- Có khách kìa Quỳnh Hương.
Đang ngồi đọc lại báo cáo, Hương giật mình nhìn lên nhưng không thấy ai, cô tưởng Yến đùa nên lại chúi mũi đọc tiếp.
Thấy vậy Hồng Yến bèn gắt:
- Thật mà! Có chị nào tìm Hương, đang ngồi chờ dưới căn tin kìa!
Quỳnh Hương ngạc nhiên:
- Ủa! Ai vậy ta?
Nhún vai một cái Yến trả lời:
- Không biết! Nhưng chị ta nói cần gặp Hương ngay. Có chuyện quan trọng.
Quỳnh Hương vội vã đứng dậy. Cô nhìn giấy tờ bề bộn trên bàn mà ngao ngán. Hồng Yến tỏ vẻ thông cảm:
- Để tôi dò lại dùm chị.
- Cám ơn chị Yến. Chỉ còn mấy trang thôi.
Vừa bước xuống cầu thang, Hương vừa lo lắng. Cô đoán chưa ra ai tìm mình. Nhưng biết chắc không phải chị Như, vì nếu có chuyện gì chị đã điện thoại, chớ đâu cần tới đây cho phiền phức.
Vào căn tin, Quỳnh Hương ngạc nhiên đến sững sờ khi thấy Cẩm đưa tay vẫy vẫy mình.
Hương vội đến bàn của Cẩm và hỏi ngay:
- Tìm em có chuyện gì không?
Kéo Hương ngồi xuống, Cẩm cười cười:
- Làm gì hấp ta hấp tấp vậy. Uống nước cái rồi từ từ chị em mình nói chuyện sau.
Hương hoang mang nhìn Cẩm. Cô thừa biết chị Cẩm không ưa mình, nên ngập ngừng mãi Hương chưa mở lời được.
Cẩm thân mật:
- Em uống gì?
- À…Cho em một ly sinh tố sabôchê.
Khác với thái độ nôn nóng của Hương, Cẩm nhẩn nhơ nhìn quanh và hỏi:
- Em làm ở đây chắc khoẻ hơn đứng bán ở tiệm vàng?
Quỳnh Hương gật đầu. Cẩm trầm giọng:
- Chỗ này lương hướng khá chứ?
Không đoán được đích cuộc thăm viếng bất ngờ của Cẩm, nên Hương thận trọng trả lời:
- So với lúc đứng quầy, lương bên này tệ hơn, nhưng bù lại tinh thần em thoải mái vì không phải lo bị thất thoát.
- Chị hiểu! Hôm trước có nghe Cường kể chuyện tiền bạc bị mất mát. Cũng may là nó đủ số đền bù cho em, không chắc phải ngồi tù rồi.
Hương nhíu mày, lúc cô hoang mang chưa hiểu hết câu chị ta vừa nói thì Cẩm lại chép miệng than:
- Bảy trăm đô la chứ đâu phải ít. Em có phước lắm mới được thằng Cường lo như vậy. Nó là chúa keo bẩn, dễ gì ai moi được một xu.
Quỳnh Hương ngỡ ngàng:
- Chị nói vậy là sao? Em không hiểu gì hết.
Cẩm khuấy khuấy ly nước, mặt đanh lại:
- Trước đây anh Hào có gởi về hai ngàn đô. Cường đã lấy trọn số tiền đó. Nó nói đưa em bảy trăm đô để đền cho chủ tiệm nữ trang, một ngàn ba trăm đô còn lại lo đám hỏi. Chuyện đó qua rồi. Thân làm chị, chị không tranh giành với nó, dù thực tế với số tiền đó, Cường phải chia làm bốn phần cho chị, ba mẹ và nó. Nhưng Cường là đứa tham lam, nên mới đây, anh Hào lại gởi về hai ngàn đô nữa, nó không chia bốn mà chỉ đưa chị một trăm đô, còn bao nhiêu tóm gọn, nó bảo đã đưa em để mua đồ cưới.
Mặc kệ Quỳnh Hương tái mặt vì bất ngờ, Cẩm nói tiếp:
- Chị tin em là người khách quan, vậy em nói đi, Cường có phải quá ích kỷ, tham lam, chỉ lo cho nó và em thôi không?
Hương lắp bắp:
- Làm gì có chuyện đó. Từ khi quen nhau tới giờ, Cường chưa hề đưa em một đô la nào cả.
Cẩm cười khẩy:
- Một đô thì đưa làm chi. Em cũng đâu ngốc xoè tay lấy có mỗi một đô.
Quỳnh Hương tức giận:
- Không tin, chị cứ hỏi bác Nguyệt. Ngoài cái nhẫn này ra nhà chị có cho gì em nữa đâu mà những một ngàn ba trăm đô.
Giọng Hương nghẹn lại uất ức:
- Tại sao Cường lại nói vậy? Có khi nào em đòi mua này sắm nọ đâu mà đưa em gần cả ngàn đô. Nói thật, chưa bao giờ em xài tiền của Cường hết.
Cẩm hơi khựng lại trước phản ứng của Hương. Vỗ vỗ vào tay cô, Cẩm nhỏ nhẹ:
- Chị tin em nói thật. Vì chị biết thằng Cường quá rõ. Từ nhỏ chị và nó đã không hạp tánh, nói với nhau ba câu thì gây hết hai câu rưỡi. Ba mẹ chị quá cưng chiều nên nó quen muốn gì được nấy, ích kỷ, hỗn hào…Chậc! Chả lẽ đi nói xấu nó với em. Nhưng chuyện ông già là ý của Cường, nó đưa ông đi rồi chị mới hay. Phen này nó lại lấy hết phần đô la của ông già. Chị nghĩ em phải khuyên nó lo lắng cho ổng nhiều hơn nữa.
Quỳnh Hương chùi nước mắt, giọng nghèn nghẹt:
- Chị nói chuyện …ông già nào vậy?
Cẩm bật cười:
- Thì ba chị chứ ông già nào!
Hương ngạc nhiên:
- Bác trai ở bên Mỹ, làm sao Cường lo được.
Cẩm trợn tròn đôi mắt:
- Ở bên Mỹ, trời đất ạ! Nó nói với em vậy hả? Cái thằng chó chết!
Ngao ngán nhìn Hương, Cẩm buột miệng:
- Nó gạt em rồi! Chậc! Em đã hiểu Cường tới đâu mà chịu lấy nó vậy?
Thấy Quỳnh Hương xụ mặt, Cẩm vội vàng nói:
- Xin lỗi, chị không cố ý
Hương ngắt lời Cẩm:
- Chị nói Cường gạt em nghĩa là sao?
Cẩm gặng lại:
- Thật tình em tưởng ba chị ở Mỹ à?
- Anh Cường nói như vậy mà!
- Nó nói dối đấy!
Quỳnh Hương nhíu mày đoán mò:
- Để làm gì? Chẳng lẽ vì bác trai có gia đình khác, nên Cường giấu em?
Cẩm bật cười chua chát:
- Nếu được như em nghĩ thì phúc đức cho ba chị. Tiếc là ổng gần đất xa trời lắm rồi, đâu có bà nào dám rước.
Hương sốt ruột:
- Vậy bác trai đang làm gì? Chị nói đại đi?
Cẩm nhún vai và thản nhiên kể:
- Ba chị lớn hơn mẹ chị gần hai chục tuổi, bây giờ ổng lẩm cẩm lắm rồi. Ở nhà chả ai chịu ổng nổi, do đó thằng Cường quyết định đưa ổng vào viện dưỡng lão cho đỡ phiền phức mọi người.
Hương ngồi lặng thinh, cô sững sờ vì thái độ, cách nói và những gì Cẩm vừa nói. Thật không thể ngờ Cường lại đối xử với ba ruột của mình tệ thế. Gia đình đâu phải nghèo, sao nỡ để ông sống ở nơi dành cho người neo đơn, không con không cháu.
Quỳnh Hương bất nhẫn hỏi:
- Bác gái và chị không ngăn được ảnh à! Để bác trai vào viện dưỡng lão. Khổ lắm!
Cẩm tỏ vẻ dửng dưng:
- Chị sống với chồng, con cái nheo nhóc, nhà cửa chật hẹp, chả lo được gì cho ổng làm sao ngăn được ý nó. Còn mẹ ấy hả! Bà chỉ biết nghe lời Cường. Nó là ông vua con trong nhà, mà mẹ có bổn phận phục dịch, thay vì lo lắng, chăm sóc ba chị.
Quỳnh Hương thẫn thờ:
- Em thật không ngờ.
Hoàn toàn không quan tâm đến sự xúc động của Hương, Cẩm thẳng thừng:
- Điều chị muốn nói với em hôm nay không phải là chuyện của ông già, bởi vậy đừng thắc mắc về ông nữa. Bây giờ em khai thật đi, Cường đã đưa em bao nhiêu đô?
Tức giận vì câu hỏi sống sượng của Cẩm, Hương bực giọng:
- Xin lỗi! Em chẳng có gì phải khai với báo hết. Giả dụ Cường có đưa tiền cho em, chị cũng không được quyền hỏi.
Cẩm nghênh mặt:
- Sao lại không, vì tiền đó đâu phải của mình nó, cứ ba tháng anh Hào ở bển gởi về hai ngàn đô để chia đều cho bốn người. Phần của mẹ, thằng Cường đút vào túi riêng, phần của ông già, thằng bất hiếu ấy cũng cướp luôn, bây giờ tới phần của chị, Cường lại không đưa. Nó cố ý giật chén cơm của cháu ruột mình, em không ngăn được thì thôi chả lẽ nhẫn tâm bỏ lũ trẻ, giữ rịt số tiền đó.
Hương khô đắng miệng vì lời buộc tội của Cẩm. Sau lần anh bỏ cô đứng khóc một mình ngoài đường, Hương thất vọng nhận ra càng ngày càng không chịu đựng anh nổi. Cường nghĩ rằng sau mỗi lần giận nhau, anh chỉ cần chủ động giảng hoà, hoặc xin lỗi là xong chuyện hay sao?
Anh xem thường Hương vì biết cô rất yêu anh, anh chủ quan nên không nhận ra giữa hai người đã có một khoảng cách lớn về cách sống, cách nghĩ. Nội với tư tưởng trưởng giả mà Cường luôn tôn sùng và bảo vệ, Hương đã ngao ngán đến phải khóc thầm, bây giờ lại lôi ra chuyện anh là một người vô lương tâm, bất hiếu với cha mẹ, bất nhân với con cháu và bất nghĩa với cô.
Trời ơi! Nỡ lòng nào Cường nói với chị Cẩm đã đưa cho cô mấy ngàn đô. Chưa là vợ chồng mà anh vội bán đứng cô rồi sao!
Quỳnh Hương chợt thấy sợ miệng lưỡi của Cường. Anh luôn rao giảng cách sống hoàn hảo với nguyên tắc riêng của mình. Lẽ nào vì muốn hoàn hảo mà Cường nhẫn tâm đưa cha ruột đến viện dưỡng lão. Và cũng vì sự hoàn hảo của bản thân, Cường dối rằng đưa tiền cho cô để bồi thường cho bà Thùy Nhiên, để đám hỏi và chuẩn bị đám cưới? Anh muốn trút hết lý do cần xài nhiều tiền sang cô để chị Cẩm coi thường cô như vậy, chẳng lẽ anh không xấu hổ? Trước đây Cường nói chị Cẩm không ra gì bây giờ chị ấy tố lại anh. Gia đình Cường thật sự như thế nào, Hương hiểu cả rồi.
Tự nhiên Hương nói rống lên, cô đanh đá gằn giọng:
- Chuyện tiền bạc của gia đình chị không liên quan đến tôi. Cứ đi tìm Cường mà hỏi.
Cẩm cũng không vừa, cô đập tay xuống bàn:
- Sao lại không liên quan. Muốn rõ trắng đen, chị và em sẽ gặp nó để ba mặt một lời.
Môi Quỳnh Hương mím lại vì tự ái, cô đứng phắt dậy:
- Không đời nào tôi làm theo yêu cầu của chị. Xin lỗi! Tôi còn phải làm việc.
Cẩm réo to mồm:
- Đúng là nồi nào úp vung nấy. Thằng chồng thì ăn cướp, con vợ lại bao che. Tao sẽ vào gặp giám đốc của mày.
Hương thách thức:
- Tôi đố chị dám. Nói mà không chứng cớ, tôi thưa chị ra toà đấy!
Cẩm hơi khựng lại:
- Hừ! Tao đã biết mày chả vừa gì. Thằng khốn nạn ấy gặp mày cũng đáng kiếp. Nhưng tao chưa bỏ qua vụ này, nếu nó chưa đưa tiền cho tao.
Quỳnh Hương lạnh tanh:
- Cứ tìm ảnh mà hăm, hoặc viết thơ qua Mỹ mà mách ông anh Hai. Tôi thật sự chán ngấy các người.
Nói dứt lời cô đi một mạch lên phòng làm việc. Ngồi xuống bàn Hương mới nhận thấy tay chân mình run lẩy bẩy, mồ hôi trán vã ra dầm dề.
Hồng Yến ngạc nhiên:
- Sao vậy Hương?
Cô gượng cười:
- Lên mấy cầu thang một lúc nên mệt.
- Ông Khôi mới hỏi Hương đâu.
- Rồi chị bảo sao?
Hồng Yến nheo mắt:
- Chị bảo em xuống gặp ông xã. Thế là ổng im re đi một nước.
Dù đang mệt vì tức, Hương vẫn cố đùa:
- Ổng sợ chị nên mới im đấy!
- Xì! Tự nhiên lại sợ chị. Đừng bày đặt chọc chị với ổng nữa. Hao hơi tốn sức mà không có kết quả đâu.
- Chưa gì đã rút lui sao?
Hồng Yến bật cười:
- Lắm mồm vừa vừa thôi. Chị đâu ngốc nghếch tiến lên hồi nào đâu mà phải rút lui.
Quỳnh Hương tán vào:
- Em... thấy anh Khôi được lắm đó!
Yến tủm tỉm:
- Chị cũng thấy giống em. Nhưng thấy để làm gì? Chị thực tế lắm, nên với tình yêu chị cũng tính lắm. Khôi xem chị như bạn. Vậy là quá tốt rồi. Đeo đuổi làm chi người không phải của mình, rồi khổ. Rốt cuộc tình cũng không mà bạn cũng không.
Quỳnh Hương nói:
- Tại chị không yêu, chứ nếu lỡ yêu rồi thì mấy sông chẳng lội, mấy đèo chẳng qua.
Hồng Yến chống tay dưới cằm, giọng tư lự:
- Lội suối trèo đèo à! Chi cho khổ xác vậy. Chị không đời nào yêu như thế!
Hương mệt mỏi nhìn Hồng Yến. Cô nói nhỏ:
- Nếu vậy chị là người sung sướng.
- Qua cách nói chị tưởng như em đang đau khổ ghê lắm. À! Bà hồi nãy là ai vậy?
Quỳnh Hương nhún vai:
- Chị chồng tương lai.
Yến nhận xét:
- Trông bả ngầu dễ sợ!
Hương nhếch môi chán chường. Nhớ tới những lời Cẩm nói lúc nãy, cô chẳng biết mình sẽ đối xử ra sao khi gặp Cường, nếu đôi co qua lại nhỡ đến tai ba mẹ thì chẳng hay ho gì, còn im lặng thì không chịu nổi. Dạo này Hương ít đi chơi với Cường, anh đến nhà, cô nói vài ba câu là lỉnh lên phòng mặc cho Cường ngồi tán gẫu với Phi hay với ba cô suốt cả buổi. Nằm trong phòng riêng, Hương vẫn nghe tiếng anh thật to, thật hùng hồn. Anh vẫn thích nói tới mơ ước, tới công danh sự nghiệp và sự hoàn hảo.
Trước đây Hương thường tròn mắt nghe như uống lấy từng lời, từng câu của Cường mà không biết chán. Bây giờ Hương lại sợ phải nghe những luận điệu ấy. Trốn 1 mình trong phòng, hay ngồi kế anh trên salon cạnh ba mẹ, Hương vẫn thấy cô đơn kinh khủng, dần dà cô nhận ra đối với Cường, cô chỉ là một cái bóng nhỏ nhoi. Anh không cần quan tâm, để mắt làm chi, vì cô đã bị ràng buộc vào anh, và sẽ theo anh đến hết kiếp này.
Cố nén tiếng thở dài, Hương ủ rũ nghĩ đến ba mẹ. Ông bà sẽ chẳng vui gì khi biết tình yêu cô dành cho Cường đã rạn nứt. Dạo này hai người đang buồn bực vì chuyện Quỳnh Như ngang nhiên đi chơi với Chánh, bất chấp bị la mắng, nếu bây giờ cô và Cường mặt đối mặt, làm cho ra lẽ những lời gian dối của anh, thật không nên. Tự Hương yêu và đồng ý làm vợ Cường, tốt nhất nên im lặng mà chịu, gây gỗ ầm ĩ lên nhắm giải quyết được gì? Cô sẽ bỏ anh được sao? Dầu gì cũng định ngày cưới rồi, cũng mang tiếng có chồng rồi.
Hương đang bàng hoàng với điều vừa nghĩ tới, thì giọng Yến chợt vang lên:
- Bộ bà chị chồng nói gì làm em bực mình hả?
- Đâu có.
Yến tò mò:
- Sao từ lúc gặp bả tới giờ mặt em ngơ ngơ vậy?
Hương lắc đầu rồi lảng sang chuyện khác:
- Chị đọc hết báo cáo dùm em chưa?
- Ông Khôi lấy rồi!
Hương ngập ngừng:
- Ảnh có nói gì không?
Yến búng móng tay kêu tanh tách:
- Thì hỏi em đâu rồi đó.
Rồi cô uể oải vươn vai:
- Tuần sau lại phải đi xa. Chán thật! Được như em suốt ngày trực phòng khoẻ re.
Hương bối rối:
- Em cũng thích đi lắm chứ! Nhưng mà...
Yến tinh quái:
- Nhưng gặp phải anh chồng Otenlô, ghen như quỷ và giỏi phù phép với giám đốc nên em được trực phòng phải không?
Quỳnh Hương gượng cười:
- Làm gì có!
- Chối hoài! Chính tai chị nghe anh ta nói chuyện với giám đốc đây!
Hương nhíu mày:
- Anh ta nào chứ!
Yến la lên:
- Trời ơi! Anh chồng em chớ anh nào. Giả nai hoài, mệt quá!
Hương như trên mây vừa rơi xuống, cô ôm lấy ngực ấp úng hỏi một hơi:
- Cường có vào gặp giám đốc hả? Hồi nào vậy chị Yến? Ảnh gặp ổng chi vậy?
Hồng Yến cũng ngạc nhiên:
- Ủa! Em không biết à! Ghê thật, anh chàng này âm thầm ta ơi!
Mặt nhăn vì sốt ruột, Hương gắt:
- Em chả biết gì cả. Chị kể mau mau đi!
Yến nhíu mày:
- Chị nhớ không lầm thì sau hôm em và Khôi đi Mỹ Tho về một ngày, chồng em tới đây gặp giám đốc Thịnh. Hôm đó vì thiếu máy vi tính, nên chị phải vào làm việc nhờ máy của ổng. Có vậy mới nghe toàn bộ câu chuyện.
- Vậy là lâu lắm rồi?
- Ờ thì lâu rồi, chớ ai nói mới hồi nào.
Hương thẫn thờ:
- Bữa đó chị nghe Cường nói những gì?
Làm ra vẻ quan trọng, Yến hạ giọng:
- Đầu tiên anh chàng giới thiệu tên, nghề nghiệp, chức vụ. Rồi sau đó, ôi thôi! Nói nhiều ơi là nhiều. Công nhận ông xã em nói dài, nói dai và nói... hay thật. Lo nghe anh ta nói, chị bấm lộn phím lia lịa.
- Nhưng ảnh nói cái gì?
Yến vuốt vuốt tóc:
- Nguyên văn thì nhớ không nổi. Đại khái là Cường khoe ảnh thừa sức nuôi vợ, nhưng tại em đòi đi làm cho vui, nên anh ta phải chiều ý. Ảnh đề nghị giám đốc chuyển em qua phòng khác xa hẳn anh Khôi. Nếu không chắc ảnh sẽ buộc em nghỉ việc.
Quỳnh Hương rên rỉ:
- Ối trời ơi! Rồi sao nữa?
- Để nhớ xem. Ờ! Cường còn nói ông Khôi đeo theo tán tỉnh em, lợi dụng em. Ông Thịnh bực mình mời ra mấy lần, anh chàng mới chịu đứng dậy. Vừa lúc đó anh Khôi bước vào. Ông chồng Otenlô của em liền dằn mặt Khôi bằng một câu lấp lửng: Tôi đã nói với giám đốc hành động của anh đối với vợ tôi. Anh liệu hồn đấy.
Tái cả mặt vì tức, Hương nghẹn lời:
- Sao Cường lại quá quắt như vậy. Em xấu hổ quá Yến ơi!
Hồng Yến lại kể tiếp:
- Khi nghe giám đốc Thịnh kể những lời Cường nói về mình, anh Khôi giận ghê lắm.
Mặt ảnh tái xanh tái mét nhìn thấy ớn. Chị nghĩ nếu Cường còn ở đó, chắc bị Khôi nhào vô đập liền rồi. Nhưng khi nghe ông Thịnh bảo sẽ cho em nghỉ để “yên nhân lợi nước” thì Khôi lại hạ cơn giận xuống. Thấy chị ngồi chong ngóc trong phòng ảnh vờ bảo chị về trực điện thoại giùm. Biết tỏng là Khôi không muốn ai nghe, nên chị lịch sự đứng lên ngay. Chả biết hai người nói gì, nhưng một lát sau Khôi về phòng với vẻ hết sức khoan khoái. Ảnh cho biết: chuyện Hương đã sắp xếp ổn thoả, rồi dặn chị không nên nhắc lại với em, cũng như kể với bất cứ ai.
Liếc Hương một cái như ngầm dò xem thái độ của cô, Yến nói:
- Từ hôm đó, em được miễn đi công tác xa. Nghĩ cũng sướng thân! Chỉ có điều cực người khác.
Hương bứt rứt:
- Vậy là cả phòng phải gồng thêm phần việc của em sao?
Yến dài giọng:
- Không phải là cả phòng, mà chỉ mình anh Khôi thôi. Người ta nói ảnh có trái tim bao la bác ái tình cũng đúng. Chị thì cứ thắc mắc, chẳng biết trên đời này còn được mấy anh chàng bỏ công xúc tép nuôi cò như Khôi.
Hương làm thinh, nhưng tim cô đập thình thịch vì tự ái. Cô giận Cường, giận bản thân mình và giận cả Khôi. Cô không muốn mắc nợ anh chút nào. Tại sao Khôi luôn tốt với cô vậy?
Mím môi lại, Hương tỏ vẻ cương quyết:
- Em sẽ gặp anh Khôi và đề nghị ảnh phân công cho em như mọi người.
Yến hốt hoảng xua tay:
- Ý! Không được đâu! Chị hứa với ảnh rồi, em làm vậy chị sẽ mang tiếng nhiều chuyện. Mà chị lại ghét nhất ba cái trò đôi co này.
Hương trầm ngâm:
- Chị yên tâm. Em sẽ có cách nói riêng, không ảnh hưởng tới ai hết.
- Tốt nhất em nên im lặng. Chị và Khôi thông cảm hoàn cảnh của em mà!
- Nhưng em không muốn mang ơn anh Khôi.
Yến chắt lưỡi đúng dậy:
- Biết em bướng thế này, chị đâu nói ra làm gì cho rộn chuyện. Thôi thì muốn sao tùy em, miễn đừng văng miểng tới chị là được rồi. Bây giờ chị về trước đây.
Hương đan 2 tay vào nhau, đầu óc rối bời. Cường coi thường cô quá mức, Hương làm sao chịu đựng anh nổi nếu đã là vợ anh.
Tự dưng nước mắt Hương lại hoen mi, cô gục đầu xuống bàn thút thít. Cô thèm có người ở kế bên để nói hết những điều ẩn ức trong lòng. Nhưng Yến không phải là tri kỷ để Hương bộc bạch nỗi niềm vào lúc này. Điều đó cũng không trách chị ấy được, vì ngoài giờ làm việc ra, Hương chưa lần nào nấn ná ở lại trò chuyện, đi mua sắm, ăn uống với Yến hay với ai trong công ty. Cô giống như một bà vợ đảm đang cứ đợi tan sở là chạy ù về nhà lo cho chồng con. Hương không quan tâm đến đồng nghiệp, và tự rút mình vào lớp vỏ như con ốc an phận thủ thừa, thì bây giờ hãy tự mình vỗ về an ủi trái tim mình đi.
Trước đây Khôi thường quan tâm đến Hương. Nhưng sau lần gọi xích lô cho cô về đến nay, anh đã thay đổi thái độ. Trừ nụ cười xã giao, hay những câu trao đổi trong công việc, anh và Hương như hai kẻ xa lạ. Anh nghiêm nghị, lạnh lùng, xa cách làm cô không hứng thú gợi chuyện, cũng như không được tự nhiên khi chỉ có hai người. Hương rất khó chịu và rất ghét sự trở mặt này của Khôi. Cô chua chát khi nghĩ nhận xét Cường dành cho anh là đúng. Thật ra Khôi là người như thế nào nhỉ?
Hương giật mình ngước lên khi nghe tiếng anh tằng hắng.
Khôi có vẻ ngạc nhiên, anh buột miệng:
- Ủa! Hương chưa về sao?
Quay mặt vào vách chùi vội mắt, cô khe khẽ lắc đầu. Khôi thản nhiên nói:
- Tôi về trước vậy! Hương nhớ tắt quạt trần giùm nhé!
Hương vội lên tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh ngay bây giờ.
Khôi lừng khừng hỏi:
- Chuyện công hay tư?
Hương ấp úng:
- À... có liên quan tới công việc tôi đang làm.
Môi Khôi nhếch lên thật dễ ghét:
- Hết giờ làm việc rồi, sáng mai Hương vào gặp tôi.
Quỳnh Hương xụ mặt:
- Anh đâu phải người bị giờ giấc ràng buộc, sao lại nguyên tắc dữ vậy?
Khôi thẩy thẩy chùm chìa khoá trên tay, giọng hơi mỉa mai:
- Tôi giữ nguyên tắc không phải cho mình, chắc Hương thừa hiểu tại sao mà. Thôi, có chuyện gì mai hẵng hay.
Hương vụt hỏi đại:
- Sao anh giấu tôi chuyện Cường tới đây gặp ông Thịnh?
Có lẽ bất ngờ vì câu hỏi của Hương, Khôi hơi khựng người, nhưng sau đó anh gặng lại:
- Lẽ ra tôi phải hỏi sao Hương để anh ta tới đây bêu xấu tôi mới phải. Cô hỏi tôi như thế, chẳng khác nào nói rằng cô không biết gì về việc làm của ông chồng sắp cưới?
Thay vì nổi nóng vì câu xóc hông của Khôi, không hiểu sao Hương lại mếu máo:
- Tôi không biết. Trời ơi! Cho tới bây giờ tôi mới nhận ra hầu như tôi không biết gì về con người Cường hết.
Nói dứt lời Hương ôm mặt khóc tức khóc tưởi làm Khôi cuống lên. Anh đến gần cô, ngập ngừng mãi mới nói được hai tiếng:
- Nín đi!
Nao ngờ Hương càng khóc nhiều hơn. Khôi ngồi phịch xuống ghế lẩm bẩm:
- Vậy thì cứ khóc cho đã. Rồi anh ta sẽ xin lỗi, hai bên sẽ huề như những lần khác.
Quỳnh Hương gào lên:
- Sẽ không còn lần nào khác nữa. Tôi thề như vậy.
Anh nhỏ nhẹ:
- Đừng thề thốt không nên đâu. Khi yêu phải bao dung rộng lượng.
Hương quắc mắt:
- Anh chỉ giỏi nói như sách. Tôi không thể bao dung rộng lượng được, vì tôi là một con bé hết sức tầm thường. Tầm thường đến mức bị người mình thương lừa dối mà không hay, không biết gì hết.
Khôi vụng về bào chữa cho Cường:
- Thật ra anh ấy vì quá yêu Hương nên tới đây nói như thế. Từ đầu tôi đã nghĩ Hương không biết chuyện này nên mới im lặng. Tất cả cũng tại trước đây tôi quá tự nhiên với Hương. Là đàn ông gã nào lại chẳng ích kỷ.
Hương cười cay đắng. Cô thấy khó chịu khi Khôi cố bào chữa cho Cường. Cô nhìn anh khiêu khích:
- Tôi tin anh cũng chỉ biết về Cường như anh thường rêu rao. Hừ! Nếu rành con người đó, anh nói thử xem ba Cường đang ở đâu.
Khôi buột miệng:
- Bác ấy dang ở trong trại dưỡng lão. Chẳng lẽ vì Hương không biết chuyện này, rồi cho là Cường lừa dối mình?
- Tôi bị lừa thật. Anh tin không? Tôi chả biết gì cả. Tôi... tôi... mà thôi. Sao lại bắt anh nghe những chuyện này chớ! Điều tôi muốn đề nghị là được phân công như những người khác trong nhóm. Đừng bắt tôi ở nhà làm báo cáo, viết kế hoạch nữa. Nếu không tôi sẽ điên mất!
Khôi lặng lẽ nhìn Hương. Dường như cô vừa qua một cơn sốc, nên tâm trạng bất ổn, nói năng lộn xộn. Anh từng hứa với lòng không quan tâm đến cô, việc này chưa kịp thành thói quen đã bị phá lệ rồi sao?
Tần ngần với những dằn vặt, đấu tranh mà phần thua cầm chắc trong tay, anh ân cần:
- Có điều gì khổ tâm, Hương cứ nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm, sẽ thấy chẳng có gì đáng sợ, đáng chán. Tôi đã từng thất vọng thậm chí tuyệt vọng vì nhiều chuyện, nên hiểu lúc nào cần có người chia sẻ những điều riêng tư.
Ngập ngừng một chút, Khôi trầm giọng:
- Tôi không phải nhà tâm lý học, càng không phải người thân nhất để Hương trút cạn lòng mình. Nhưng oái oăm thay, tôi là kẻ thừa kinh nghiệm về thất bại, thất tình, lại có mặt lúc Hương không vui. Thôi thì cứ nói hết điều buồn, biết đâu tôi có thể giúp Hương, vì chuyện này tôi rành lắm!
Hương gượng gạo chùi nước mắt:
- Đừng hòng dụ tôi nói. Bây giờ tôi chỉ muốn nghe thôi. Tại sao anh và người yêu phải chia tay? Anh có can đảm kể lại không?
Khôi hóm hỉnh trả lời ngay:
- Nếu Hương không rút kinh nghiệm từ chuyện của tôi để chia tay Cường thì có gì đâu tôi phải sợ.
Rồi anh im lặng. Câu hỏi của Hương hơi bất ngờ đối với Khôi. Anh sẽ nói sao về cuộc tình đã tan vỡ của mình đây?
Khôi ngập ngừng bắt đầu:
- Bi kịch lớn nhất của con người là quá nhiều ảo tưởng. Tôi và Kiều Ngân cũng thế. Khi nhìn thấy cô ấy lần đầu tôi đã tự bảo: " Nàng phải thuộc về mình ". Ngược lại Kiều Ngân cũng rất ngưỡng mộ tôi. Muốn chiếm được trái tim Ngân, tôi đã cố gắng vượt bậc trong công tác. Cô ấy sinh trưởng trong gia đình coi nặng sự nghiệp. Ba mẹ, anh chị Ngân ai cũng có chỗ đứng vững vàng trong xã hội. Dù được Ngân yêu nhưng muốn là thành viên của gia đình Ngân, không phải dễ.
Hương gật gù:
- Đó là nguyên nhân xa chứ gì.
Bẻ những ngón tay kêu răng rắc, Khôi đáp:
- Có lẽ là như vậy, nhưng lúc ấy tôi tự tin lắm. Tôi cho rằng với tình yêu chân chính của mình, trở ngại nào lại chẳng vượt qua.
Quỳnh Hương hít hít mũi:
- Tôi cũng nghĩ giống anh.
Khôi cười thật lạ:
- Tôi có đọc đâu đó một câu như vầy: “Điều ngốc nghếch cuối cùng nơi chúng ta là ngộ nhận vào một ngày ta sẽ gặp nhau”. Với tình yêu của tôi đấy lại là điều ngốc nghếch đầu tiên mới khổ.
Tránh đôi mắt trợn tròn đang cố tìm hiểu của Hương, anh nói tiếp:
- Tính tôi và Kiều Ngân có rất nhiều điểm xung khắc. Chúng tôi giận nhau như ăn cơm bữa rồi lại làm lành y như bọn trẻ con với trò chơi giận, hờn, hỉ, xả...
Quỳnh Hương ngắt lời:
- Ai là người làm lành trước?
Khôi rờ cằm:
- Có cần điều tra kỹ vậy không?
- Cần chứ
- Chà! Cứ xem như tôi xung phong làm lành trước cho xong. Là đàn ông, đâu thể để người yêu giận lâu, và khóc ngoài đường được.
Quỳng Hương lầm lì hừ một tiếng. Cô hỏi:
- Sau đó thì sao?
Khôi uể oải vươn vai:
- Việc gì đến phải đến. Không ai là trẻ con hoài với cái trò hờn anh giận em. Ngân muốn tôi phải sống theo cách của gia đình cô ấy, phải nghĩ theo cách nghĩ của họ. Tôi không làm được điều này, nhưng có kẻ khác làm được. Thế là xong!
Hương kêu lên:
- Cực kỳ ngắn gọn! Đơn giản.
Khôi cộc lốc:
- Ừ! Nhưng đoạn tuyệt với một mối tình không giản đơn chút nào.
Vẫn còn thắc mắc, Hương lẩm bẩm:
- Chỉ vì những bất đồng đâu đâu mà bỏ nhau. Khó tin thật!
Khôi bình thản nói:
- Hạnh phúc hay không là do những bất đồng đâu đâu đấy. Mà thôi! Nói nhiều chắc gì... Hương đã hiểu câu tôi đọc lúc nãy. Ngộ nhận trong tình cảm là điều kinh khủng nhất. May mắn là tôi đã can đảm vượt qua chính mình. Nếu không, chắc tới bây giờ tôi và Kiều Ngân vẫn còn khổ, và vẫn phải chờ ngày nào đó tâm hồn cả hai sẽ hoà nhập làm một.
Thấy cô chống tay tư lự. Khôi nhỏ nhẹ:
- Chẳng biết những lời dông dài vừa rồi có giúp Hương được gì không. Chỉ mong Hương may mắn hơn tôi về mọi mặt.
Nhìn đồng hồ, anh nhỏ nhẹ:
- Chắc Hương đã vơi buồn rồi. Tôi phải về chở mẹ đi công chuyện.
Hương cười héo hắt:
- Nếu tôi còn buồn, anh có ở lại không?
Khôi thẳng thắn:
- Tôi thấy không nên. Vì người Hương đang cần thật sự là Cường. Phải có can đảm nhìn lại tình yêu của mình. Và can đảm chấp nhận hay từ chối nó, khi chưa bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Hương chớp mắt nói lảng đi:
- Anh chưa phân công cụ thể việc làm sắp tới cho tôi.
Khôi nhướng mày:
- Cô muốn đi tiếp thị ở tỉnh à! Dễ thôi! Cứ về thảo luận với Cường. Nếu có giấy uỷ quyền của ảnh, tôi sẽ phân cô đi ngay.
Hương cự nự:
- Tôi không đùa đâu.
Vừa bước ra cửa, Khôi vừa nói vọng vào:
- Tôi cũng vậy.
Hương lắng nghe tiếng chân anh xa dần và hốt hoảng nhận ra nỗi cô đơn của mình.
Chiều nay xảy ra nhiều chuyện làm Hương rối bù tâm trí. Những lời Khôi nói lấp lửng có ý gì? Cô có ngộ nhận trong tình yêu không? Nếu có, Hương cũng đâu can đảm từ bỏ Cường khi chỉ còn vài tháng phù du nữa thôi là tới ngày cưới rồi. Cô đâu thể giữa chừng quay lại không đi tiếp con đường đang đi.
Tất cả đã được chuẩn bị, đừng làm khác điều chính cô đã chọn.