Chiều mưa ngày ấy

Chương 10

- Tôi định nhờ Quỳnh Hương một việc.

Ngước đôi mắt lúc nào cũng như ẩn một nụ cười bên trong lên, Hương ân cần:

- Anh định nhờ việc gì vậy?

Khôi gãi đầu:

- Tôi muốn mua một đôi bông cẩm thạch. Chắc Hương rành chuyện này?

Quỳnh Hương tự hào nói:

- Rành hơn anh là đương nhiên.

Rồi cô hạ thấp giọng:

- Bộ định cưới vợ hả? Nếu đúng vậy, phải trả công tôi mới dẫn anh đi lựa.

Khôi gượng cười:

- Làm gì có ai để cưới. Tôi mua để tặng mẹ. Bà thích bông cẩm thạch lắm, tôi muốn bà bất ngờ nên đi mua một mình, khổ là tôi không biết lựa.

Quỳnh Hương chớp mi:

- Tôi sẽ lựa giùm anh. Bảo đảm bác gái sẽ vừa ý. Anh định chừng nào đi?

- Tan sở được không?

Hương vui vẻ gật đầu, cô nói:

- Tôi phải điện thoại bảo chị Như khỏi ghé đón. Và anh có bổn phận đưa tôi về nhà.

Khôi nheo nheo mắt:

- Tôi có cần xin phép Cường không đây?

Đôi môi hồng xinh xắn của Quỳnh Hương chợt phịu xuống, cô chợt nhớ mình không còn tự do như xưa nữa. Cường đã làm hòa trước và không đá động gì tới chuyện đi làm của cô, dù khi nghe nói cô làm chung phòng với Khôi, anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Bởi vậy nếu anh biết được Khôi chở cô như vậy, chắc Cường lại đùng đùng nổi giận nữa.

Nhưng chả lẽ từ chối Khôi thì coi không được chút nào. Anh từng giúp Quỳnh Hương vô vụ lợi, và cô vẫn còn áy náy vì chưa trả được ơn đó kia mà.

Quỳnh Hương giúp Khôi là đúng. Nếu Cường giận, cô sẽ giải thích, chắc chắn anh sẽ hiểu ra thôi.

Mỉm cười đầy tự tin, Hương nói:

- Anh Cường rất hiểu tôi, và ảnh rất tốt. Chúng tôi tin tưởng nhau tuyệt đối.

Khôi đẩy đưa:

- Tiếc là tôi chưa được nói chuyện với Cường.

Quỳnh Hương hồn nhiên đáp:

- Sẽ có dịp thôi mà!

Nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, Hương thì thầm:

- Còn một tiếng nữa là hết giờ rồi, sao mình không thăng trước nhỉ? Lâu rồi tôi chưa ghé lại quầy Thùy Nhiên nên cũng nhớ. Mình nghỉ sớm, tới quầy chơi một tí rồi hãy mua bông? Ở đó nhiều lắm. Tha hồ cho anh chọn.

Khôi kêu lên:

- Hương định mua ở quầy Thùy Nhiên à?

- Xời ơi! Quen đâu thì mua đó. Có gì anh phải ngạc nhiên.

Khôi tỏ vẻ đắn đo:

- Tôi thấy ngại.

Quỳnh Hương gật gù:

- Anh sợ bà Nhiên mang ơn nên bán một nửa, cho một nửa chứ gì. Không sao đâu, tôi sẽ nói là mua cho bà mẹ chồng.

Khôi bật cười làm Hương đỏ mặt vì câu nói vô tình của mình.

Cô hơi dỗi:

- Ở đó mà cười. Người ta vì anh chớ bộ. Bây giờ đi hay không thì bảo?

Khôi lưỡng lự:

- Tôi phải đợi Hồng Yến về mới được.

Quỳnh Hương cười nghịch ngợm:

- À quên. Tôi cũng phải gặp Hồng Yến để nói rõ lý do tại sao dám đi chung với anh, nếu không anh khó sống với bả, còn tôi chắc cũng bầm dập vì bị bả liếc hay mỉa mai.

Mật Khôi nhăn nhó:

- Trời ơi! Hương nói gì vậy? Hồng Yến nghe được, kỳ lắm!

Quỳnh Hương thản nhiên:

- Kỳ gì mà kỳ! Tôi chỉ nhắc lại những lời mọi người vẫn nói thôi. Anh với Hồng Yến xứng đôi thật đó!

- Vậy sao! Tôi lại thấy mình xứng với người khác hơn.

- Ai thế! Còn có ai đẹp hơn Hồng Yến nữa?

Khôi xoa cằm:

- Cho cô biết để cả thế giới này cùng biết bí mật của tôi à.

Quỳnh Hương ngang ngang phán một câu:

- Nếu vậy thì trong mắt tôi, Hồng Yến vẫn là người xứng với anh nhất.

Khôi đăm đăm nhìn Hương làm cô bối rối quay đi chỗ khác. Anh chàng này không vừa đâu. Quỳnh Hương vụt nói:

- Tôi gọi điện cho chị Như nhé!

Khôi gật đầu. Anh thờ ơ nhìn Hồng Yến bước vào với chồng báo cáo trên tay.

Vừa ngồi xuống ghế, cô đã than:

- Mệt ơi là mệt! Mai mốt phân đi lỡ cỡ như vậy, em hổng thèm đi đâu.

Khôi hỏi:

- Như thế nào gọi là lỡ cỡ hả cô nương?

Hồng Yến dài giọng nhõng nhẽo:

- Thà anh cho em đi xa tận Đà Lạt, Nha Trang, em thích hơn đi Biên Hoà, Bình Chánh, vừa nắng nôi vừa mệt. Đã vậy lại đi cùng ông Ngôn. Trời ơi! Ông cù lần thấy thương luôn. Chả biết ga-lăng là gì hết. Xe đạp không nổ, ổng bắt em đẩy mới tủi thân chứ!

Khôi phì cười. Bước tới phích nước gần đó, anh rót một ly rồi bưng đến đưa Yến:

- Uống đi cho hết mệt, và hết tủi thân.

Má ửng hồng lên vì cảm động, Hồng Yến chớp mắt uống một ngụm nhỏ, trong khi Khôi chăm chú quan sát cô. Phải nói là Yến đẹp vô cùng. Nếu Quỳnh Hương đứng kế Hồng Yến, cô sẽ bị lu mờ đi sắc đẹp lồ lộ của Yến. Thế nhưng Khôi không còn thích kiểu đẹp này nữa.

Một cô gái duyên dáng, thông minh có tâm hồn đa cảm vẫn dễ làm anh rung động hơn. Trước đây Khôi không nhận ra điều đó. Anh bị choáng khi lần đầu gặp Kiều Ngân. Cô quá đẹp, cái đẹp khiêu khích y như Hồng Yến bây giờ. Lúc ấy Khôi thề với lòng bằng mọi giá phải làm chủ trái tim Kiều Ngân.

Gia đình anh nghèo, Khôi lại không cha, anh chỉ biết lao đầu vào công việc, lấy công việc làm bàn đạp để tạo sự chú ý với cô gái kiêu ngạo và ham mê công danh này.

Khôi luôn hoàn thành xuất sắc công việc được giao. Kiều Ngân đã ghé mắt đến anh. Vì anh làm nhân viên khuyến mãi giỏi nhất công ty.

Nhưng bây giờ nhớ lại để làm gì nhỉ? Mối tình đó là sự sai lầm của cả đôi bên. Anh đã cố gắng níu kéo, nhưng không hàn gắn được vết nứt từ trong thâm tâm hai người. Sự đổ vỡ tất yếu phải đến. Chẳng ai nợ ai, thế là quá tốt rồi. Cuộc sống qua người ta ào ào đến chóng mặt, chắc Ngân không bao giờ nhìn về quá khứ như anh, vì Ngân luôn hăm hở hướng về trước. Mà hầu như xung quanh Khôi ai cũng vậy, coi chừng anh không theo kịp thiên hạ, nếu cứ lo nghĩ những điều nên quên từ lâu.

Khôi hỏi Hồng Yến:

- Em xong báo cáo chưa?

- Anh cần ngay à?

- Gần như vậy! Vì anh và Quỳnh Hương phải đi liền bây giờ.

Đẩy bìa hồ sơ mi khá dày về phía Khôi, Yến gằn giọng:

- Anh và Hương cùng một nhóm à!

- Vì cô ấy mới vào, anh phải hỗ trợ như đã hỗ trợ cho em trước đây thôi.

Hồng Yến nhếch môi:

- Đâu cần phải giải thích. Em hiểu mà! Nhưng đừng có mới rồi nới cũ nghe.

Cho xấp hồ sơ vào tủ khóa lại, Khôi bước ra ngoài, Quỳnh Hương lẽo đẽo theo sau. Cô đã nghe hết lời Yến nói và thấy dường như Yến ganh tị với mình.

Cô vụt hỏi anh:

- Tôi với anh cùng một nhóm thật sao?

Khôi lừng khừng:

- Có gì không ổn hả?

Quỳnh Hương nhíu mày:

- Anh với Hồng Yến một nhóm thì hay hơn.

Đẩy xe ra khỏi bãi. Khôi vừa đạp ga, vừa hỏi ngắn ngủn:

- Lý do?

- Tôi thấy Yến thích như vậy.

Khôi khẽ gật:

- Trời ơi! Quỳnh Hươg nên nhớ đây là công việc, đâu phải thích là làm, ghét là thôi. Ai cũng muốn được phân công theo sở thích chắc loạn mất.

- Bị áp đặt cũng chả hay ho gì.

Khôi nhướng mắt:

- Độc tài một chút chưa hẳn là dở.

Quỳnh Hương lầu bầu:

- Ra khỏi công ty rồi miễn bàn về mấy chuyện đó. Đàn ông các anh bao giờ chả độc tài.

Khôi châm biếm:

- Hình như cô muốn nhắc tới người đàn ông của riêng mình?

Quỳnh Hương liếc Khôi một cái vì anh đoán đúng tim đen của cô.

Tủm tỉm cười thật dễ ghét, anh chờ Hương lên ngồi và vọt xe đi. Giọng Khôi nhẹ nhàng:

- Xin lỗi, nếu tôi đã nói trúng.

- Anh thắc mắc điều ấy làm gì. Đúng hay sai cũng không liên quan tới anh.

- Biết là như vậy, nhưng khổ nỗi tôi lại chú ý đến những gì liên quan tới Hương. Tôi nói thật đó!

Quỳnh Hương nhăn nhó:

- Đừng chọc quê tôi nữa mà! Không biết lúc tôi chưa vào làm ở đây, hàng ngày anh lấy ai ra để đùa.

Thấy Khôi làm thinh, Hương cũng chả nói năng gì thêm. Mãi một lúc sau cô mới dò dẫm tìm hiểu anh:

- Tại sao tôi vẫn có cảm giác từng gặp anh lâu rồi, vì anh trông rất quen.

Khôi cười khẽ:

- Chắc Hương không nhớ ra đâu. Có một lần cô từ trong trung tâm thương mại bước ra, và va phải tôi...

Quỳnh Hương reo lên:

- A! Nhớ rồi! Lúc đó anh đã hỏi tôi: "Cô có sao không?"

Khôi nghiêng đầu ra sau:

- Và Hương đã trả lời " Ơ không! Tôi còn... đứng được mà!"

- Quỳnh Hương bật cười:

- Anh nhớ dai thật!

- Tại lần va chạm đó nhiều ấn tượng với tôi quá. Tôi cứ đứng ngẩn trông theo Hương, rồi hụt hẫng thật sự khi thấy cô ngồi sau lưng Cường.

Quỳnh Hương hồn nhiên khoe:

- Lúc đó chúng tôi chưa có gì với nhau hết. Lần đầu tiên Cường tới đón tôi đấy!

Khôi chắc lưỡi than:

- Tiếc quá! Nếu biết vậy tôi đã không bỏ lỡ cơ hội rồi! Ước chi có cỗ máy thời gian của Doremon để tôi được quay trở lại hồi đó nhỉ?

Quỳnh Hương đánh trống lảng:

- Anh nói chuyện vui thật! Chắc bồ anh phải cười suốt mỗi khi gặp nhau.

Khôi chua chát:

- Nếu được thế tôi đâu phải đơn ca bài: "Chia tay em chi tay hoàng hôn ".

Quỳnh Hương tò mò:

- Sao buồn vậy?

Khôi trầm giọng:

- Tại cô ấy đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, nhưng tôi lại quá dở.

- Anh mà dở sao? Nếu dở, dễ gì mới vào đây làm sếp người ta rồi.

Khôi cười mỉm:

- Vì dở nên chừng này tuổi mới chỉ làm sếp của cô, không thì ít ra tôi cũng tương đương chức vụ anh Chánh hiện giờ.

Quỳnh Hương thì thầm bên tai Khôi:

- Anh bị sa thải à?

- Gần đúng như vậy. Và tôi không ân hận với những việc mình đã làm.

- Nhưng anh đã sai phạm gì? Và bây giờ, chức ấy đâu rồi?

Khôi cười khẽ:

- Có cần tự bạch với Hương không nhỉ?

- Nếu anh xem tôi là bạn, thì cứ tự nhiên.

Khôi nhẹ nhẹ lắc đầu:

- Tôi vẫn xem Hương là bạn, nhưng cô thì chưa gọi mình là bạn tôi. Có nói ra, chắc gì Hương đã hiểu chứ!

Cô có vẻ dỗi:

- Không coi anh là bạn, mà chịu đi mua bông tai cho bác gái. Lẽ ra đừng nhờ tôi mới phải.

Khôi nói:

- Tại cô có kinh nghiệm về chuyện này mà.

Quỳnh Hương dài giọng:

- À ra là thế!

- Lại giận rồi!

- Ai nỡ giận người hiếu thảo như anh. Tôi bán ở quầy Thùy Nhiên cũng lâu, nhưng chưa bao giờ thấy đàn ông đi mua bông tai cho mẹ. Thường họ chỉ nhớ tới vợ, hay người yêu thôi.

Rồi Hương ray rứt:

- Tôi cũng vậy, chưa khi nào mua cho mẹ món quà có giá trị. Tệ thật!

Khôi buột miệng rủ:

- Vậy hôm nay cô mua luôn đi!

Quỳnh Hương ấp úng:

- Tôi đâu có chuẩn bị.

Khôi nhiệt tình xúi:

- Ăn thua gì! Tôi cho Hương mượn. Chà! Chiều nay mà cô đem quà về chắc bất ngờ dữ!

Hương ngần ngừ:

- Có cần gấp vậy không? Từ từ dành dụm cũng được mà!

Khôi lắc đầu:

- Với bạn bè hay người yêu thì từ từ chả sao. Nhưng với mẹ thì không nên. Vì thời gian của những người già còn ít lắm. Hương hiểu ý tôi không?

Quỳnh Hương đáp nhỏ:

- Hiểu! Vậy mà từ trước tới giờ tôi chưa khi nào nghĩ tới. Đúng là vô tâm!

Giọng Khôi trầm xuống:

- Đừng tự trách mình như thế. Gia đình tôi chỉ có hai người nên tôi luôn nghĩ tới mẹ mình. Hương biết không, tôi sợ bà buồn lắm! Suốt thời gian bị mất việc, tôi đâu dám cho mẹ biết. Cứ tới giờ đi làm tôi xách xe ra khỏi nhà, chiều xách xe về, gương mẫu hơn cả đi làm thật!

- Vậy mà bác gái không biết sao?

- Tôi đóng kịch cả tháng trời mới bị phát hiện, hên là mẹ tôi không giận.

Quỳnh Hương cười:

- Anh diễn cũng cao siêu dữ. Nhưng anh đi đâu, làm gì cho hết tám giờ vàng bạc?

Khôi nhún vai:

- Cà phê, video, karaoke. Thiếu gì tụ điểm nhưng hơi tốn một chút. Ngồi mấy quán này hoài cũng chán, tôi tìm vô thư viện Quốc Gia. Trong đó vừa yên tĩnh vừa làm giàu.

Quỳnh Hương ngạc nhiên:

- Vào thư viện mà làm giàu cái gì?

Khôi vung tay lên:

- Giàu kiến thức, như người ta thường nói.

- Trước đây tôi cũng vào thư viện để học bài.

- Tôi biết! Model của thời cắp sách mà! Vào thư viện để học còn vào lớp thì lại đọc.

Quỳnh Hương bĩu môi:

- Xì! Cái gì anh cũng biết. Hay dữ!

Giọng Khôi thủng thỉnh:

- Tôi nói thật mà! Tôi biết Hương từ lúc trong thư viện ấy chứ!

Quỳnh Hương hoang mang:

- Thật hả? Sao tôi không thấy anh?

Khôi dừng xe lại và nói:

- Hương vào quầy trước đi. Tôi gởi xe cái đã.

Vừa đi vài bước Khôi đã gọi:

- Này Hương...!

Cô ngạc nhiên:

- Có gì không?

- Nhớ lựa cho bác gái một món nhé. Tôi sẽ cho cô trả nợ dần dần.

- Nhưng anh có dư dả đâu.

Khôi nheo mắt:

- Đừng lo! Tôi vừa nhận được viện trợ từ nước ngoài. Nếu không, tôi đâu có tử tế dữ vậy. Nè! Cô giữ hai trăm đô này đi!

Quỳnh Hương ậm ừ cầm tiền:

- Để vào trong ấy rồi tính. Chỉ sợ chọn không được món ưng ý thôi.

Vừa nhảy từng bước lên tam cấp, Hương vừa ngẫm lại những lời Khôi nói. Lẽ nào anh từng gặp lúc cô hay vào thư viện học bài?

Phải nói Khôi cũng hay. Mẹ anh có phúc khi được con trai thương như vậy. Chả bì với Cường. Anh coi mẹ như người phục dịch của mình. Tự nhiên Hương tội nghiệp bà Nguyệt vô cùng. Dường như bà mang một nỗi niềm gì đó rất khổ, nhưng vì Cường, bà cố nén thật sâu xuống tận đáy lòng mà vui sống.

Hương chưa biết sao ba Cường lại bỏ vợ con để một thân một mình sang Mỹ với ông anh Hai, nhưng mỗi lần cô đề cập tới chuyện này, Cường cũng tránh né trả lời.

Trường hợp Khôi thì sao? Chả lẽ ba anh cũng ở nước ngoài, nên vừa rồi anh mới nhận được đô do ông gởi về?

Quỳnh Hương nhún vai bước tới quầy Thùy Nhiên. Cô sẽ chọn giùm Khôi đôi bông tai đẹp nhất. Nhưng có nên mua cho mẹ như lời anh gợi ý không?

Chắc là không. Vì Quỳnh Hương chẳng muốn mắc nợ ai hết. Tháng lương này cô sẽ đề nghị Như hùn vào phân nửa. Hai chị em phải tặng mẹ một đôi bông thật đẹp mới được.

Đang ngắm nghía đôi bông cẩm thạch màu hoa lý trong xanh, Quỳnh Hương bỗng nghe Khôi hỏi:

- Khỏe không Kiều Ngân?

Tò mò nhìn lên, Hương thấy một cô gái ăn mặc sang trọng đứng gần Khôi. Cô ta mỉm cười kiểu cách:

- Em rất ghét bệnh nên lúc nào cũng khỏe. Còn anh thì sao? Vẫn còn làm việc ở khu vực này à!

- Biết sao hơn khi số anh là như vậy.

Kiều Ngân nghiêng đầu ngắm nghía:

- Có lần mẹ kể thấy anh còng lưng, khom đầu khiêng hàng cho chủ trông tội lắm. Nhìn anh đường hoàng bệ vệ, quần áo bảnh bao như bây giờ, em không tưởng tượng nổi lúc đó anh ra sao cả.

Khôi khoanh tay trước ngực:

- Tốt hơn hết em hãy tưởng tượng lúc nào anh cũng lịch sự như vầy. Nhưng sao lại đi một mình vậy? Trí đâu?

- Ảnh bận tí chuyện, sẽ đến đón em bây giờ.

Quỳnh Hương chớp mắt khi Kiều Ngân kênh kiệu nhìn mình rồi quay sang nói với Khôi:

- Anh tài thật! Cô bé này xinh lắm. Em an tâm và không ân hận khi nghĩ anh còn thui thủi một mình. Chúc hạnh phúc nhé!

Kiều Ngân đi rồi mà Khôi vẫn còn lơ ngơ nhìn theo. Lúc này trông anh thảm làm sao! Hương có cảm giác nãy giờ Khôi đã diễn kịch. Màn hạ rồi, anh còn lại một mình với gương mặt không hóa trang đầy khổ sở.

Khều nhẹ vai Khôi, Hương thì thầm:

- Người yêu cũ phải hông? Trông đẹp thật!

Khôi mai mỉa:

- Chỉ là giấc mộng. Đẹp hay xấu cũng vỡ mộng rồi. À! Hương chọn được đôi nào chưa?

Bích Đào đứng sau quầy vọt miệng ra:

- Cho nó thì được rồi, còn cho bà già chồng thì chưa.

Quỳnh Hương hỏi:

- Anh thấy đôi này thế nào?

- Hương thấy được là được rồi.

- Vậy thì tôi sẽ mua. Nhưng mua một đôi thôi.

Khôi trợn mắt, chưa kịp nói câu nào. Quỳnh Hương đã bả:

- Cám ơn lòng tốt của anh. Nhưng đừng bắt ép tôi.

Kéo cô ra ngoài, Khôi nhăn nhó:

- Trời ơi sao cô câu nệ dữ vậy?

- Tôi đang nghĩ tới Cường, và thấy không thể, vì ảnh rất tự ái. Xin anh hiểu cho, ảnh sẽ rất giận nếu tôi mượn tiền anh vì lý do không bức bách như vầy.

Khôi làm thinh trước câu nói rời rạc, đứt khúc của Hương. Anh thở dài:

- Xin lỗi! Tôi không nghĩ xa như lời Hương nói. Cô vào tính tiền đi, rồi tôi đưa về.

Khôi lững thững bước. Lòng anh vẫn còn nhói đau khi gặp lại Kiều Ngân. Vậy mà Khôi tưởng mình đã quên, khi mối tình ấy xa rồi.

Đây là lần đầu anh gặp Kiều Ngân sau khi cô đi Singapore về. Anh từng tưởng tượng lúc hai người bất ngờ trông thấy nhau trên phố, chạm mặt nhau trong quán. Anh đã nghĩ ra cả chục tình huống, nhưng không hề có tình huống nào như vừa rồi: Anh gặp cô khi đứng bên Quỳnh Hương.

Kiều Ngân vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng cô lại ghen tuông khi thấy Khôi đi với người khác. Chẳng lẽ trong tim cô, anh vẫn còn chỗ đứng, dù nay mai Ngân sẽ là vợ Trí?

Lấy gói Jet ra, Khôi định đốt một điếu nhưng nhớ Quỳnh Hương không chịu được khói thuốc, nên Khôi đành cất vào. Anh thấy miệng khô đắng khi Cường hùng hổ bước tới phía mình.

Khôi chưa kịp mỉm cười xã giao, Cường đã cộc cằn hỏi:

- Quỳnh Hương đâu?

Cố giữ vẻ tự nhiên, Khôi nhỏ nhẹ:

- Trong quầy Thùy Nhiên, Hương sẽ ra ngay. Tôi nhờ cô ấy mua giùm một món đồ, thật phiền khi để anh phải đến tận đây đón Hương.

Cường lạnh lùng:

- Biết phiền thì đừng nhờ. Nhất là nhờ người đã có chồng.

- Xin lỗi! Quỳnh Hương chưa chính thức là vợ anh, cô ấy có quyền giúp đỡ bạn bè phải không?

Mắt Cường long lên:

- Hương sắp làm vợ tôi. Nhưng ngay bây giờ cô ấy chỉ có bổn phận đối với chồng, chớ không còn quyền gì với bạn bè hết. Tôi cấm bất cứ ai ve vãn Quỳnh Hương. Anh hãy nhớ kỹ điều này, đừng kiếm chuyện đeo theo cô ấy nữa.

Khôi nóng mặt, anh không ngờ Cường ăn nói lỗ mãng như vậy. Dầu sao anh cũng là đồng nghiệp, thậm chí là cấp trên của Quỳnh Hương. Nếu không thích anh, ít ra Cường cũng phải tôn trọng vợ sắp cưới của mình chứ. Đằng này hắn ngang nhiên để lộ quan niệm "chồng chúa vợ tôi" một cách hống hách. Từng nghe Thông nói Cường là người không ra gì, nhưng anh đâu nghĩ hắn quá đáng đến thế. Tội nghiệp Quỳnh Hương. Cô trẻ trung, hồn nhiên thế kia, làm sao chịu nổi tính tình gã đàn ông này.

Nghiêm mặt lại, Khôi gằn từng tiếng:

- Chúng tôi làm chung công ty. Quỳnh Hương là nhân viên của tôi. Anh nên thận trọng lời nói.

Cường cười khẩy. Anh nhìn Khôi lom lom. Khi nghĩ Quỳnh Như nói Hương đi với gã đàn ông này tới quầy Thùy Nhiên, anh đã điên tiết lên vì giận, vì tức. Cường không hề ghen vì anh biết Quỳnh Hương rất yêu mình. Nhưng anh tức cái tức của người bị kẻ khác đụng đến vật sở hữu quý giá. Quỳnh Hương đang là vật Cường yêu quý nhất, cô có một vị trí, một chỗ đứng đặc biệt mà anh đã sắp xếp, đâu thể ai muốn mang đi đâu thì mang. Quỳnh Hương thừa biết tình anh rất nguyên tắc. Chỉ gạt tàn thuốc bị đặt sai chỗ, Cường còn nổi cáu lên được, huống hồ chi cô là vợ sắp cưới của anh, mà lại dám đi với gã đàn ông khác khắp chợ. Cô cố tình bêu xấu anh hay sao vậy?

Càng suy nghĩ Cường càng tức, anh đâu muốn Quỳnh Hương đi làm, nên lời vừa nói của Khôi càng khiến Cường bực mình hơn.

Anh khiêu khích:

- Anh là cấp trên của Quỳnh Hương thì sao? Vợ tôi cần gì cái công ty mới khai trương đó. Hừ! Ngày mai cô ấy sẽ nghỉ việc vì tôi thừa sức bảo bọc cô ấy suốt đời. Đi làm với Hương là để cho vui, chớ đâu phải để bị sai đi mua món này món nọ cho anh.

Khôi giận run trước luận điệu xài xể của Cường. Anh thấy rõ hắn không ghen nhưng lồng lộn lên y như bị mất của. Với Cường, Quỳnh Hương là món đồ hắn sở hữu, bởi vậy Cường cay cú khi thấy anh "sử dụng" cô mà không nói với hắn lời nào. Nếu Cường ích kỷ như anh nghĩ thì thật tội nghiệp...

Hai người còn đang trợn mắt kình nhau thì Quỳnh Hương ra tới. Cô sửng sốt khi thấy Cường.

Vội vàng bước tới bên anh, Hương hỏi ngay:

- Sao biết em tới đây hay vậy? Lúc nãy tưởng anh đi Sông Bé chưa về, nên em điện cho chị Như không hà.

Cường mím môi thật chặt:

- Tôi về hay chưa đâu quan trọng. Hừ! Nếu có tôi ở công ty, em sẽ bỏ chuyện đi mua sắm này à!

Quỳnh Hương gượng cười:

- Lâu quá không ghé quầy cũng nhớ, sẵn anh Khôi nhờ, em đi thăm chị Thi với Bích Đào luôn thể.

Khôi tỏ vẻ bứt rứt:

- Thật phiền Hương và anh quá. Tôi thấy ngại vô cùng.

Quỳnh Hương vội nói:

- Có gì đâu  Anh từng giúp tôi mà. Anh Cường vẫn muốn có dịp ngồi trò chuyện thật lâu với anh.

Khôi buột miệng:

- Vậy sao!

Cường hất hàm hỏi trống:

- Về được chưa? Anh không có thời gian đâu.

Quỳnh Hương xụ mặt xuống, cô đưa Khôi hộp đựng đôi bông và tiền rồi nói:

- Hy vọng bác gái sẽ bằng lòng.

Khôi mỉm cười:

- Tôi tin mẹ tôi sẽ ưng ý. Cám ơn Hương nhiều lắm.

Không thèm nhìn Khôi, Cường dằn gót bước đi trước, Quỳnh Hương bối rối nói nhỏ:

- Ảnh hơi khó tính. Anh đừng chấp nhe.

Dứt lời cô chạy vội theo. Cường lầm lì rồ ga và vọt xe thật mạnh khi Hương vừa lên ngồi. Cô hết hồn ôm chầm lấy anh.

Cường cau có:

- Buông tay ra đi!

Quỳnh Hương áp mặt vào lưng anh:

- Anh y như con nít. Không sợ người ta cười cho.

- Hừ! Khi em leo lên xe của Khôi thì nó đã cười vào mặt tôi rồi. Nó muốn gì ở em chứ!

Hương kêu lên:

- Ảnh nhờ em mua bông cho mẹ ảnh mà. Anh nghĩ xa quá rồi.

Cường cười nhạt:

- Tại sao lại nhờ em? Bồ nó đâu, chị nó đâu, trong chỗ em làm bộ hết người rồi à. Em ngu lắm mới đi với nó.

Quỳnh Hương ấm ức:

- Làm gì nói nặng em dữ vậy.

- Còn cãi nữa hả! Đã có chồng rồi đâu thể muốn cặp kè với thằng nào thì cặp.

Quỳnh Hương nghẹn ngào:

- Anh nói bậy. Em không làm gì sai hết. Anh chưa là chồng em. Mà dù mình đã cưới nhau rồi, em vẫn có quyền giao tiếp. Em có bạn bè, đồng nghiệp. Trong công tác em phải đi chung với họ, chả lẽ như vậy là cặp kè, là xấu?

Cường hơi bất ngờ trước phản ứng của Hương. Anh rít lên:

- Làm việc chung với đàn ông có khác! Ai mới gieo vào đầu em những tư tưởng đó vậy? Nếu không phải thằng Chánh, chắc là thằng Khôi. Tụi nó cá mè một lứa. Đứa bỏ vợ để đeo theo thư ký riêng. Thằng tò tò tán tỉnh cấp dưới đã có chồng.

Quỳnh Hương đấm vào lưng Cường:

- Càng nói càng bậy. Ai có liên quan tới anh Chánh cũng bị anh ghét lây. Khôi tán tỉnh em hồi nào chứ! Điều em nói là đúng, chả cần ai gieo vào đầu cả. Chỉ có anh luôn luôn nhồi nhét vào óc em tư tưởng "xuất giá tòng phu" xưa hơn cả trái đất thôi.

Cường nóng nảy:

- Tư tưởng ấy muôn đời muôn thuở là đúng. Không lẽ em muốn "xuất giá tòng... những thằng mặt dày như thằng Khôi"? Nói thật, lần đầu thấy nó lăng xăng lít xít lúc em bị lừa mất tiền, tôi đã nghi rồi. Nó cố tình đeo đuổi em, nếu không cần gì xả thân, thức đêm thức hôm ngồi canh ở sân bay vậy.

Quỳnh Hương ngậm tăm khi nhớ tới lời Khôi. Anh bảo biết cô từ trong thư viện. Lẽ nào Khôi cố ý theo cô như Cường vừa phán đoán nên anh luôn ga-lăng với Hương.

Bắt đầu là việc mua pin, tới chuyện bắt hai thằng Tây râu xồm, bây giờ Khôi lại đề nghị cho mình mượn tiền để mua bông tai cho mẹ. Thật ra anh ấy muốn gì? Tất cả chuyện đã xảy ra là do ngẫu nhiên hay Khôi có chủ đích?

Đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ, Quỳnh Hương lại nghe giọng Cường quyền hành:

- Làm hết tháng này, em nghỉ cho rồi. Tiền lương ba cọc ba đồng, anh thừa sức nuôi em.

Quỳnh Hương tự ái:

- Ba cọc ba đồng cũng là do công sức của em. Dù bây giờ hay sau này, em cũng tự nuôi mình chớ không để anh phát tiền tháng đâu. Đừng có chưa chi đã quyền hành với em.

- Nếu muốn làm việc, anh sẽ tìm cho em chỗ khác, chớ không phải anh quyền hành.

Quỳnh Hương nói:

- Chừng nào anh tìm được chỗ khác hãy hay. Trước đây anh từng hứa tìm việc cho em, nhưng có được đâu mà bây giờ lại hứa nữa.

Cường chì chiết:

- Tại em thích vào chỗ quen biết với Quỳnh Như hơn, nên không chịu chờ anh. Hừ! Bây giờ anh đã hiểu tại sao em thích làm ở đây rồi. Lâu lâu đi sắm sửa với nó cũng vui phải không? Thật là bỉ mặt tôi quá sức.

Quỳnh Hương uất ức:

- Đã nghĩ về em như thế, còn đón đưa làm gì rồi sợ bỉ mặt.

Cường hung hăng:

- Tôi đến đây xem thái độ thằng Khôi ra sao. Cũng may là nó biết phải quấy, ăn nói nhỏ nhẹ, không thì tôi "binh" vào mặt rồi.

Quỳnh Hương ngao ngán đến tận cùng, cô muốn khóc vì những lời thô thiển vừa rồi của Cường. Sao càng ngày anh càng để lộ tính khí của mình đến thế. Hương thấy dường như trong anh ẩn chứa hai con người khác hẳn nhau: Một người vô cùng lịch sự, nho nhã, tế nhị, còn người kia thì nhỏ nhen, ích kỷ, độc đoán, rỗng tuếch. Nếu làm vợ anh, suốt đời Quỳnh Hương phải chịu đựng phần người còn lại của Cường. Mức độ chịu đựng của cô tới đâu, Hương không đoán nổi. Nhưng ngay bây giờ cô không thể im lặng được.

Quỳnh Hương nhếch môi:

- Lấy quyền gì anh đòi đánh?

Cường nghiến răng:

- Đừng hỏi đố tôi. Tôi có quyền làm chồng em, được không?

Quỳnh Hương nổi sùng lên:

- Quyền quỷ sứ ấy đâu phải để thể hiện ở việc vớ vẩn này. Anh đặt mình quá cao. Với anh, em chẳng khác nào một nô tì, chỉ còn thiếu lấy khăn che mặt khi ra đường, cho vừa lòng anh nữa thôi.

Cường tấp xe vào lề, giọng lạnh tanh:

- Em muốn nói tôi độc tài không cho em tự do chớ gì? Được, nếu em dám khẳng định rằng việc đi mua sắm với thằng khốn ấy là đúng, thì dứt khoát ngay bây giờ đường ai nấy đi, tôi không làm mất tự do quý báu của em nữa.

Quỳnh Hương nhảy xuống xe, mặt tái đi vì xúc động. Cô hổn hển nói:

- Tôi đã chọn con đường của mình rồi. Anh khỏi cần phải nói nhiều.

Dứt lời cô chạy sát vào trong, đi thật nhanh. Cường hơi hẫng vì thái độ của Quỳnh Hương, nhưng vốn là người kiêu ngạo nên cứ bỏ mặc cô lầm lũi bước, anh rồ ga phóng vút đi, không thèm nói thêm một lời.

Dù biết Cường sẽ làm thế, nhưng Quỳnh Hương đau nhói ở ngực. Cô dừng lại vịn chấn song sắt hàng rào của một biệt thự, để mặc nước mắt ứa ra mờ cả trời đất.

Đang thút thít ngon lành, Hương chợt nghe tiếng xe ngừng kế bên. Nghĩ rằng Cường trở lại, cô hất mặt lên định đuổi. Nhưng người vừa đến sát cô không phải Cường mà là Khôi.

Anh hỏi một hơi:

- Sao Hương lại đứng đây? Cô khóc hả? Hai người giận nhau vì tôi phải không?

Quẹt vội nước mắt trên má, Quỳnh Hương hậm hực nói:

- Vừa lòng anh rồi chứ! Đừng đứng đây cho khổ thân tôi thêm nữa. Đàn ông các người chỉ biết nghĩ tới mình thôi. Tôi chán quá rồi! Để cho tôi yên một chút.

Vừa nói, Hương vừa cắn môi để ngăn mình đừng khóc nữa.

Khôi bối rối vô cùng. Anh không ngờ Cường ghen dữ vậy. Chắc hắn đã nặng lời với Quỳnh Hương, nên cô mới khóc thế này. Nhưng dù ghen cỡ nào, Cường cũng không nên bỏ Hương giữa phố xá. Lúc đang buồn giận, ai biết cô sẽ làm gì chứ. Khổ thật! Nếu biết Cường quá quắt như vậy, anh đã không nhờ Hương.

Trầm giọng xuống đầy ân hận, Khôi nói:

- Xin lỗi! Vì tôi mà hai người xích mích.

Thấy Hương cúi mặt làm thinh, anh nói tiếp:

- Không nên đứng ngoài đường. Để tôi đưa Hương về.

- Tôi tự lo được. Anh đi đi!

- Không được! Nếu Hương ngại tôi sẽ gọi xích lô giùm. Để cô lang thang, tôi đâu yên tâm.

Khôi vẫy chiếc xích lô vừa trờ tới. Quỳnh Hương leo lên và nói: "Cám ơn" nhưng không hề nhìn anh.

Lòng Khôi chùng xuống. Anh xót xa khi thấy nước mắt đầm đìa trên mặt Hương.

Ngày xưa Kiều Ngân với anh cũng hay giận nhau, nhưng ít khi nào anh để Ngân khóc cũng như bỏ cô một mình ngoài đường như Cường bỏ Quỳnh Hương chiều nay.

Có lẽ với hai người, đây không phải lần đầu. Hôm xảy ra vụ lừa đảo tiền bạc ở quầy Thùy Nhiên, Cường cũng hầm hầm bỏ về, mặc Hương sợ hãi, lo âu vì bị tráo mất một số tiền quá lớn.

Hôm đó Cường bỏ Quỳnh Hương vì tự ái, bây giờ anh ta để cô đứng khóc ngoài đường vì ghen. Người như Cường đúng là nhẫn tâm. Anh ta xem mình quá cao, đã vậy còn muốn sở hữu người yêu như sở hữu một món đồ.

Khôi cố nén tiếng thở dài. Anh không đủ lý luận để cắt nghĩa được tình yêu. Anh từng yêu Ngân và khổ sở vì cô suốt thời gian dài. Gặp lại Ngân, Khôi vẫn ray rứt khôn nguôi. Nhưng trước gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Hương, tim Khôi như bị ai vò nát.

Nhưng anh giúp được gì cho cô, khi anh không phải là Cường?

Bỏ mặc chiếc xích lô chậm chạp phía trước, Khôi rẽ qua đường khác. Buổi chiều xuống thật bình yên. Bên kìa công viên, có đứa trẻ vừa tuột tay làm bay quả bóng đỏ.

Khôi chớp mắt nhìn theo. Quả bóng nhẹ nhàng bay cao. Chút mộng tưởng hão huyền của Khôi cũng bay mất rồi. Anh đã qua thời mê chơi của trẻ thơ, sao lại tiếc ngẩn tiếc ngơ khi thấy quả bóng màu càng lúc càng xa, càng xa kỳ vậy?