợ…
Hải trấn an bà:
- Không sao đâu mẹ, anh Thịnh biết suy nghĩ mà.
Bà Ngọc thở ra chán nản
- Đang tự nhiên cũng xảy ra chuyện, thật là không hay chút nào.
Thiên Hương đứng lên, cô nhìn mọi người bằng ánh mắt khiêu khích rồi không nói không rằng, cô đi một mạch lên lầu. Bà Ngọc lắc đầu:
- Mẹ cũng không biết phải làm sao cho vừa bụng nó bây giờ nữa?
Phương Thảo ôm vai mẹ,cô an ủi:
- Bỏ đi mẹ, đừng thèm buồn làm gì. Con nghĩ là sau nàu anh Thịnh biết phải làm gì mà.
Bà Ngọc thương yêu nhìn con gái:
- Phải chi chị dâu con mà được như con thì mẹ yên tâm mà hưởng phước rồi. Đằng này nó cứ khiến cho mẹ phải lo lắng mãi không thôi.
Phương Thảo nhìn chồng:
- Đó, anh nghe chưa, mẹ khen em thấy không? Anh phải đối xử tốt với em đó, không được bạc đãi em đó nha.Coi chừng mẹ bắt em lại thì anh mất vợ à.
Hải nhìn mẹ vợ cười:
- Mẹ nghe không? Thảo cứ dọa con như vậy đó mẹ. Cô ấy cứ làm như con tệ lắm không bằng.
Bà Ngọc rầy con gái:
- Không được nói giỡn như vậy, lỡ tới tai cha mẹ Hải thì không ra gì đâu. Thôi hai đứa về đi kẻo anh chị bên nhà mong.
Hải đứng lên:
- Ba mẹ con cũng biết tụi con qua bên này nên cũng không mong đâu. Nhưng mà thôi tụi con cũng xin phép về để mẹ nghỉ.
Vợ chồng phương Thảo về rồi, bà Ngọc ngồi thừ người ra với nỗi bực mình lại tràn về đầy ắp trong lòng. Bữa cơm đang ngon lành lại bị phá vỡ khiến bà càng lúc càng thấy không thể ưa được cô con dâu.
Bà Ngọc thở dài, bà tự hỏi mình, rồi đây không biết còn chuyện gì xảy ra nữa không đây.
Đưa li nước lên uống một hớp thấm giọng, bà Ngọc nói với bà Hà:
- Mình đi sang bên kia đường đi chị, tôi thấy có một siêu thị mới mở đó.
Bà Hà hỏi lại:
Chị muốn mua gì mà vào siêu thị? Mua hàng trong đó mắc thấy mồ. Đúng là trong siêu thị giá cả có cao hơn bên ngoài một chút, nhưng hàng hóa trong đó không sợ hàng giả chị ạ.
Bà Hà gật đầu:
- Thì cũng biết là như vậy, nhưng tôi không có nhiều tiền nên muốn mua thứ gì cũng phải cân nhắc, cứ chỗ đâu rẻ thì mua.
Bà Ngọc chép miệng:
- Thì tiền nào của nấy mà, mua ở ngoài chợ nếu không lầm lẫn thì mới rẻ. Nhưng mà tôi ngại mua lầm lắm. Mà này, chuyện chị nhà sao rồi?
Bà Ngọc chuyển hướng câu chuyện, bà quay sang hỏi thăm chuyện nhà của bạn. Bà Hà vui vẻ khoe:
- Ổn hết rồi chị ơi, thằng con trai tôi không đòi mua xe mới nữa, nó cũng biết hoàn cảnh gia đình nên khi tôi mua lại cho chiếc xe cũ, nó mừng lắm. Lúc này lại còn chịu khó làm thêm để đỡ tiền học phí cho tôi nữa.
- Còn anh ấy sao rồi?
- Ông nhà tôi thì cũng không còn gay gắt với vợ con nữa, lại thấy được là mình không đúng nên lúc này ông ấy vui vẻ với vợ con lắm.Nói chung là gia đình tôi bây giờ thật là hạnh phúc.
Bà Ngọc cười:
- Vậy cũng mừng cho chị, tôi đã nói rồi, chuyện gì cũng phải từ từ, vội vàng quá đâu có được.
Bà Hà cũng cười vui bà hỏi thăm:
- Thế còn chị? lúc này con dâu sao rồi? Đã biết làm gì chưa?
Đang cười vui với bạn, bà Ngọc chợt thở dài:
- Thôi, chị đừng nhắc đến chúng nó nữa. Càng nhắc đến tôi càng thấy buồn.
- Sao vậy? Chẳng lẽ nó không tiến bộ một chút nào hết à?
- Chẳng những không tiến bộ mà lại còn tệ hơn nữa ấy chứ. Không có nó thì thôi, cưới nó về chị bếp lại phải hầu thêm cho nó. Khi nào bận quá mà làm không kịp thì lại bị nó rầy rà.
- Thế con trai chị đâu, nó để yên cho vợ nó muốn làm gì thì làm à?
Bà Ngọc chép miệng:
- Chuyện, chị tính đàn ông thì họ nào có để ý gì đến những chuyện lặt vặt đó. Khi nào bực quá thì nó cũng cằn nhằn vợ nó. Chừng đó hai vợ chồng nó lại cãi nhau làm cho mình lại suy nghĩ, không biết phải tại mình mà hai đứa nó cãi nhau không?
Bà Hà gạt đi:
- Ôi chị áy náy làm chi cho mệt, vợ chồng trẻ cãi nhau thì là thường, nào phải tại mình đâu mà cứ mãi lo không biết.
- Nói như chị vậy đâu được, con cái nó không hạnh phúc mà do mình thì mình cũng phải tự xét coi mình sai chỗ nào để mà sửa nữa chứ. Tuy là chúng nó đã lớn nhưng cũng đâu có thể nói là đủ chín chắn để suy nghĩ thông suốt hết mọi điều được. Mình làm cha làm mẹ mà thấy tụi nó lủng củng thì cũng phải tìm cách mà khuyên can chứ.Vậy mà nếu như mình là nguyên nhân gây ra đổ vỡ của chúng nó thì ân hận biết mấy cho vừa.
- Nhưng tôi nghĩ chị chỉ lo xa thế thôi chứ con chị là người hiểu biết thì làm sao mà gãy đổ được.
Bà Ngọc đăm chiêu:
- Không thể nói trước điều gì được đâu chị, có những chuyện xảy ra mà mình không thể ngờ được đâu. Mà thôi, chuyện chúng nó mà nói thì đến mai cũng không hết chuyện. Có điều dạo này nó cứ đi làm suốt nên cũng không có chuyện gì xảy ra. Mình sang siêu thị đi, tôi muốn mua cho con trai tôi một ít quần áo lót.
Bà Hà ngạc nhiên:
- Sao chị lại phải mua những thứ đồ đó, lẽ ra vợ nó phải lo cho chồng chứ?
Bà Ngọc lắc đầu:
- Đã nói là nó bận việc suốt ngày mà, còn thì giờ rảnh đâu mà lo cho chồng nó những chuyện lặt vặt đó. Mình không muốn con mình thiếu thốn thì mình phải lo thôi.
Hai bà dắt tay nhau rời khỏi quán nước, tình cờ gặp nhau tại chợ, họ cùng vui mừng như nhau và cùng rủ nhau đi chợ.
Bà Ngọc nắm tay bạn, rối rít:
- Kìa, đèn đỏ rồi, mau sang đường đi.
Hai bà dắt nhau đi, gần đến giữa tim đường, một chiếc xe hơi chạy khá nhanh thự dưng chạy ào rồi thắng đến lết bánh trước mặt hai bà làm bà Ngọc hết hồn đứng sững lại. Cả bà Hà cũng thế, hai bà cùng níu tay nhau đứng lại giữa đường mà không dám bước thêm một bước nào nữa. Tuy vậy, bà Ngọc cũng nhìn thấy trong xe, một người phụ nữ đang ôm cổ người lái xe và chồm sang hôn lên má anh ta.
Người đàn ông lái xe thò đầu ra cửa quát hai bà:
- Hai bà muốn chết ha, qua đường mà không nhìn ngó gì hết vậy?
Người phụ nữ cũng chồm sang cất giọng đanh đá:
- Mấy bà có muốn chết thì tìm cách nào đó chứ đừng gây tai họa cho người khác chứ.
Giọng nói thật quen khiến bà Ngọc vội nhìn vào trong xe. Ngay khi đó người phụ nữ trong xe cũnng nhìn thấy bà Ngọc,cô ta thụt đầu lại nói nhanh:
- Thôi, đừng gây sự nữa anh. Mau cho xe chạy đi
Người đàn ông cộc cằn:
- Gì mà phải vội,để anh mắng cho mấy bà lẩm cẩm này một trận đã.
Thiên Hương – Phải, bà Ngọc đã nhận ra người phụ nữ trên xe chính là Thiên Hương – càng rối rít giục:
- Đã nói là thôi đi mà, mau cho xe chạy đi, đèn đỏ rồi kìa. Người đàn ông đành phải quay vào sau khi ném ra thêm một câu nữa
- Lần sau thì nhớ phải cẩn thận nha hai bà già.
Bà Ngọc đứng chết chân giữa đường, cuộc đối mặt vừa rồi xảy ra bất ngờ quá khiến cho bà như tê liệt hết mọi cảm giác. Bà Hà lay tay bạn:
- Thôi đi chị à, xe hết rồi kìa.
Như người mất hồn, bà Ngọc bước đi theo tay dắt của bạn. Đến trước cổng siêu thị bà bỗng nói với bạn:
- Tự nhiên sao tôi chóng mặt quá, chắc là tôi không đi mua sắm được nũa đâu. Tôi về nhà đây.
Bà Hà lo lắnh nhìn bạn:
- Chị không khỏe thì thôi, đừng mua sắm nữa. Để tôi gọi xe đưa chị về.
Bà Ngọc vội từ chối:
- Không cần đâu, tôi tự về một mình được mà.
Bà Hà không yên tâm:
- Chị đừng ngại, để tôi đưa chị về cho yên tâm. Chị về một mình lỡ như có chuyện thì sao?
Bà Ngọc cươmg quyết:
- Tôi đã nói là không sao đâu mà, tôi biết tự lượng sức mình mà.
Thấy bạn cương quyết bà Hà đành nhượng bộ:
- Vậy thì chị về đi, một lát tôi sẽ gọi điện cho chị.
- Được rồi, chị không phải lo cho tôi. Tôi không sao đâu mà.
Gọi một chiếc taxi gần đó, bà Ngọc nói địa chỉ của mình. Ngồi trên xe mà lòng nà vẫn cứ rối tung lên. Con dâu bà đi đâu mà kại cận kề thân mật với người đàn ông khác không phải là chồng nó như vậy?
Không biết con trai bà có biết không nhỉ? Bà Ngọc tự hỏi rồi lại tự trả lời, chắc là Thịnh không biết, vì nếu nó biết mà cứ để yên cho vợ nó tự tung tự tác thỉ thật là ngu không gì bằng.
Nhưng có lẽ Thịnh không biết thật, vì khi trông thấy bà, Thiên Hương đã có vẻ hoảng sợ, vậy thì nó giấu chồng nó chuyện làm sai trái này thì mới như thế chứ.
Về đến nhà, bà Ngọc đi thẳng lên phòng sau khi dặn chị bếp khi nào Thịnh về, nhớ nói anh lên ngay gặp bà. Cũng như mọi ngày, Thịnh về ăn cơm trưa với bà. Nghe chị bếp nói lại lời dặn của mẹ, anh chạy lên ngay với một câu hỏi trong đầu. Chuyện gì mà mẹ anh có vẻ quan trọng như vậy nhỉ?
Thịnh gõ nhẹ lên cánh cửa, bà Ngọc hỏi vọng ra:
- Ai đấy?
- Thưa mẹ, con đây ạ!
- Vào đi!
Thịnh xoay nhẹ nắm cửa, anh vừa lách vào thì bà Ngọc đã nói ngay:
- Khóa của lại luôn. Thịnh lấy làm lạ với việc mẹ anh nói, nhưng anh vẫn làm theo lới bà bảo. Bà Ngọc lại nói tiếp:
- Con lại ngồi đây.
Bà Ngọc đang ngồi gần bên cửa sổ, Thịnh cũng nhấc một cái ghế khác ngồi bên mẹ. Anh ngồi xống rồi băn khoăn hỏi bà:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Không trả lời ngay câu hỏi của Thịnh, bà Ngọc hỏi lại.
- Những việc vợ con làm, con có biết không?
Thịnh ngơ ngác nhìn mẹ, tại sao bà lại hỏi như vậy nhỉ? Nhưng Thịnh biết, phải có chuyên gì mẹ anh mới hỏi như thế, vì bà vốn rất chín chắn từ xưa đến giờ, chưa bao giờ bà làm một việc gì hồ đồ cả.
Thật thận trọng, Thịnh trả lời mẹ:
- Thưa mẹ, những việc mà vợ con làm thì cả nhà ta đều biết chứ đâu phải riêng gì con đâu ạ?
Bà Ngọc lắc đầu:
- Nhưng ngoài việc đó ra thì vợ con còn làm những việc gì nữa? Con có biết hay không?
Thịnh lắc đầu:
- Thưa mẹ, con thật không biết. Mẹ đã biết hay nghe người ta nói gì về vợ con, thưa mẹ?
Bà Ngọc nhìn con, ánh mắt bà thật buồn:
- Thịnh à, chuyện của vợ chồng con, lẽ ra mẹ để tự các con tự giải quyết với nhau. Mẹ đã tự hứa với mình là sẽ không xen vào chuyện của các con làm gì. Vì mẹ nghĩ là các con đã lớn, đã có thể tự đứng vững và chịu trách nhiệm về việc làm của mình rồi. Nhưng hôm nay mẹ đã chứng kiến một việc mà nếu như mẹ im lặng thì mẹ sẽ có lỗi với con, Thịnh ạ.
Thịnh im lặng nhìn mẹ, hôm nay bà làm anh thật hoang mang, không biết có chuyện gì mà bà lại tỏ ra nghiêm trọng như thế?
Không để cho Thịnh hỏi gì, bà Ngọc lại tiếp:
- Vợ con đi hát và làm người mẫu thời trang, thực mẹ đã không bằng lòng một chút nào. Nhưng con nói đó cũng là một công việc, và con cương quyết cưới cho được nó, mẹ không còn cách nào hơn là chấp nhận. Nhưng hôm nay mẹ đã tận mắt chứng kiến một việc làm của vợ con, mà không riêng gì mẹ, dẫu là ai khác thì cũng không thể chấp nhận được. Con có biết chuyện gì không? –Ngừng lại chút, hấy Thịnh vẫn lắng tai nghe, bà Ngọc lại tiếp - Hôm nay, mẹ với dì Hà đang băng qua đường thì xuýt bị một chiếc xe hơi đụng phải…
Mới nghe bà Ngọc nói thế, Thịnh đã hoảng hốt kêu lên:
- Vậy mẹ có sao không?
Bà Ngọc xua tay:
- Mẹ không sao nên giờ này mới bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với con được chứ. Nhưng quan trọng là không phải chỗ đó, mà cái chính là mẹ muốn nói đến người tài xế đó vì không nhìn đường nên mới chạy xe như vậy. Con có biết tại sao không? Vì hắn ta còn bận quay lại hôn một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó chính là vợ con đó.
Thịnh tái mặt nhìn mẹ, cái tin bà vừa nói thật bất ngờ đối với anh. Anh run giọng hỏi lại:
- Mẹ thấy đúng là vợ con à?
Bà Ngọc gật đầu thật mạnh:
- Mẹ không nhìn lầm, vả lại khi đó nó cũng thấy mẹ. Vì vậy mà nó đang định mắng mẹ thì đã vội ngừng lại và hối người đàn ông đó lái xe đó đi ngay.
Thịnh ngồi thừ người ra, cái tin mẹ anh vừa nói với anh thật là khủng khiếp. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn tin tưởng ở Thiên Hương. Anh biết là trong môi trường cô làm việc sẽ rất dễ dàng cho việc sa ngã, nhưng Thịnh luôn tin rằng cô thật lòng yêu anh, và sẽ không phản bội anh.
Nay nghe mẹ nói như thế, Thịnh bàng hoàng cả người. Tuy nhiên anh còn đủ tỉnh táođể hiểu được mình phải làm gì.
Đã qua cơn choáng, anh bình tĩnh nói với mẹ:
- Con cám ơn mẹ, nhưng việc này không thể hỏi trực tiếp cô ấy được đâu. Nhưng mà con đã có cách để giải quyết chuyện này.
Bà Ngọc lo lắng nhìn con:
- Con định làm gì? Đừng nóng nảy làm điều dại dột nhé Thịnh.
Thịnh gật đầu, anh trấn an mẹ:
- Mẹ đừng lo, con không dại dột làm hỏng đời mình đâu. Nếu như vợ con hư hỏng như thế thật thì con sẽ không tiếc gì đâu. Nhưng có thể có một chuyện gì đó xảy ra, con muốn tìm hiểu kĩ chuyện này.
Bà Ngọc thấy yên lòng, con trai bà đã nói thế thì tự nó sẽ biết phải làm gì. Bà gật đầu:
- Được rồi, chuyện này chỉ hai mẹ con mình biết thôi. Con muốn làm gì tùy ý con, nhưng mẹ thấy nếu như vợ con chỉ vì nhẹ lòng mà sa ngã thì con cũng nên cho nó cơ hội.
Thịnh cảm động nhìn mẹ, anh biết là bà không hề thích Thiên Hương một tí nào thế nhưng vì anh, bà đã chấp nhận cô. Và giờ đây, cũng vì anh mà bà sẵn sàng tha thứ cho cô.
Thịnh xách cặp đứng lên, anh cố tạo cho mình một bộ mặt bình thản, vì anh biết, nếu như anh buồn thì mẹ anh cũng sẽ đau nỗi đau của anh:
- Con thay quần áo rồi mẹ con mình ăn cơm, con thấy đói rồi.
Bà Ngọc gật đầu:
- Được rồi, để mẹ xuống coi chị bếp dọn cơm, con cứ từ từ xuống sau nhé.
Nhìn theo con trai, bà Ngọc thấy lòng đau thắt. Cầu xin cho con trai bà luôn được hạnh phúc, thật lòng bà chỉ cầu mong như thế mà thôi.