- Đã bảo đừng bày đặt chạy lung tung em vẫn cãi. Em tưởng mình là săn bắt cướp chắc? Thật vớ vẩn khi nghĩ chạy rong khắp thành phố này sẽ tìm ra mấy thằng bịp bợm đó. Rốt cuộc tiền mất tật mang, khổ thân người khác phải lo, chớ được quái gì đâu.
Giọng Quỳnh Hương nghèn nghẹn vì nước mắt:
- Nếu không chạy tìm chúng, tiền ở đâu em đền cho khoản bị mất đây?
Cường tỉnh khô:
- Đã báo công an rồi thì đó là việc của họ. Em có thâm lạm quỹ đâu mà sợ, họ không đền em được đâu. Đừng lo!
Quỳnh Hương duỗi cái chân đau ra, cô hơi nhăn mặt một chút vì nhức:
- Dầu họ không đền mình cũng phải có trách nhiệm, gần 2000 đô chứ ít à?
- Họ giàu nứt vách 2000 đô nhằm nhò gì.
- Giàu rồi không xót của sao? Anh nói nghe lạ thật. Càng giàu người ta càng chặt chẽ trong tiền bạc. Hồi chiều bà Thùy Nhiên cuống cuồng lên trông thật tội.
Cường nhún vai:
- Còn em thì bù lu bù loa, chớ hay ho gì hơn bả. Nghĩ cũng lạ, ba người bán hàng mà bị hai thằng Tây lừa những 2000 đô. Chắc tụi em vừa bán vừa ngủ gục nên bọn nó mới vờ đổi tiền để chôm như vậy.
Quỳnh Hương chống tay rầu rĩ. Hồi chiều ba cô cũng hỏi như Cường rồi ông đi ra vào thở dài sườn sượt làm Hương vừa lo, vừa khổ tâm. Vái trời tìm ra được hai thằng Tây ba lô lừa đảo ấy. Giờ này chắc chị Thi, Bích Đào, và bà Nhiên vẫn còn phục kích ở sân bay với hy vọng tìm thấy chúng trong đám hành khách đi nước ngoài. Nếu Bích Đào vững tay lái 1 chút, bình tĩnh hơn 1 chút thì đâu quăng cô xuống đường, để giờ đây phải ngồi ôm chân như vậy.
Cường chợt hỏi:
- Như và Chánh vẫn chưa về sao?
Quỳnh Hương lắc đầu. Cô nghe anh cười gằn:
- Bày ra trò truy kích thủ phạm trên đường phố thì phải theo tới cùng. Đây là cơ hội để Chánh lấy điểm. Cũng tốt cho nó thôi. Anh dứt khoát không đời nào hạ mình như thế.
Quỳnh Hương nhíu mày vì lời nói vô tâm của Cường. Biết rằng anh ghét Chánh, nhưng cô vẫn khó chịu trước cách nói ngạo nghễ của anh. Hồi chiều khi nghe Chánh đề nghị nên bung người ra tìm hai thằng Tây ở sân bay, và những trung tâm thương mại khác trong thành phố, Cường đã lớn tiếng chỉ trích. Anh nói đây là việc mò kim đáy biển, đến lúc thấy nhiều người tán đồng, Cường lại hầm hầm đòi chở Hương về chớ không cho cô đi như vậy.
Dĩ nhiên là Quỳnh Hương đâu chịu, cô dứt khoát đòi ở lại chờ Bích Đào chở. Chuyện xui xẻo tiếp tục ập tới khi Đào tránh chiếc Honda chạy ngược chiều. Con nhỏ đã quăng cô mộtcái chí mạng. Lúc đó sợ quá Hương không biết dau, nhưng bây giờ toàn thân cô ê ẩm, cùi chỏ tay cà xuống đường tươm máu rát muốn chết, cái chân bong gân sưng húp đi không được làm Hương bực bội vô cùng. Vậy mà Cường chả hỏi han gì cô ngoài những câu cằn nhằn, cử nhử và chê bai dè bỉu.
Rõ ràng Hương và anh ít khi có cùng ý tưởng, những bất đồng ấy sẽ mau chóng lắng dịu nếu cô im lặng phục tùng. Nhưng chuyện vừa xảy ra, làm sao Quỳnh Hương phục tùng Cường cho được khi cô là người trong cuộc.
Có lẽ Cường tự ái vì cô làm trái ý anh trước mặt nhiều người (trong đó có cả Chánh và Như) nên anh đã bỏ về. Cơm nước xong xuôi anh ghé nhà xem mọi việc tới đâu, ai ngờ gặp cô ngồi nhăn nhó trên ghế.
Cường thắc mắc:
- Sao Chánh có mặt ở quầy Thùy Nhiên vậy?
Quỳnh Hương trả lời yếu xìu:
- Em gọi chị Như tới, ảnh đi theo để coi có giúp gì được không.
Cường cay cú:
- Anh rể tương lai có khác. Tốt thật!
Quỳnh Hương không dằn được bực mình, cô xẵng giọng:
- Chánh không thờ ơ với chuyện người khác. Vậy là tốt rồi! Anh khỏi phải mỉa mai ảnh làm chi.
Cường nhếch mép:
- Hừ! Chẳng qua nó muốn chơi trội thôi. Để xem kết quả sẽ được thêm cái gì, ngoài cái chân sưng húp của em. Muốn trách anh bàng quan với thế sự cũng được. Anh có cách sống, cách nghĩ của anh. Đây đâu phải chuyện của công ty, nó quyền gì chỉ đạo này nọ, với giọng nói ra lệnh bắt mọi người nghe theo. Lúc anh bỏ về, mặt nó sượng ngắt trông đã mắt thật.
Quỳnh Hương cúi đầu tránh nhìn Cường. Cô không ngờ anh xem chuyện bỏ về là một chiến công, trong khi cô ở lại với ngượng ngùng, xấu hổ. Người tin cậy nhất lại không có bên cạnh lúc cô cần. Anh dửng dưng với việc của cô hơn cả những người lạ mới đáng buồn chứ.
Giá mà Cường đừng bỏ về, có lẽ tâm trí Hương không bất ổn đến mức ngồi sau Bích Đào mà ngơ ngơ chả để ý mọi chuyện xung quanh, để té lăn xuống đường đâu.
Giá mà Cường biết đưa tay nắm tay cô an ủi hay nhìn cô bằng một ánh mắt hỏi han không lời, Quỳnh Hương cũng đỡ tủi. Đằng nay anh nói nhiều lắm, nhưng toàn lời bàn ra làm mọi người đang bực dọc càng thêm khó chịu, làm cô thêm mệt mỏi vì lo âu, sợ hãi.
Cường đã bỏ về, để Chánh phải trấn an cô với ánh mắt tội nghiệp. Anh và chị Như vẫn đang theo Bích Đào đi lùng hai thằng bịp bợm ấy, mãi giờ này vẫn chưa về. Chánh có cần làm thế để lấy điểm như Cường nói không? Hình như Cường có thói quen đánh giá sai mục đích tốt của người khác. Anh làm cô chán chường quá. Ngọn lửa tình yêu luôn cháy sáng tim cô đã thôi rừng rực từ lúc nào Quỳnh Hương chẳng biết. Có điều cô nhận ra Cường là như thế.
Anh không phải là những nhân vật đàn ông trữ tình, lãng mạn đầy chất anh hùng, lẫn tình si như cô đã đọc trong truyện hay xem trên phim, mà anh là một người rất khác. Một người bình thường nếu không muốn nói là tầm thường nhan nhản xung quanh cô.
Khổ sao cô lại yêu và cứ cố gắng tưởng tượng anh là các mẫu nhân vật từ phim, từ truyện?
Quỳnh Hương bắt gặp cảm giác bồn chồn của mình. Cái cảm giác hụt hẫng buổi chiều nào cô từ phòng làm việc của anh giận dữ bước ra, và vật vã đi một mình trên con phố nhỏ vắng người, bỗng lạnh đầy tràn trong cô. Cảm giác đánh thức sự thật cho Hương đau đớn như bị giẫm lên tim.
Thôi đã tan rồi hình ảnh người tình được cô điểm bằng những nhân vật huyền thoại. Quỳnh Hương thờ thẫn ngồi bó gối. Cô trách mình sao tự làm đau mình vì những so sánh, suy nghĩ đâu đâu. Người đàn ông nào lại không có khuyết điểm cơ chứ. Cô sẽ yêu dễ dàng hơn nếu không còn nhớ gì về những điều đã xảy đến. Nhưng cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc mai sau sẽ ra sao, nếu cô cố tình giẫm lên chính cô.
Cường là thế đó. Anh không dối trá cũng không hề đóng kịch với cô. Ngược lại Quỳnh Hương mới lừa dối bản thân khi cô cố tin rằng người mình yêu là một nhân vật huyền thoại.
Giọng Cường vang lên đầy quyền uy:
- Em nghỉ làm chỗ đó đi.
Quỳnh Hương chớp mắt như vừa tỉnh cơn mơ, cô ngơ ngác:
- Sao lại nghỉ?
Cường thản nhiên nói:
- Làm ở đó lương hướng chẳng bao nhiêu, mà phải chiều ý từng khách hàng, anh không thích. Bài học hôm nay chưa làm em sợ hay sao?
- Em sẽ rút kinh nghiệm, chớ chả gì phải sợ. Nếu gặp khó khăn mà bỏ việc thì đâu trưởng thành được.
Nghiêng nghiêng đầu đầy vẻ giễu cợt, Cường vừa nói vừa cười:
- Chà! Cưng của anh hôm nay ăn nói chững chạc thật. Anh lại nghĩ đàn bà khi làm vợ, làm mẹ sẽ tự khắc trưởng thành. Bởi vậy sau này em chỉ có việc ở nhà lo cho anh và con thôi.
Quỳnh Hương thờ ơ:
- Nói với em chuyện này sớm quá đấy!
Rồi cô reo lên khi nghe tiếng xe ngoài cửa:
- A! Chắc chị Như về. Anh ra mở cổng giùm em đi.
Cường lừng khừng đứng lên, Hương sốt ruột nhìn ra cửa. Quỳnh Như bước vào với vẻ mệt mỏi làm cô thất vọng.
Không đợi Như kịp ngồi xuống, Hương hỏi ngay:
- Tìm không thấy hả chị Như?
Quỳnh Như uể oải lắc đầu. Ông Đức trong nhà bước ra, giọng gay gắt:
- Ba thừa biết tụi bây làm chuyện đãi cát tìm vàng, mò kim đáy biển. Chả lẽ bọn chúng ngu đến mức đi rong ngoài đường cho bây bắt sao. Hừm, có điên mới nghe lời thằng Chánh để què giò, gãy tay. Phải lúc đó có ba, ba đã cản rồi.
Cường cười cười đế vào:
- Chánh với Như tưởng muốn nhận giấy khen của Sở Công an dễ lắm hay sao mà định giành việc với họ vậy?
Quỳnh Như phản đòn ngay:
- Đây là việc của gia đình tôi, tôi thấy mình có trách nhiệm với Hương nên phải chịu cực một chút. Anh đã dửng dưng bỏ con bé một mình lúc nó gặp rủi ro, bây giờ lại mỉa mai cay độc. Người như anh thật hiếm thấy trên đời.
Ông Đức cau có:
- Đừng lời qua tiếng lại nữa. Cường bỏ về là đúng, đi theo tụi bây ích lợi gì. Kiếm chuyện cặp kè nhau suốt ngày lẫn đêm thì có.
Mặt Quỳnh Như tái đi vì câu nói khá nặng của ông Đức, cô đứng dậy bỏ vào nhà một nước. Quỳnh Hương thấy xốn xang trong lòng, cô nhìn Cường đầy trách móc. Anh tỉnh bơ nheo mắt cười rồi xoay sang nói chuyện với ông Đức. Hương biết ba cô cũng ghét Chánh, vì ông luôn có thành kiến với những người từng ly dị. Với ông tình yêu và hôn nhân là cái gì đó vừa thiêng liêng vừa vĩnh cửu. Ông không chấp nhận việc đã là vợ chồng rồi mà bỏ nhau. Vì vậy Chánh khó có cơ hội tiến tới với Như lắm.
Dạo này Quỳnh Như rất buồn, Hương thấy thương chị mình vô cùng. Dù cô chả ưa gì chuyện Như lỡ yêu người đã có vợ, nhưng không hiểu sao Hương vẫn tin rằng Chánh sẽ mang lại hạnh phúc cho Như, nếu ba mẹ cô đồng ý cho hai người lấy nhau.
Điều này khó chớ không đơn giản như lời Chánh nói với cô chiều nào. Quỳnh Như đã thưa chuyện của hai người với ba mẹ, nhưng chị đâu nói với anh thái độ của gia đình ra sao. Ba cô bị tác động của Cường, ông đâu ưa gì Chánh. Mẹ cô vốn sợ chồng, bà dám có ý kiến gì. Hương thì dè dặt vì biết Như có ác cảm với Cường nên ít hỏi han tâm tình với chị. Chính vì thế dạo sau này Quỳnh Như như cái bóng trong nhà. Đi làm về cô lên giường nằm chả nói năng tới ai. Tội nghiệp! Còn gì khổ hơn gặp trắc trở khi yêu.
Quỳnh Hương mím môi đứng dậy, cô khom khom người chống lên cái ghế đẩu đi vào nhà một cách khó nhọc.
Đang nói chuyện với ông Đức, Cường cau mày bước tới đỡ cô:
- Sao không gọi anh dìu đi. Bộ thấy anh nói chuyện với ba rồi giận hả?
Hương lắc đầu:
- Đâu có! Tại em mệt, muốn vào nghỉ sớm. Anh ngồi với ba đi.
Cường lo lắng:
- Em sao vậy?
- Em buồn ngủ!
Cường sụ mặt vì câu trả lời cộc lốc của Hương. Anh hơi xẳng giọng:
- Vậy thì vào ngủ đi!
Ông Đức nói:
- Té đau rồi quạu. Cháu cứ để mặc nó. Con bé này bướng nhất nhà đó!
Hương khập khểnh vào tới phòng của hai chị em cô. Quỳnh Như vẫn mặc bộ đồ đi làm nằm dài trên nệm, hai mắt nhắm nghiền.
Hương hỏi nhỏ:
- Anh Chánh về rồi hả?
Vẫn không mở mắt ra, Như đáp:
- Chưa. Ảnh và Khôi quyết định chờ ở sân bay tới khuya. Khoảng một giờ sáng có chuyến bay đi Osaka. Chắc tụi nó đi chuyến này.
Hương ngạc nhiên:
- Sao chị dám chắc như thế?
Quỳnh Như nói:
- Chánh có quen nên xin dò danh sách hành khách. Trong đó có hai người quốc tịch Libăng. Mà Khôi khẳng định hai kẻ lừa bọn em hồi chiều là dân Trung Đông chớ không phải Âu Châu.
Hương hấp tấp ngắt lời Như:
- Khôi là ai vậy?
Mở mắt ra, Như nói:
- Hình như hắn là bạn em mà!
- Bạn nào? Em đâu quen ai tên Khôi. Coi chừng tới anh Chánh bị lừa nữa đó.
Như ngạc nhiên:
- Không quen em thật sao? Khôi là bạn của em anh Chánh, nhưng rõ ràng hồi chiều hắn nói biết em mà! Anh ta còn kể là cách đây mấy ngày, hai thằng đó vào tiệm anh ta mua đĩa compact. Sau cả buổi trời xào tới xào lui mấy trăm cái đĩa, nó mua hai cái, rồi cũng giở cái mánh đổi tiền lẻ tiền chẵn gì đó. Nhưng nhắm không qua mắt nổi chủ tiệm, nên chúng dông mất.
- Chắc gì chúng là hai thằng này.
- Khôi bảo đảm là nó. Vì anh ta thấy chúng từ quầy của em đi ra. Chúng định làm vố cuối cùng trước khi bái bai Việt Nam. Đúng là bịp quốc tế!
Quỳnh Hương vò đầu:
- Quái thật! Khôi là ai nhỉ?
Giọng Quỳnh Như khô khan:
- Thắc mắc làm chi. Cứ nghĩ anh ta là người dưng. Một người dưng đầy nhiệt tình vẫn tốt hơn người thân ích kỷ.
Quỳnh Hương thở dài:
- Em đang bực muốn chết đây!
Như cười khẩy:
- Bực làm gì. Em từng nói đã yêu là chấp nhận thương đau mà!
Hương phụng phịu:
- Bộ chị không vậy sao?
Quỳnh Như lăn vào sát vách cho Hương nằm xuống kế bên. Cô ngần ngừ rồi nói:
- Chấp nhận thương đau để đổi lấy tình yêu, thì tình yêu đó phải tuyệt đẹp, người yêu đó phải xứng đáng. Nếu không được như vậy, em sẽ ân hận tới kiếp sau.
- Chị có sợ phải ân hận không?
Như trả lời chắc nịch:
- Không! Vì Chánh rất khác Cường.
Hương trầm ngâm:
- Em biết! Nhưng nghĩ tới việc người mình yêu từng là chồng kẻ khác. Em chịu không nổi. Tục ngữ có câu "Nhân vô thập toàn" cũng đúng. Anh Chánh được rất nhiều mặt, nhưng chỉ một khuyết điểm, ảnh khó được ba mẹ chấp nhận.
- Trong khi Cường lại được ba đưa lên tận mây xanh phải không?
Quỳnh Hương ngượng ngùng làm thinh. Rồi cô bênh vực:
- Đúng ra Cường cũng tốt chớ bộ! Khổ cái là ảnh với anh Chánh không hợp rơ làm em với chị khó xử! Tội nghiệp anh Chánh đêm nay thức tới sáng vì em, đã vậy còn bị ba nói này, nói nọ.
Như thở dài:
- Mong sao tìm được tụi nó, không thì em có thể vừa đền tiền vừa mất việc.
- Em rầu quá. Lúc nãy Cường bảo em nghỉ làm đi. Ảnh cần một người vợ đảm đang việc nhà hơn một bà vợ suốt ngày tất bật việc ngoài đời.
- Rồi em trả lời sao?
Hương lắc đầu. Quỳnh Như nói:
- Anh ta muốn "chồng chúa, vợ tôi". Em phải dứt khoát lập trường ngay bây giờ. Để sau này khỏi khổ.
Quỳnh Hương chớp mắt:
- Dứt khoát thế nào đây, trừ khi bỏ nhau. Càng ngày ảnh càng lộ rõ tính độc tài, độc đoán của mình. Em thấy sợ...
Giọng Như tỉnh bơ:
- Sợ thì bỏ quách cho rồi.
Hương gượng gạo:
- Em không đủ sức làm như vậy. Bộ chị tưởng bỏ người mình yêu dễ lắm sao. Ba mẹ không bằng lòng ông Chánh, chị bỏ ổng được không?
Như hơi mơ màng:
- Trường hợp chị và Chánh khác xa em với Cường, tụi chị hiểu nhau và hợp nhau từng chút một. Ảnh tôn trọng chị, chớ đâu như Cường lúc nào cũng đặt mình cao hơn người khác. Chị không quan tâm chuyện ba mẹ chê anh Chánh, vì chị thật sự yêu và hiểu ảnh.
- Nhưng chuyện hai người sẽ đi tới đâu?
Quỳnh Như không trả lời. Cô bước xuống giường:
- Chị đi tắm đây! Không biết chừng nào mẹ mới về nữa?
Hương than thở:
- May là mẹ đi ăn đám giỗ, không thôi từ chiều tới giờ chắc em bị nhằn nhức xương rồi. Làm người ta khổ thật! Khổ nhất là sống mà phải nơm nớp lo phiền lòng người khác. Nói thật, lúc phát hiện mất tiền, em không sợ bị bà Thùy Nhiên đền, mà lại sợ bị Cường với ba mẹ dũa mới kỳ chứ!
Như bật cười:
- Đúng là con nít. Em cần tự lập ngay cả trong suy nghĩ là vừa rồi. Cuộc đời mình do mình định đoạt, ba mẹ có dũa cũng đâu chịu trách nhiệm được việc em làm. Cho nên phải tự quyết định tất cả. Nói như thế ba mẹ nghe sẽ mắng: "đồ bất hiếu"! Nhưng thực tế đúng vậy mà!
Quỳnh Hương trố mắt nhìn Như bước đi. Cô chợt lo khi nghe những lời rất tỉnh của chị mình. Ba thường nói Quỳnh Như lì ngầm chớ không ào ào, ạt ạt mà vừa nhát vừa ngốc như cô. Có phải chất lì ngầm ấy thể hiện trong câu vừa rồi không? Nếu đúng vậy, Như đã tự định đoạt, tự quyết định chuyện của chỉ và Chánh rồi.
Quỳnh Hương hoảng hồn khi tưởng tượng ngày nào đó Quỳnh Như cãi lời ba mẹ đi theo Chánh. Rồi Cường sẽ đối xử với cô thế nào, nếu hai người đã cưới nhau?
Bỗng dưng Hương sợ thật tình khi nghĩ tới lúc làm vợ Cường. Cô sẽ xa ba mẹ, chị em để về sống trong ngôi nhà kín cổng cao tường của anh. Cường là người rất mực nguyên tắc, Quỳnh Hương sẽ phải tuân thủ mọi yêu cầu của anh. Anh bắt nghỉ việc cô phải nghỉ việc nếu muốn có hạnh phúc. Rồi Quỳnh Hương sẽ là cái bóng vẩn vơ trong nhà. Cô sẽ phục dịch anh từng chút một y như bác Nguyệt bây giờ. Còn anh, một ông chồng quyền hành sẽ biến cô thành nô lệ cho riêng mình.
Tại sao từ lúc yêu anh đến hôm nay Quỳnh Hương chưa khi nào nghĩ đến những chuyện đại loại thế này. Và tại sao hôm nay, lúc đầu óc cô đang rối tung lên vì mất tiền, thân xác ê ẩm, rát nhức vì té xe, cô lại đủ sức lo tới chuyện xa xôi ấy.
Có phải tại hôm nay Cường để lộ quá rõ con người thật của mình không?
Quỳnh Hương ngán ngẩm nằm co lại, cái chân bị bong gân nhói lên một cái làm cô nhăn mặt vì đau.
Vừa duỗi chân ra, Hương đã nghe tiếng mẹ hỏi:
- Ngủ chưa Hương?
Cô ậm ự trong mồm:
- Dạ... chưa! Làm sao con ngủ được chứ!
Bà Vân chép miệng:
- Đúng là xui xẻo! Người ta bảo "của đi thay người". Bởi vậy bị đụng xe mà không sao hết.
- Chân con sưng gần bằng chân voi, mà mẹ bảo không sao.
- Mới bong gân vẫn còn là chưa sao. Phen này ba cho con nghỉ luôn. Khi nãy mẹ nghe ổng và thằng Cường bàn với nhau rồi.
Hơi nhổm người lên, Hương hấp tấp hỏi:
-... Bàn sao hả mẹ?
Bà Vân nói:
- Cường định qua Tết làm đám cưới, tháng sau vẫn đám hỏi như đã tính trước đấy.
Quỳnh Hương ấm ức:
- Vậy ý ba mẹ thế nào?
- Ba con đồng ý thì mẹ cũng vậy.
Quỳnh Hương hơi dỗi:
- Nhưng con thì không!
Bà vẫn ngỡ ngàng:
- Tại sao?
- Chuyện hệ trọng như vậy mà quyết định một mình, con chả biết gì hết. Ảnh xem con như con nít không bằng.
Bà Vân cười:
- Con mà người lớn với ai. Được tấm chồng biết lo hết mọi chuyện trong ngoài, tánh tình tốt như Cường là phúc đấy con ạ! Ba mẹ lo mày trẻ người non dạ, chả ai thèm để ý tới.
Quỳnh Hương phụng phịu:
- Mẹ làm như con tệ lắm vậy đó!
Bà Vân lườm con gái:
- Tệ hay không nội chuyện bị chúng lừa gần 2000 đô đủ biết rồi. Tiền ở đâu mà đền đây nữa.
Quỳnh Hương rầu rĩ:
- Bất quá làm không công trừ nợ, chớ biết sao bây giờ hả mẹ.
- Hừ! Làm tới chừng nào mới trừ hết nợ. Nói chuyện ngang ngang như con nghe mệt quá.
Buồn xo nằm ôm gối ôm, lòng Hương rối beng bởi vì bao chuyện dồn dập.
Bà Vân lại nói:
- Con xem như đã yên thân, còn chị Như mày mẹ khổ quá!
- Anh Chánh là người đàng hoàng. Có gì mà mẹ lo.
- Bộ thế gian hết đàn ông rồi sao lại đi yêu đứa đã có một đời vợ. Nó bỏ người ta được, thì cũng bỏ mình được. Con Như ăn phải bùa mê nên mới ngu như vậy. Bằng bất cứ giá nào ba mẹ cũng bắt nó quên thằng này đi.
Quỳnh Hương im lặng, cô muốn nói vài câu bênh vực chị Như, nhưng lại không dám khi thấy nét mặt buồn hiu của mẹ.
Trong gia đình, ba là người quyết định mọi việc, mà mẹ và chị em cô phải tuân theo răm rắp. Hầu như mẹ không đời nào có ý kiến riêng. Miết rồi bà như thân chùm gởi bám vào ba, bà sống âm thầm cho gia đình. Bà cũng giống như bác Nguyệt mẹ của Cường, hy sinh tất cả cho chồng con.
Nếu làm vợ Cường, Quỳnh Hương cũng sẽ như mẹ bây giờ. Cô không muốn như thế, vì cô là người khác thế hệ của mẹ.
Tự nhiên Quỳnh Hương thấy ngao ngán khi nghĩ tới lúc sẽ là vợ Cường, nhưng nếu ngay lúc này cô dại dột đòi dời cưới hỏi lại sang năm, chắc chắn sẽ nghe mắng đầy tai. Bởi vậy dù trái tim ngổn ngang trăm mối Hương cũng đành làm thinh nằm nghe bước chân mẹ xuống cầu thang.
Quỳnh Hương mở to mắt ra khi bị cắn vào môi. Cô hốt hoảng đẩy mạnh Cường khi anh tiếp tục hôn mình.
- Trời ơi! Sao anh dám lên đây.
- Ba bảo anh lên mà!
Quỳnh Hương nghi ngờ:
- Phải hông đó! Ba đâu dễ dữ vậy?
Cường để chai dầu nóng xuống giường:
- Anh mới chạy đi mua chai dầu này tức thời. Ba bảo anh lên bóp chân cho em.
Nói dứt lời Cường nhẹ nhàng kéo chân Hương để lên đùi mình. Anh dịu dàng xoa dầu rồi xót xa nói:
- Anh ân hận là đã bỏ về để em bị như vậy. Ân hận thật lòng. Đừng giận anh nghe bé cưng.
Quỳnh Hương thấy lòng xìu hẳn xuống. Cô lặng thinh nghe Cường vỗ về bằng những lời thật ngọt. Cô lặng thinh để anh ôm trong tay và hôn cô bằng những nụ hôn mạnh bạo. Rõ ràng ba mẹ dễ cho cả hai, nên mới để anh lên tận phòng ngủ của cô và chị Như. Nhưng hôm nay Hương thấy Cường lạ làm sao. Cô bàng hoàng nhận ra những gì anh từng nói chỉ đúng với riêng anh thôi. Hương đau đớn khi nghĩ tới điều: Cô đã rất yêu anh và sẽ làm vợ anh một ngày thật gần.
Trời ơi! Cô có mâu thuẫn với chính mình không vậy?