Sau vài giây định thần, anh đứng bật lên và hỏi to:
- Cô cần mua gì?
Chả thèm trả lời Khôi, Quỳnh Hương nhìn xung quanh tiệm rồi nói bâng quơ:
- Mở nhạc y như tra tấn người ta không bằng.
Khôi nheo nheo mắt:
- Cô vào đây để phê bình hay để mua đồ vậy.
Liếc anh 1 cái, Quỳnh Hương nghiêm nghị:
- Tôi mua 2 cục pin hiệu Sony thay vào cái điều khiển từ xa.
- Hiệu khác được không? Pin Sony chúng tôi hết rồi.
Quỳnh Hương thất vọng:
- Hết rồi thì thôi vậy.
Rồi cô chép miệng:
- Phải đi chỗ khác. Mất công thật!
Khôi xua tay:
- Pin nào xài cũng thế thôi.
Quỳnh Hương lắc đầu:
- Máy Sony thì phải xài pin Sony.
- Ai bảo với cô thế?
Quỳnh Hương nghênh nghênh mặt:
- Ai mà bảo. Kinh nghiệm cho thấy như vậy. Mới mua 2 cục hiệu Toshiba cách đây nửa tháng, bữa nay đã hết pin.
Khôi khịt mũi:
- Vậy là tại cô mua nhằm pin quá date.
Ngừng 1 tí, anh nói tiếp:
- Và dứt khoát không phải mua tại đây. Nếu không, cô đã đem ra mắng vốn rồi.
Quỳnh Hương chua ngoa:
- Nếu đúng tôi mua nhằm pin dỏm thì lỗi là tại tiệm của anh. Hôm đó tôi tới đây mua, mấy anh lo nhậu mà không chịu bán. Chắc tại thấy 2 cục pin ít quá chớ gì?
Khôi gãi gãi đầu, anh không nhớ hôm mình và cậu Tư chén tạc chén thù, cô bé này có sang mua đồ hay không, nhưng nghe cô nói thế, Khôi chỉ biết lúng túng bào chữa:
- Cô thông cảm. Hôm đó chắc rượu khiến chớ ai buôn bán lại không cần khách.
Quỳnh Hương cong môi:
- Nếu không thông cảm, ai thèm tới nữa. Tiếc là không có pin Sony.
Khôi mềm mỏng:
- Pin Toshiba cũng tốt mà!
Quỳnh Hương cương quyết:
- Không được! Người ta dặn như vậy mà. Lần trước tôi làm khác đã bị nhằn rồi. Anh ấy không thích thay đổi đồ đã quen dùng, dù chỉ là 1 cục pin nhỏ xíu. Phải chi hôm đó tôi mua nhằm pin tốt, thì đâu bực mình.
Quỳnh Hương chợt im bặt. Cô nhớ thái độ của Cường hôm qua và muốn khóc.
Hai người đang ngồi coi phim. Anh muốn chỉnh âm thanh cho to, nhưng khi nhấn nút cái rơ-mốt vẫn trơ trơ. Thế là Cường nổi quạu lên. Anh nhằn Hương đã không chịu mua pin đúng hiệu đã dặn rồi cộc cằn tháo pin ra ném vèo qua cửa sổ. Hành động của anh làm Hương ngỡ ngàng hết sức. Cô giận dỗi bỏ ra ngoài phụ bà Nguyệt tưới cây, tỉa lá, Cường vẫn tỉnh queo.
Đến khi coi hết phim, anh mới gọi Hương vào giải thích rằng: làm thế để cô nhớ khi anh đã căn dặn điều gì phải thực hiện đúng y theo. Rồi chẳng cần biết cô đang nghĩ gì, Cường lại cuồng nhiệt hôn hít, vuốt ve.
Khôi bỗng hỏi làm Hương giật mình:
- Cô cần ngay bây giờ chưa?
Quỳnh Hương khẽ lắc đầu. Khôi nói tiếp:
- Vậy cô trở về gian hàng Thùy Nhiên đi, lát nữa tôi đem qua cho.
Quỳnh Hương trợn mắt:
- Sao biết tôi ở gian hàng Thùy Nhiên hay vậy?
Ra vẻ bí mật, Khôi đáp:
- Nhờ hay như vậy, tôi mới không mất khách.
Quỳnh Hương cười khoe chiếc răng khểnh:
- Để tôi gởi tiền cho anh.
Khôi khoát tay:
- Chưa giao hàng, tôi đâu nhận tiền trước.
Nghiêng nghiêng đầu, Hương nói:
- Vậy cám ơn anh trước, chắc không bị từ chối chứ!
Khôi ngẩn ra nhìn cái dáng xinh xinh của Hương đang băng qua đường, rồi anh liên tưởng đến "gã trưởng giả rởm" mà Thông khinh bỉ nói đến hôm trước. Chắc cô bé đã bị gã nhằn vì mua pin kém chất lượng.
Tội nghiệp cô nàng từng ao ước là người đầu tiên được đặt chân lên sao Kim. Bây giờ cô nàng chỉ lo làm vừa lòng gã người yêu rởm đời kia thôi, chớ tâm trí đâu mà mơ tới trăng sao nữa.
Thở dài ngao ngán, Khôi thấy tiếc khi Quỳnh Hương yêu 1 kẻ không ra gì. Cô có biết hắn đối với ba mẹ ruột thế nào không nhỉ?
Nếu biết thì sao, còn không thì sao? Chả lẽ anh sẽ nói với cô những gì đã nghe Thông kể à? Thật vớ vẩn! Tốt hết đừng lo con bò trắng răng nữa. Trong tình yêu, mình cũng hay ho gì đâu mà tội nghiệp người khác. Mua giùm hai cục pin xong là chấm dứt quan hệ. Sau này nhìn thấy mình chưa chắc cô ta nhớ là ai sao lại mơ tới chuyện "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" kỳ vậy?
Vỗ vỗ vào trán mấy cái, Khôi uể oải nhìn ra cửa. Trưa lắm rồi. Giờ này thường vắng khách, anh nhờ con cậu Tư trông hàng, rồi thả bộ sang mấy tiệm cơ khí điện máy gần đó mua hai cục pin hiệu Sony hẳn hoi.
Cho hai tay vào túi quần, Khôi lững thững bước vào trung tâm thương mại. Tới quầy Thùy Nhiên anh đưa mắt tìm, nhưng không thấy Quỳnh Hương đâu. Hai cô gái đang ngồi tán gẫu tò mò nhìn anh và đon đả chào mời làm Khôi thấy ngại.
Anh ngập ngừng:
- Quỳnh Hương về rồi hả các cô?
Nghe hỏi tới Quỳnh Hương, hai cô gái dường như ngạc nhiên. Một cô cất giọng khá đanh đá:
- Hương không có ở quầy, nhưng không phải đã về nhà. Con bé đi ăn với chồng rồi. Anh tìm Hương có chuyện gì không? Ông xã nó ghen lắm đó!
Khôi quê vì câu nói trắng trợn của cô gái, anh nghiêm mặt:
- Quỳnh Hương nhờ tôi mua giùm hai cục pin. Không có cô ấy ở đây, tôi gởi hai... chị làm ơn đưa giùm. Cám ơn!
Để pin lên quầy hàng bằng kính xong, Khôi quay đi. Được vài ba bước, anh quay trở lại dặn dò:
- Chị nhớ đưa Quỳnh Hương giùm nhé. Không thì anh chàng Cường cằn nhằn. Khổ thân cô ấy lắm!
Trợn tròn mắt nhìn anh, cô nàng đanh đá buột miệng:
- Biết cả tật của lão Cường. Hay thật! Anh là bạn của ổng hay bạn Quỳnh Hương?
Khôi nhún vai:
- Chả là bạn ai hết!
Dút lời Khôi phớt tỉnh đi dọc hành lang, nhìn vào các tủ kính bày đủ các loại đồng hồ đeo tay đúng mốt. Anh không hiểu sao mình nhớ được tên gã trưởng giả ấy, và thốt ra những lời như biết rõ về hắn với Quỳnh Hương lắm vậy. Anh sắp thành mấy mụ đàn bà nhiều chuyện đến nơi rồi. Đầu óc anh vì không muốn nhớ tới Kiều Ngân nên luôn suy nghĩ đủ điều, nhưng đâu phải vậy, rồi quẩn trí đến mức nói năng lộn xộn như lúc nãy.
Mẹ Khôi đã biết chuyện anh mất việc, cũng như chuyện anh và Kiều Ngân chia tay trong âm thầm. Bà không rầy hay trách cứ gì Khôi, có điều thái độ lặng lẽ ôm buồn riêng mình của bà càng làm anh khổ tâm hơn. Anh biết mình không xứng với công nuôi nấng, dạy dỗ của mẹ, nhưng anh chưa tìm ra công việc nào khác vào lúc thất thời và thất tình này để mẹ đừng lo. Càng nghĩ anh càng thương bà đứt ruột. Giờ đây mẹ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của Khôi. Anh không hiểu sao lại có loại người đối xử tệ với mẹ của mình. Nghĩ tới Cường, lòng anh dâng lên niềm căm ghét lẫn khinh bỉ lạ lùng.
Bước vào quán cà phê nhỏ nhưng ấm cúng và sang trọng gần tiệm của ông Tư. Khôi hơi khựng lại khi thấy Quỳnh Hương quay mặt vào nên không thấy Khôi. Anh gọi một ly cà phê và đốt cho mình điếu thuốc.
Đã có lần anh đưa Kiều Ngân tới đây. Hôm đó trời mưa, hai người ngồi sát vào nhau và tưởng tượng biết bao điều kỳ diệu cho tương lai. Bây giờ chắc Kiều Ngân tiếp tục vẽ vời những điều đó với Trí, trong khi anh ngồi một mình, đốt thời gian bằng khói thuốc và nhìn người khác thì thầm lời yêu với nhau.
Cầu mong Quỳnh Hương và Cường sẽ không chia tay như anh với Kiều Ngân, dù thâm tâm Khôi ghét Cường hơn ai hết.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Khôi chợt nghe tiếng Cường khô như đá:
- Anh nói không bao giờ sai. Em đừng khóc nữa.
Khôi búng tàn thuốc xuống đất. Anh cười thầm: Lại giận rồi! Trước đây mình và Kiều Ngân đã giận bao nhiêu lần nhỉ? Đúng là không sao tính nổi. Nhưng còn có nhau để mà giận quả là hạnh phúc hơn phải một mình như anh bây giờ.
Giọng Cường lại vang lên đầy quyền hành:
- Tùy em suy nghĩ. Anh đi làm đây!
Bỏ mặc Quỳnh Hương ngồi một mình, Cường dằn gót bước ra ngoài. Có tiếng sụt sùi thật khẽ. Khôi thấy lòng xót xa. Ngần ngừ vài giây, anh qua ngồi cùng bàn với cô.
Quỳnh Hương ngước vội lên vì tưởng Cường quay lại, nhưng khi nhìn thấy Khôi, cô hoảng hồn:
- Anh... anh làm gì ở đây vậy?
Khôi thật nhỏ nhẹ:
- Tôi có giúp được gì cho cô không?
Lau vội nước mắt còn đọng trên má, cô gắt:
- Ai mượn anh.
Khôi cố ý đùa:
- Cô mượn tôi mua giùm 2 cục pin Sony chớ ai nữa. Này! Khóc 1 mình quê lắm. Nhất là ngay trong quán như vầy. Cho Quỳnh Hương mượn tôi làm bình phong đó. Có khóc thì lẹ lên, để một lát quán đông người, tôi mắc cỡ không dỗ cô đâu.
Quỳnh Hương trợn mắt nhìn anh quên cả khóc. Cô không hiểu sao gã râu ria này lại biết tên mình và gọi lên nghe ngọt dữ vậy.
Dường như đoán được thắc mắc của cô, gã ta thản nhiên giải thích:
- Tôi vừa ghé quầy Thùy Nhiên để gởi pin cho cô, nhờ vậy mới biết cô bé có chiếc răng khểnh tên gì.
Quỳnh Hương vội vàng nói:
- Để tôi gởi tiền cho anh. Hết bao nhiêu vậy?
Khôi cười cười:
- Đâu cần phải khẩn trương đến thế. Quỳnh Hương cứ xài thử trước, rồi từ từ trả tiền sau mà. Tôi qua đây vì thấy Hương hơi bất thường, chớ đâu phải để đòi tiền pin.
Quỳnh Hương chối quanh:
- Tôi không sao. Tại bụi bay vào mắt.
Khôi lẩm bẩm:
- Hạt bụi ấy hẳn nặng ký lắm!
Thấy mặt cô đỏ lên, Khôi nhún vai:
- Xin lỗi! Tôi chỉ đùa cho bụi bay đi, cho mắt cô thôi ướt, chớ không có ẩn ý gì.
Dứt lời anh trở về bàn của mình và đốt điếu thuốc mới. Trong quán vang vang bài hát một thời anh thích:
"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để 1 mai vươn hình hài lớn dậy... "
Trái tim đa cảm của anh bỗng rộn ràng như vừa biết yêu. Anh ngớ ngẩn nghĩ: "Ước gì ta là hạt bụi bay vào mắt người nhỉ". Rồi anh lại cười một mình khi thấy Quỳnh Hương bước ra đường. Trưa nay anh trở thành lố bịch chớ không phải thành kẻ si tình.
Anh đâu phải là cậu Tư, lẽ nào vừa bị tình phụ đã yêu nữa rồi? Thật vớ vẩn khi cảm xúc bởi những giọt nước mắt người ta khóc vì giận người yêu.
Khôi gọi tính tiền rồi lững thững băng qua đường. Mắt anh sáng lên khi né chiếc xích lô chạy sát mình. Quỳnh Hương ngồi trên đó. Anh khẽ mỉm cười, nhưng cô lạnh lùng xa lạ, mắt đăm đăm nhìn thẳng phía trước như không hề thấy ai. Cũng có thể Hương không thấy ai hết, vì gương mặt cô trông thất thần thế nào ấy. Chắc cô bé hấp tấp đi xin lỗi Cường. Người ta yêu đến thế. Anh nghĩ làm chi tới một giấc mơ không phải của mình nhỉ?
- Quỳnh Hương phải không?
Quỳnh Hương thật sự bối rối khi Chánh đoán ngay được cô là ai trong lúc cô vẫn đang ngờ ngợ vì anh ta không như cô từng tưởng tượng. Té ra Chánh đâu phải là một lão sồn sồn, đầu hói, mắt híp, bụng phệ, mà anh ta là 1 người đàn ông trẻ, đẹp trai theo kiểu từng trải, lăn lộn với đời. Qua cái nhìn đầu tiên, trực giác Hương mách với cô, chị Như đã bị hắn ta hớp mất hồn rồi. Thật khổ!
Chánh mỉm cười thân thiện:
- Hai chị em có nhiều nét giống, bởi vậy anh chưa gặp bao giờ, nhưng đoán chắc là em.
Quỳnh Hương trấn tĩnh lại trước nụ cười quyến rũ của Chánh. Cô lạnh nhạt:
- Ai cũng bảo chị em tôi giống nhau, nhưng chỉ người thân thiết mới biết tính chúng tôi khác nhau rất xa. Chị Như dễ động lòng trước tình cảnh của kẻ khác lắm. Chị rất dễ tin.
Chánh đẩy tách nước trà về phía cô, giọng tự tin:
- Anh lại không nghĩ vậy. Quỳnh Như là người cứng rắn, có ý chí và có đầu óc phán đoán nhanh, nhạy bén trước nhiều tình huống.
Quỳnh Hương khịt mũi:
- Đó là nhận xét của trợ lý giám đốc đối với thư ký của mình. Nó chỉ đúng trên mặt công tác. Tôi đến gặp anh đâu phải để nghe những lời khen đó.
- Anh biết! Em tới vì nghe đồn anh và Như quan hệ không trong sáng chớ gì?
Quỳnh Hương bặm môi, cô hơi bất ngờ vì cách nói chuyện của Chánh. Ngồi trên xích lô tới đây, Hương nghĩ đến biết bao nhiêu tình huống sẽ xảy ra khi gặp anh ta, nhưng cô không nghĩ Chánh lại chủ động đề cập tới vấn đề này trước. Chắc chắn Chánh đã chuẩn bị cho chuyện này. Thái độ tự tin của anh ta chứng tỏ chị Như yêu đến mức mù quáng rồi.
Hơi chồm người tới trước, Quỳnh Hương nghiêm nghị:
- Tôi yêu cầu anh đừng đeo theo chị tôi nữa. Anh là người có chức phận, có vợ con mà đi dụ dỗ nhân viên của mình, anh không nghĩ tới hậu quả sao?
Chánh im lặng. Một lát sau anh lên tiếng:
- Em không hiểu gì hết. Trước đây anh có nghe Như kể chuyện em và cô ấy xích mích vì tình. Lúc đó anh có đề nghị cho anh gặp em, nhưng Như không chịu.
Quỳnh Hương dài giọng:
- Gặp tôi thì thay đổi được gì? Tốt nhất anh trở lại với vợ con, và trả chị Như về bộ phận của anh Cường. Hai người không gặp nhau thường chỉ sẽ quên cũng như anh cũng sẽ quên.
Khoanh tay trước ngực, Chánh hỏi:
- Em nghĩ khi đã chân thành yêu nhau, bộ dễ quên nhau lắm sao?
Quỳnh Hương cười khẩy:
- Yêu? Tôi không tin cái gọi là tình yêu của hai người. Nhất là với anh, 1 kẻ đã có vợ nhưng lại đèo bòng.
Chánh lắc đầu:
- Em chưa từng trải đời để hiểu hết về tình yêu đâu. Đừng vội lên án người khác.
- Nhưng tôi đủ trình độ để hiểu yêu như anh là vi phạm luật hôn nhân. Vợ anh đâu có tha chị Như. Bà ta đã vào tận đây tìm chỉ một lần rồi. Anh còn muốn máy đổ nữa sao?
Chánh cau mày:
- Vô lý! Như nói với em à?
Quỳnh Hương tỏ vẻ tự hào:
- Chỉ không nói, nhưng tôi biết chắc là có.
Chánh nhẹ nhàng:
- Em đã biết những điều không đời nào có thì đúng hơn. Vợ anh đang du lịch dài hạn ở Úc. Sau chuyến du lịch này tụi anh sẽ ra tòa ly dị. Anh yêu Quỳnh Như thật tình nên nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn để cưới cô ấy.
Mặt Quỳnh Hương hơi tái đi. Cô không nghĩ Cường dối mình nên gằn giọng:
- Anh tưởng tôi dễ tin như chị Như sao? Lần đó nếu không có người ngăn lại, bà sư tử Hà Đông nhà anh đã vào công ty làm rầm lên rồi. Tôi định nói với chị Như chuyện ghen tuông của vợ anh, nhưng hôm đó chỉ chối bai bải nên thôi, tôi không muốn chỉ hiểu lầm lòng tốt của người khác.
Chánh thẳng thắn:
- Hương muốn nói tới Cường phải không?
Quỳnh Hương lấp lửng:
- Trên đời này người có lòng tốt thiếu gì.
Chánh nhún vai:
- Nhưng tốt như Cường thì chỉ có một.
Quỳnh Hương phản ứng ngay:
- Anh Cường là người có trách nhiệm. Anh ấy lo vì đã xin cho chị Như vào đây làm.
- Đó không phải là lý do chính. Anh không đá động gì tới Cường, vì anh ta là chồng sắp cưới của em, nhưng nếu Cường xen vào chuyện riêng tư của (bị mất chữ)
Quỳnh Hương hơi thách thức:
- Thì sao? Anh không định nói là sẽ đì anh Cường sát số ấy chứ?
Chánh không trả lời. Anh ngồi im thật lâu làm Hương sốt ruột:
- Anh nghĩ gì về yêu cầu của tôi?
Chánh chậm rãi hỏi:
- Nếu có người yêu cầu em rời xa Cường. Em sẽ nghĩ gì?
Quỳnh Hương cười nhạt:
- Tình yêu của tôi và Cường đâu giống tình yêu anh với chị Như. Đừng hỏi kiểu đánh đồng như vậy. Gia đình tôi không đời nào chấp nhận chuyện chị Như dan díu với người đã có vợ. Dù là người đó sẽ ly dị như lời anh vừa nói lúc nãy.
Chánh vẫn dịu dàng:
- Đúng là không tình yêu nào giống tình yêu nào. Những người có được tình yêu quá dễ dàng thường ít khi thông cảm với những dạng tình yêu khác. Anh đâu trách khi em chưa hiểu tình yêu của anh và Như, nhưng anh biết Quỳnh Như rất buồn khổ khi em chẳng hề tìm hiểu để chia sẻ cảm thông với cô ấy. Trái lại em còn trách chị mình ích kỷ, không biết nghĩ tới gia đình. Thật ra Quỳnh Như rất khổ tâm.
- Còn anh thì hả hê vui sướng vì đã nắm chắc trái tim của chỉ. Tôi vẫn chưa cho ba mẹ biết chuyện này, vì hy vọng hai người sẽ nhìn ra lỗi của mình mà chia tay trước khi tôi phải trình bày chuyện chả hay ho này với giám đốc.
Chánh nhìn Hương bằng đôi mắt sâu thẳm. Anh nhè nhẹ lắc đầu như thất vọng điều gì đó:
- Em đã yêu và sắp làm vợ, nhưng hình như em không hiểu gì là tình yêu hết. Trước đây Quỳnh Như có kể về em cho anh nghe. Qua lời cô ấy anh tưởng tượng Quỳnh Hương là một cô bé hay mơ mộng, tính phóng khoáng, trung thực dễ thông cảm, hòa đồng với mọi người. Bây giờ gặp em, anh thấy em đúng như thế, nhưng lời lẽ lại rất khác với con người thật của em.
Ngừng một chút, Chánh nói tiếp:
- Tại sao vậy? Anh không cho là mình nhìn lầm, cũng không cho rằng em đang nói bằng miệng lưỡi người khác, một người chẳng đời nào biết yêu.
Quỳnh Hương giận tái cả mặt:
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Nghĩa là anh bày tỏ suy nghĩ của mình về yêu cầu của Cường. Hãy bảo Cường đừng xen vào chuyện anh và Quỳnh Như nữa. Cậu ta muốn gì cứ trực tiếp gặp anh.
Quỳnh Hương bối rối vì không ngờ Chánh lại nói thế, cô ấp úng:
- Ảnh chỉ muốn điều tốt cho chị Như.
Chánh nhếch môi:
- Anh còn muốn điều ấy hơn cả Cường. Em không hiểu chuyện của bọn đàn ông các anh, nên ngờ nghệch đến mức bị chính người mình yêu lợi dụng.
Quỳnh Hương nhíu mày suy nghĩ những lời Chánh vừa nói. Cô từng nghe Cường bảo rằng Chánh là một gã mồm mép, thủ đoạn, tráo trở đến mức dám nói trắng ra đen, có nói thành không để thủ lợi. Rõ ràng hắn muốn chia rẽ Cường với cô nên mới giở giọng lập lờ thế này.
Mấy hôm nay cô và Cường cứ lục đục mãi vì chuyện của Quỳnh Như. Ngày đám hỏi kề một bên khiến anh trở nên quạu quọ cộc cằn kỳ lạ. Thoạt đầu Hương tưởng Cường lo (vì anh lúc nào cũng chu đáo, hay lo cả những chuyện không cần phải lo). Nhưng trưa nay khi anh bất ngờ đến quầy Thùy Nhiên, lôi cô vào quán cà phê để nói chuyện, thì Quỳnh Hương mới vỡ lẽ ra. Cường cáu gắt, bực bội vì tai tiếng. Anh thẳng thừng buộc cô phải vào gặp giám đốc công ty để tố cáo Chánh đã dùng quyền hạn của một trợ lý giám đốc, ép nữ nhân viên dưới quyền phải quan hệ với mình.
Thoạt đầu Hương không chịu vì nghĩ tới chị Như, nhưng Cường rất kiên quyết. Anh bảo rằng Chánh sẽ chẳng đời nào rời Quỳnh Như, nếu địa vị của hắn chưa bị lung lay vì mất uy tín, hắn sẽ tiếp tục làm khổ Như, điều này phương hại đến danh dự của gia đình cô, cũng như ảnh hưởng đến Cường. Anh nói nhiều điều nhức đầu vô cùng, Quỳnh Hương đã khổ sở ngồi nghe và bật khóc vì chịu không nổi những lý lẽ Cường đưa ra, để rồi cuối cùng cô đi ngay đến nơi này.
Tất cả những lý lẽ đó nếu suy cho cùng, đều tập trung đánh vào Chánh, còn Quỳnh Như chỉ là một nạn nhân đáng thương của ba cái trò quấy nhiễu tình dục mà một vài tạp chí đã đề cập tới. Nhưng đó là chuyện ở nước ngoài, còn ở nước mình, nếu Quỳnh Hương vào làm rùm beng lên với giám đốc thì chắc Quỳnh Như là nạn nhân đầu tiên.
Cuối cùng ai là người đắc lợi? Quỳnh Hương trừng trừng nhìn Chánh. Anh ta bảo Cường lợi dụng cô là nghĩa gì?
Lẽ ra Hương tới đây để gặp giám đốc công ty và trình bày mọi chuyện như Cường đã vạch vẽ, nhưng không hiểu sao cô lại hỏi thăm phòng làm việc của Chánh và gặp anh ta. Thâm tâm cô muốn biết Chánh là người ra sao, anh có như lời Cường mô tả không, anh ta có yêu Quỳnh Như không, hay Chánh chỉ lợi dụng chị cô.
Giọng Chánh vang lên có chút ân hận:
- Xin lỗi đã nói về Cường như thế. Anh luôn bốp chát với bất kỳ ai xen vào chuyện tình cảm của bọn anh. Em đừng nghĩ gì hết nhé!
Quỳnh Hương nghiêm nghị:
- Anh thật lòng thương chị Như chứ?
mất 2 trang...
anh thừa biết động lực khiến cô tới tìm mình, nên tự dưng lòng đầy thương cảm.
Chánh trầm giọng:
- Hỏi thật. Chuyện của tụi anh ảnh hưởng đến tình cảm của em và Cường phải không?
Quỳnh Hương buột miệng:
- Chị Như nói với anh à?
- Không có! Tự anh đoán ra vì Cường là người coi trọng thể diện. Cậu ta muốn mọi việc liên quan đến mình phải thật sự hoàn hảo.
Hương nghe nhói ở ngực khi thấy môi Chánh nhếch lên lúc anh nói đến từ hoàn hảo. Đúng là mỹ từ Cường thường dùng để nói về sở thích, nguyên tắc sống của mình.
Hoàn hảo, hoàn hảo. Trên đời này làm sao sự hoàn hảo tuyệt đối chứ, Quỳnh Hương chợt thất vọng não nề. Cô lơ mơ thấy có chút gì vấn lên tình yêu vô cùng trong sáng cô dành cho Cường xưa tới nay. Dường như cô chưa hiểu anh như cô tưởng. Khi yêu người ta thường mù quáng, có vậy không?
Tránh đôi mắt nhìn rất thẳng của Chánh, Quỳnh Hương nói nhỏ:
- Anh Cường sợ anh không thật lòng với chị Như...
Chánh nhè nhẹ lắc đầu:
- Anh hiểu Cường nhiều hơn em. Em cứ nói với cậu ấy anh rất yêu Như, cậu ấy khỏi phải lo gì hết.
Hương chợt hỏi:
- Giữa hai người có hiểu lầm gì nhau không?
- Với anh thì không.
- Vậy... anh nghĩ với Cường thì có à?
Chánh nhún vai:
- Biết đâu chừng! Em hỏi thẳng cậu ấy thì rõ chớ gì. Người luôn đi tìm sự toàn thiện khó bằng lòng những kẻ tầm thường lắm. Anh là người tầm thường, nên Cường làm sao hiểu anh được.
Quỳnh Hương gượng gạo đứng dậy. Chánh tiễn cô ra tới cửa.
Giọng anh thật ngọt:
- Phòng của Cường ở đầu dãy, ngay cầu thang. Em có thể tới đó chờ cậu ấy đưa về. Chiều nay giám đốc vắng. Nhân viên được phép thoải mái một chút. Về sớm không sao đâu!
Quỳnh Hương vội vàng bước đi. Cô có cảm giác Chánh hiểu mục đích cô tới đây, nên mới vờ nhắc đến giám đốc như thế.
Tự nhiên Hương bực bội kinh khủng. Cô xăm xăm tới phòng Cường và gõ cửa thật mạnh.
Cường ló đầu ra với gương mặt đầy ngạc nhiên lẫn thích thú:
- Ủa! Em đến hồi nào vậy?
Hương cộc lốc:
- Hơn một tiếng rồi!
Kéo ghế cho cô ngồi. Cường chắc lưỡi:
- Nhưng đâu gặp ổng phải không. Quên nói với em chiều thứ năm ổng nghỉ. Mất công em thật là.
Quỳnh Hương ậm ừ:
- Gặp anh Chánh cũng tốt vậy!
Cường kêu lên:
- Anh đâu bảo em gặp hắn làm gì?
- Tới đây không gặp người này, thì gặp người kia, chớ chẳng lẽ về sao?
Mặt Cường sầm xuống:
- Nó biết em tới gặp giám đốc không?
- Chắc biết, dù em chả nói.
Liếc Cường một cái, Quỳnh Hương cố ý nhấn mạnh:
- Anh ta trông hay hay, không như em từng tưởng qua những lời nói xấu của anh. Chánh rất có phong độ và đầy nam tính.
Cường lừ mắt:
- Anh nói đúng chớ không nói xấu nó. Hừ! Mới gặp đã khen "trông hay hay". Sắp có chồng rồi phải giữ ý giữ tứ chứ! Hừ! Có phong độ, đầy nam tính là sao hả? Nó lếu láo những gì mà em cứ như trúng phải tiếng sét vậy?
Quỳnh Hương nhún vai:
- Ảnh tâm sự, nói chuyện tình yêu, chuyện đủ thứ. Chánh có tài ăn nói ấy chứ!
Cường mai mỉa:
- Không có tài làm sao câu được Quỳnh Như. Nhưng cụ thể hai người đã nói gì?
Quỳnh Hương cao giọng:
- Ảnh nói là rất thương chị Như, và sẽ tiến tới cưới hỏi 1 ngày gần đây.
Cường cười gằn:
- Ai cho nó làm thế. Nhất là mụ sư tử Hà Đông nhà nó.
Hương đan hai tay vào nhau khi nghe anh nhắc đến vợ Chánh. Cô nhỏ nhẹ:
- Có một vấn đề em không biết nên tin ai.
Cường hơi dè dặt:
- Vấn đề gì?
Hương nhìn anh đăm đăm:
- Bà vợ của Chánh. Anh bảo bà ấy từng đến đây và gặp anh. Chánh lại khẳng định bả đang ở Úc. Hai người đang chờ giải quyết thủ tục ly dị. Vì vậy Chánh được xem như độc thân.
Mặt Cường đỏ bừng lên rồi tái nhợt đi. Anh giận dữ:
- Đã nói Chánh là thằng thủ đoạn, láo phét em lại tin nó và nghi ngờ anh. Nếu không tin anh em cứ vào gặp giám đốc và tố cáo nó rủ rê, mê hoặc Quỳnh Như. Nó sẽ mất chức ngay. Lúc ấy thật giả thế nào em sẽ biết mà. Hừ! Đầu óc em bé bằng hạt đậu nhưng lại tài khôn làm trái lời anh dặn. Bây giờ thằng cáo già ấy bị đánh động rồi, còn làm nên tích sự gì nữa. Chán thật!
Quỳnh Hương cắn môi. Cô không ngờ Cường lại lớn tiếng với mình ngay đây. Thái độ của anh thật khác Chánh, và những lời mai mỉa của Chánh lại vang vang trong đầu làm cô nhức nhối.
Đúng là cô đã bị chính người yêu lợi dụng. Cường mượn tay cô để chơi Chánh một cú, chớ nào phải anh lo cho Quỳnh Như. Anh mới đúng là thủ đoạn, gian dối. Nếu không vì giận mất khôn, Cường đâu hớ miệng như vừa rồi để bây giờ chắc anh đang ân hận vì lỡ lời.
Hương cay đắng nhìn Cường, cô muốn nói một câu gì đó thật nặng, thật đau, nhưng không đành vì cô biết mình quá yêu anh. Hai người ngồi im thật lâu, Hương mệt nhoài với biết bao suy nghĩ. Cuối cùng cô lên tiếng trước.
- Em cho rằng chị Như và anh Chánh yêu nhau là bình thường. Chắc ba mẹ em cũng không ngăn cấm đâu. Nếu anh thấy chuyện này ảnh hưởng đến uy tín, danh dự của anh thì thôi vậy. Em không thể giúp anh tố cáo Chánh được.
Đứng bật dậy, Hương nói thật nhanh:
- Em về đây. Ngày mai anh khỏi cần tới chở em đi làm nữa. Nếu không sẽ bị mang tiếng đó.
Thấy Cường so vai làm thinh, Quỳnh Hương có cảm giác mình đang rơi trước sự dửng dưng của anh. Cô ngần ngừ, chờ đợi, rồi tự ái khi Cường kiêu ngạo hất mặt lên trần, Hương bẽ bàng bước ra hành lang. Cô đi như chạy ra đường. Thành phố tràn nắng chiều vàng óng nuột. Cô bồn chồn bước trên con phố nhỏ vắng người, và vật vã 1 mình không nước mắt.
Buổi chiều trôi thật chậm trên đôi chân cô lang thang. Có tiếng xe thật gần sau lưng. Quỳnh Hương thoắt quay lại và đứng sửng bên lề khi thấy Cường.
Trong nắng đỏ, Cường mỉm cười rạng rỡ. Anh như một người nào hoàn toàn khác anh cách đây vài phút.
Tim Quỳnh Hương thắt lại, người cô run lên khi mắt anh khẽ nhìn đầy trách móc. Dẫu những lời hằn học vừa rồi của Cường vẫn chập chờn theo cô, nhưng chân Hương vẫn cuống quýt bước về phía anh.
Giọng Cường êm dịu vỗ về:
- Em đúng là con bé ngốc của anh.
Leo lên ngồi sau Cường, Quỳnh Hương vụng về úp mặt vào lưng anh thật quen. Cô thì thầm trong xót xa:
- Có lẽ mãi mãi em là người ngốc nghếch nhất trên đời này. Em chỉ hiểu một điều: hãy nhìn đời bằng đôi mắt trong veo, hãy yêu thật lòng và hy vọng cho tình yêu, cho người yêu để được hạnh phúc. Nhưng trong chuyện này em không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận đi khỏi đời anh.
Cường bật cười:
- Em đi tới đâu cũng không khỏi đời anh được. Xin lỗi. Lúc nãy anh quá nóng. Anh chịu không nổi khi có người làm trái ý mình. Chậc! Đó là thói quen. Ôi... làm sao bỏ nổi 1 thói quen hơi ích kỷ hở Hương?
Quỳnh Hương không trả lời. Cô thua rồi khi vội vã áp mặt vào lưng anh để nghe lời xin lỗi đầy cao ngạo ấy.
Ôi! Giá mà em được thấy trong ánh mắt anh nỗi cảm thông thay cho lời xin lỗi hở Cường.