Chiến Thần Bất Bại

Chương 161: Giằng co


"Chính là đây!" Tác Quang không lạ lẫm gì thành Hắc Sơn, gã chỉ vào Cố gia đang giăng đèn kết hoa náo nhiệt nói.

Vẻ mặt mấy người kia cũng lộ rõ nụ cười giễu cợt.

"Chậc chậc, tiểu cô nương này quả thật không phải là người tầm thường nha, tư thế này đúng là muốn làm lớn một trận đây mà. Vu lão đầu nhìn thấy quang cảnh như vậy chắc hẳn sẽ mừng rỡ lắm đây." Cung Dị Tú cười nói: "Chúng ta đập bãi của Vu lão đầu như vậy liệu lão có giận tới mức không thở được mà ho ra rắm không?"

Yến Hạ cũng mỉm cười chỉ là tròng mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn: "Lão Ô, gọi cửa đi!"

Ô Nam cũng cười cười tiến đến, thân hình giống như ngọn núi của gã lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

"Này! Ngươi là ai?"

"Ngươi muốn làm gì? Đây là Cố gia!"

Tiếng hét ồn ào truyền đến tai Ô Nam nhưng gã vẫn mỉm cười đi tới cửa lớn Cố gia trầm hông vung quyền về phía trước.

Một quyền mang đen nhánh tức thì phát ra!

Giống như sao băng từ trên trời giáng xuống, nện mạnh vào cửa lớn Cố gia

Cửa lớn vừa quét sơn son đỏ thẫm tức thì tứ phân ngũ liệt, kình khí tràn ra bốn phía, sóng chân động phá hoại bừa bãi. Hộ vệ Cố gia đứng gần đó bị sóng chân động quét bay ra ngoài.

Tức thì vang lên tiếng thét chói tai cùng vô số lời mắng chửi.

"Kẻ nào dám đến Cố gia ta gây sự?" Mục Lôi xuất hiện ở ngay cửa vào.

"Cút!" Ô Nam không nhiều lời lại vung quyền đánh ra.

Ánh mắt Mục Lôi đầy kiên quyết cũng không hề do dự vung quyền ra đỡ. Hai luồng quyền mang đối đầu không hề có chút hoa mỹ nào. Mục Lôi chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh người truyền đến, tựa như bị búa tạ đập vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi rồi bay thẳng vào trong viện.

"Mục thúc!" Cố Tuyết kinh hô.

Ô Nam cười ha hả nói đầy khinh miệt: "Thiên Thanh Mục Lôi cái quái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi!"

Một nhóm bốn người cứ thế nghênh ngang xông vào Cố gia.

Mục Lôi nằm trên mặt đất, mặt mày tái nhợt, khóe miệng đầy máu tươi nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Nhìn bộ dáng Mục Lôi suýt nữa làm Cố Tuyết rớt nước mắt nhưng nàng biết rõ giờ không phải là thời điểm có thể mềm yếu nên cắn chặt răng quay người lớn tiếng: "Yến Hạ! Ngươi có ý gì? Chấp sự đoàn có thể tự ý xông vào Cố gia ta sao?"

"Có ý gì à?" Cung Dị Tú cười khẽ rồi nói: "Chỉ là một chiêu chào hỏi thôi mà, ai biết được đường đường là Cố gia mà cửa lớn cũng yếu như vậy."

Yến Hạ không có hứng nói nhiều : "Giao Đường Thiên ra đây."

Sắc mặt Cố Tuyết tức thì có chút trắng bệch, đến giờ nàng mới hiểu được mục tiêu của bọn Yến Hạ là A Thiên!

A Thiên, mọi người ngàn vạn lần đừng có đi ra nha…

"Bọn họ không có ở đây!" Cố Tuyết cố giữ bình tĩnh rồi lắc đầu nói: "Trước đây vài ngày họ đã đi rồi!"

Mặt Yến Hạ tức thì trầm xuống: "Lục soát!"

"Chậm đã!" một giọng nói già nua bỗng vang lên sau lưng mọi người. Một lão già mi trắng, mặt mũi hồng hào, bước đi vững chắc, ẩn tàng vẻ không giận mà uy đi tới. Đám người đi cùng lão nhìn thấy đống lộn xộn ở cửa lớn Cố gia thì sắc mặt cũng trở nên cực kỳ không tốt.

Cố Tuyết dường như không tin vào mắt mình kinh hô: "Vu lão!"

Sắc mặt mấy người Ô Nam khẽ biến chỉ có Yến Hạ vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt nói: "Không ngờ Vu lão cũng tới nhanh như vậy."

"Đúng vậy, không đến nhanh một chút chỉ sợ Cố gia không còn nổi một mảnh ngói." Sắc mặt Vu lão trầm xuống, cơn giận như hóa thành thực chất khiến mọi người cảm thấy căng thẳng, bị một áp lực không tên bao phủ toàn thân.

Yến Hạ thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Vu lão muốn ngăn cản chấp sự đoàn bọn ta thi hành nhiệm vụ sao?"


Vu lão cũng là lão hồ ly nghe vậy hừ lạnh: "Lần này chúng ta tới đây chính là muốn xem quý chấp sự đoàn thi hành nhiệm vụ như thế nào đấy."

Yến Hạ ồ một tiếng rồi nói: "Lục soát bắt ba tên khốn kia ra đây."

Ba người Ô Nam vừa định đi bỗng có ba bóng người bay ra từ sau lưng Vu lão chắn trước mặt bọn họ. Ba người này bọn Ô Nam đều biết cả, Lý Tín, Lỗ Thanh, Kỷ Thiên đều là cao thủ danh chấn một phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sắc mặt Yến Hạ trầm xuống, sát khí như ngưng tụ thành thực chất phát ra khiến cho mọi người biến sắc

"Muốn động thủ với bọn ta sao?"

Trong mắt Vu lão không hề có vẻ sợ hãi, khí thế không có nửa điểm rơi vào thế hạ phong bình tĩnh nói: "Hôm nay lão hủ có phải liều cái mạng già này cũng tuyệt đối không để cho Cố gia phải chịu khuất nhục! Từ lúc nào mà chấp sự đoàn lại có quyền đến lục soát nhà người khác vậy? Thật là quá tức cười đấy!"

Sát ý trên người Yến Hạ bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hắn mỉm cười nói: "Có vẻ như Vu lão đã hiểu nhầm chúng ta rồi. Đã thế chúng ta sẽ chờ chấp sự tới rồi nói tiếp vậy."

Dứt lời hắn quay người nói với Cố Tuyết: "Cố tiểu tư, chúng ta muốn tìm nơi nào yên tĩnh một chút. Vừa rồi thủ hạ của ta nhất thời lỗ mãng ra tay quá nặng làm bị thương quý phó quả thực là điều đáng tiếc. À, đây là tiền mua thuốc trị thương."

Nói xong cong tay búng ra một tấm tinh tệ cắm xuống bên cạnh Mục Lôi đang nằm trên mặt đất.

Mặt Cố Tuyết tái nhợt nhìn chằm chằm về phía Yến Hạ đầy lạnh lẽo.

"Như thế là được rồi, nói vậy là Hứa chấp sự sẽ cho lão hủ một câu trả lời thỏa đáng rồi!" Vu lão thấy Yến Hạ lùi bước trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Cố Tuyết khẽ thở phào một hơi, bản thân nàng cũng hiểu rất rõ là Vu lão có ý đồ riêng nhưng nàng chỉ cần bọn Vu lão ở đây thì phe Yến Hạ cũng không dám làm loạn.

Chỉ là nàng cảm thấy ngạc nhiên sao bọn A Thiên không xuất hiện.

Có chuyện không bình thường!

Với tính khí của A Thiên và Lăng Húc thì bọn họ nhất định sẽ xông ra mà chẳng cần suy nghĩ gì.

Nàng quyết định lát nữa sẽ đi xem bọn A Thiên có chuyện gì không.

*********

Đường Thiên thả tiểu cô nương trên lưng xuống rồi bỏ tấm khăn lụa nhét trong miệng nàng ra.

"Ta muốn uống nước!" Cô bé không hề sợ hãi mà bình tĩnh nói.

Đường Thiên có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lấy nước cho cô bé uống, sau khi uống liền mấy ngụm nàng mới ngừng lại nói với vẻ bất mãn: "Này, mau cởi trói cho ta đi chứ!"

Cô bé khoảng bảy tám tuổi, tóc vàng mắt đen khả ái tựa búp bê, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào ngược lại còn có vẻ hưng phấn.

"Tại sao ta phải cởi trói cho ngươi?" Đường Thiên cảm thấy không hiểu được: "Làm tù binh phải có giác ngộ của tù binh chứ!"

"Ngươi biết ta là ai không?" cô bé ngẩng đầu nói với Đường Thiên đầy kiêu ngạo.

"Đương nhiên ta biết rõ rồi."

Đại tinh tinh trước mặt gật đầu lia lịa.

Điều này làm cho cô bé rất hài lòng, nàng đe dọa: "Biết rõ mà ngươi còn không cởi trói sao? Cẩn thận chờ ta..."

"Ngươi là tù binh mà."

Cô bé hoảng sợ thấy tên đại tinh tinh này lại một lần nữa nhét khăn lụa vào miệng nàng, nàng liều mạng giãy dụa chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

"Tù binh phải có giác ngộ của tù binh." Dt cảm thấy đầu óc cô bé này có vấn đề rồi, à, giả sử là hắn đi, nếu bị bắt làm tù binh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra những câu ngu ngốc như vậy.


Cô bé liều mạng giãy dụa trong tay Đường Thiên, tuy sức lực cô bé so với Đường Thiên không đáng bao nhiêu nhưng hắn vẫn cảm thấy bất tiện, sẽ ảnh hưởng đến hành động của mình.

Chẳng cần nói nhiều hắn tìm mấy dây leo có vẻ cứng cáp rồi quấn quanh người cô bé.

Chỉ một lúc sau toàn thân cô bé từ đầu đến chân đã bị dây leo quấn chặt như một cái cọc gỗ. nàng chẳng những không thể cử động mà muốn cong người một chút cũng không được.

Hai mắt cô bé như muốn phun lửa nhìn Đường Thiên.

Nếu ánh mắt có thể giết người hẳn Đường Thiên đã chết vô số lần rồi.

Đường Thiên dường như không thấy ánh mắt cô bé mà chỉ thấy thỏa mãn với tay nghề của mình thậm chí còn thử vứt cô bé đi, nhìn thấy cô bé như cọc gỗ không chút động đậy cuối cùng hắn cũng thỏa mãn.

"Ha ha! Có cái này thì ngươi không thể nhúc nhích được nữa rồi. Từ giờ trở đi gọi ngươi là cô bé dây leo nhé!" Bỗng hắn ngoảnh lại phía sau ngạc nhiên nói: "Quái, tại sao không đuổi theo nữa nhỉ? Tốc độ chậm quá vậy!"

Đợi hai canh giờ vẫn không thấy bóng dáng truy binh đâu Đường Thiên quyết định từ bỏ. hắn rất nhanh chóng tìm thấy Binh và Quỷ Trảo, hai gã này còn không rụng lấy một sợi tóc.

***********

"Không thấy truy binh nữa." Đường Thiên nói với Binh

Binh cũng chẳng hiểu gì, hắn nhìn cô bé dây leo trên tay Đường Thiên hỏi: "Ngươi mang con nhóc này theo làm gì?"

Tinh thần Đường Thiên khẽ động, kể lại tình huống mình thấy hôm đó cùng những suy đoán của bản thân cho Binh nghe. Binh cũng gật gù đồng ý: "Ừm, nói như vậy thì bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo! Chúng ta đi tìm Lăng Húc trước đã, hắn có khả năng gặp nguy hiểm nhiều nhất, tên đuổi theo hắn rất lợi hại đấy."

Ba người vội vàng chạy tới địa điểm hẹn gặp trước đó,

Khi ba người gần tới nơi đã nghe thấy phía trước truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, cả ba cả kinh lập tức vọt tới.

Lăng Húc đang hết sức chật vật, thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn gã. Quyền thế cương mãnh, mỗi quyền xuất ra thì quyền mang lớn như cái thớt cũng ầm ầm xé gió lao theo, không những thế tên khốn kia xuất thủ cực nhanh. Quyền mang lớn nhỏ gào thét bắn ra đầy trời khiến cho người ta phải khiếp sợ. Đám rừng xung quanh đã trở thành một đống bừa bãi, bụi bay tứ tung. Mỗi luồng quyền mang như một khối đá được bắn ra từ máy bắn đá cổ đại bắn xuống mặt đất làm bùn đất văng tung tóe, tiếng nổ vang lên không dứt.

Đường Thiên thấy vậy cũng sinh hoảng sợ.

Tên khốn này mà đem đi công thành chỉ sợ một mình hắn cũng có thể đánh sập tường thành mất.

Chẳng qua…

Không hiểu vì trong ở nơi sâu kín trong cơ thể Đường Thiên dường như có một giọng nói vang lên.

Đánh bại hắn đi! Đánh bại hắn đi! Chỉ có đánh bại hắn ngươi mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn!

"Binh, trông nàng cho ta!" Đường Thiên ném cô bé về phía Binh rồi không đợi hắn trả lời đã xông ra ngoài.

"Đúng là một thằng trâu bò dễ bị kích động!" Binh bất đắc dĩ đón lấy cô bé dây leo chỉ là gã cũng hiểu hiện tại mình không thích hợp tham chiến. Vì mục đích ngụy trang nên gã không thể mặc cơ quan võ giáp, thành ra bản thân giờ trở thành kẻ yếu nhất nhóm.

Nhìn bóng Đường Thiên lao ra, Binh có chút cảm khái, đã được bao lâu đâu vậy mà thằng ôn này đã trưởng thành tới mức kinh người như thế chứ.

Thằng khốn này…

Binh cũng không để Quỷ Trảo ra tay bởi lẽ mỗi một trận chiến với Đường Thiên đều là những trận thực chiến khó có được.

Binh nhận ra sự tiến bộ của Đường Thiên khi thực chiến nhanh hơn khi tu luyện rất nhiều bởi dù kế hoạch tu luyện của gã xuất sắc thế nào cũng không thể so sánh với thực chiến được.

Hơn nữa ánh mắt sắc bén của Binh cho gã biết tên đại hán thân hình to lớn kia mặt dù thực lực mạnh mẽ nhưng đấu pháp lại đơn giản, hoàn toàn trái ngược với đấu pháp triền đấu* của Đường Thiên.

*Triền đấu: đấu mà kéo dài thời gian tìm sơ hở.

Gã có chút tò mò xem Đường Thiên có thể chống đỡ được bao lâu.

"Tiểu Húc Húc! Để ta lên!" Đường Thiên rướn cổ gào thét giữa không trung.

"Cút ngay!" Lăng Húc vốn đang bị áp chế sắp phát điên nghe thấy Đường Thiên nói tức thì triệt để bùng nổ. Gã không chần chừ chuẩn bị thi triển sát chiêu, khí thế đột nhiên tăng vọt thì cột sống của gã như bị kẹt, hoàn toàn không nghe lệnh của hắn.

(Dg: Trên bảo dưới không nghe =)) )

Sắc mặt Lăng Húc tức thì trắng bệch.

Bị đại hán kia dùng sức mạnh tấn công liên tục áp chế khiến thể lực hắn không ngừng tiêu hao giờ thì thân thể hắn không chịu được nữa rồi.

Không! Làm sao ta có thể…

Không hề cam chịu, khuôn mặt tái nhợt của Lăng Húc đột nhiên đỏ ửng, trong mắt như có hai ngọn lửa thiêu đốt. Gã hít sâu, khí thế tăng vọt, lao thẳng tới chỗ chết.

Phốc, một bàn chân đột đạp thẳng vào mặt gã.

Lăng Húc không hề phòng bị Đường Thiên tập kích, thân thể cứng ngắc như cọc gỗ ngã lăn về phía Binh.

Đường Thiên cũng chẳng thèm để ý Lăng Húc đang bay sau lưng. hắn quay người nhìn về phía đại hán kia, nheo mắt nói: "Ngại quá, đến lúc thay ca rồi!"